Editor: Nozomi
19/09/2020
Còn khoảng mười ngày nữa dì Trình mới quay lại, Đường Đường từ giao thừa đến giờ vẫn chưa ăn bữa cơm nào của dì Trình, bây giờ thật sự có chút nhớ.
Đường Đường ăn hai ly kem nên cũng không đói lắm, bữa tối ăn qua loa một chút rồi lên lầu thu xếp đồ đạc.
Nghệ khảo kết thúc, ngày mai sẽ trở lại trường, đã nhiều ngày không đi học, Đường Đường nhớ tới môn toán liền đau đầu, ba tháng sau lại phải liều mạng học tập.
Đái Na đã nói cô không cần phải chiến đấu thế này, không tính nghệ khảo thì thành tích hai lần thi của Đường Đường đều vượt mong đợi.
Đường Đường hiểu đạo lý này nhưng vẫn muốn thi tốt hơn một chút.
Nếu Nhan Nghiên vẫn là Nhan Nghiên ở thế giới này thì không sao, nhưng bây giờ lại bị thay thế thành một người xa lạ có thù với cô, chỉ cần tưởng tượng đến lúc có kết quả thi đại học bị mọi người chê cười mình không bằng Nhan Nghiên, Đường Đường liền cảm thấy nghẹn khuất.
Sau khi lấy sách toán ra đọc lại một lúc, cơn đau quen thuộc từ từ dâng lên ở bụng dưới, dự cảm xấu càng lúc càng rõ ràng, Đường Đường cầm điện thoại nhìn ngày tháng, sắc mặt đột nhiên tái xanh.
Nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, sắc mặt Đường nào đó vừa mới tái xanh đổi thành tái mét.
Cô thật sự phiêu rồi.
Vài giờ trước khi dì cả đến liên tục ăn hai ly kem để thách thức quyền uy của dì cả.
Bụng nói đau liền đau, nhất thời giống như đặt một cái máy đánh trứng vào bụng khiến cả người choáng váng, Đường Đường chật vật nhích người lên giường nằm sấp xuống, kê một cái gối ở dưới bụng.
Sau khi cảm thấy đỡ đau hơn, Đường Đường nhanh chóng quấn chăn đi vào giấc ngủ.
Đây là cách mà cô áp dụng để chữa đau bụng kinh, ngủ rồi thì làm gì còn biết có đau hay không.
Đường Đường mỗi tối trước khi đi ngủ đều xuống dưới nhà dạo một vòng, hình thành thói quen tốt là xem cửa đã đóng chưa, hôm nay không hiểu sao lại không thấy xuống.
Minh Thiếu Diễm cũng không nghĩ nhiều đúng 11 giờ tối đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Minh Thiếu Diễm bị tiếng động nhẹ bên ngoài đánh thức.
Trong nhà cách âm rất tốt, nhưng Minh Thiếu Diễm ngủ không sâu, xung quanh yên tĩnh đến khó tin, tiếng ồn bên ngoài không biết là gì lại càng rõ ràng hơn.
Minh Thiếu Diễm nhấc chăn xuống giường, mặc thêm áo ngủ rồi mở cửa.
Ngay khi cửa mở ra động tĩnh bên ngoài liền lớn hơn, Minh Thiếu Diễm theo tiếng động xuống lầu, nhìn thấy ánh đèn sáng trưng chiếu ra từ phòng bếp, đến gần thì thấy cháu gái lẽ ra đang ngủ, một tay ôm bụng một tay lục tung đang tìm kiếm thứ gì.
Toàn thân lộ ra bốn chữ sống dở chết dở
Minh Thiếu Diễm cau mày, bước qua hai bước, "Sao vậy?"
Có lẽ mất máu quá nhiều nên thính lực không tốt, Đường Đường hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng.
Mình gây động tĩnh lớn quá sao? Đường Đường áy náy muốn đứng dậy xin lỗi, nhưng vừa muốn đứng lên liền bị cái bụng đau kéo lại.
Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, cách đây vài giờ cô nhất định sẽ uống một chén cháo nóng.
Cô đã đánh giá thấp uy lực của hai ly kem, những lần trước ngủ say sẽ không thấy đau, lần này áp dụng, lại bị đau đến tỉnh ngủ, quỷ mới biết cô làm thế nào để từng bước từng bước di chuyển xuống lầu.
Đi xuống cầu thang và rót một ít nước nóng sau đó tìm nơi để đường đỏ.
Kết quả tìm không được đường đỏ còn đánh thức Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường cảm thấy mình quá lạc quan, bụng đau thế này mà còn thời gian thưởng thức dáng vẻ Minh Thiếu Diễm rũ tóc.
A, đau quá, không xong rồi, Đường Đường một tay vịn tủ lạnh, cả người cuộn tròn thành con tôm, lúc này không rảnh quan tâm đến việc đánh thức Minh Thiếu Diễm, níu kéo hơi thở mong manh nói với Minh Thiếu Diễm "Chú... rót dùm cháu một ly nước..."
Tuy rằng ít tiếp xúc với phụ nữ nhưng sao có thể không nhìn ra tình huống bây giờ của Đường Đường.
Khi biết chuyện lại nghĩ đến món kem Đường Đường ăn lúc chiều. Minh Thiếu Diễm nhìn cái tính này của Đường Đường, không khỏi tức giận. "Không biết khi nào đến kỳ sao!"
Còn không phải vừa mới thi xong quá thoải mái nên quên mất sao.
Vốn đang suy yếu giờ lại bị Minh Thiếu Diễm mắng thì càng ủy khuất, ánh mắt đau đến mức suýt khóc đáng thương nhìn Minh Thiếu Diễm, "Cháu quên..."
Thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn mắng thêm, Đường Đường nhỏ giọng,"Chú.... cháu đau...."
Minh Thiếu Diễm:......
Giận thế nào cũng không bộc phát được.
Toàn bộ nghẹn trở lại.
Hít một hơi thật sâu, "Trở về phòng nằm đi, để chú làm."
"Dạ", Đường Đường chật vật đứng dậy, vừa đứng lên lại đau đến suýt chút ngồi xổm xuống, nhưng Minh Thiếu Diễm đang ở bên cạnh, Đường Đường cố nén cắn môi bám vào tường tập tễnh di chuyển.
Vừa định đi tìm đường đỏ, Minh Thiếu Diễm lo lắng quay đầu lại:...
Đột nhiên, trong lòng mềm nhũn.
Đã đau thành như vậy còn thể hiện cái gì.
Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều, bước tới đỡ lấy Đường Đường đang sắp ngã xuống, "Dựa vào", giọng của Minh Thiếu Diễm thì thầm bên tai, Đường Đường sững sờ ngẩng đầu, hai chân đã bị bắt lấy ôm ngang lên.
Minh Thiếu Diễm mặt vẫn lạnh lùng sải bước đi nhanh lên lầu.
Trong nháy mắt, Đường Đường kinh ngạc đến mức không cảm giác được bụng đau.
Đôi mắt to ngơ ngác nhìn quai hàm của Minh Thiếu Diễm gần trong gang tấc.
Minh Thiếu Diễm bước rất nhanh, rõ ràng bước lên bậc thang nhưng lại vững vàng như đi trên mặt đất bằng phẳng, sải bước lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ của Đường Đường, nhanh chóng đặt người lên giường.
Tựa như cầm một củ khoai nóng hổi.
Sau đó bật chăn điện rồi dùng chăn bông che Đường Đường kín mít, để lại Đường Đường rồi vội vàng lui về phía sau, "Đừng nhúc nhích."
Đường Đường thu tay về dưới chăn, ngây người gật gật đầu, khi Minh Thiếu Diễm rời đi, cơn đau lại tái phát. Tức khắc không có thời gian để nghĩ đến Minh Thiếu Diễm lại cuộn tròn thành con tôm.
Chúa ơi, để cô chết đi.
Minh Thiếu Diễm vội vàng rời khỏi phòng Đường Đường, không ai nhìn thấy bước chân hắn lảo đảo.
Sau khi trở lại bếp, Minh Thiếu Diễm nhìn căn bếp quen thuộc, sau vài giây bối rối thì mở điện thoại lên tìm kiếm Baidu.
[Làm gì nếu con gái đau bụng trong kỳ kinh ]
[ Tôi nên làm gì nếu con gái tôi đau bụng trong kỳ kinh]
Sau khi mở mục uống một ít nước đường đỏ. Minh Thiếu Diễm cau mày, kéo mạnh xuống đến tìm kiếm cuối cùng.
[Cách chăm sóc bạn gái đau bụng kinh ]
[Phải làm sao nếu bạn gái đau bụng kinh]
Minh Thiếu Diễm:...
Cũng không quan tâm được nhiều như vậy, click mở ra rốt cuộc tìm được câu trả lời thỏa đáng, đầu tiên phải kể đến nước gừng đường đỏ.
Minh Thiếu Diễm trực tiếp gọi điện cho dì Trình, dì Trình mê mê hoặc hoặc bắt máy liền nghe hắn hỏi đường đỏ và gừng để ở đâu, dì Trình đang ngủ nên không kịp phản ứng, Minh Thiếu Diễm hỏi gì thì nói nấy, sau khi nói xong Minh Thiếu Diễm liền cúp điện thoại.
Lần đầu tiên trong đời Minh Thiếu Diễm cầm dao là để cắt gừng, ngâm nước đường cho cháu gái.
Băm gừng, đường đỏ, nước đun sôi, khi đem nước gừng đường đỏ lên, Đường Đường đã vặn mình thành một cái bánh quai chèo trên giường.
Minh Thiếu Diễm đặt ly xuống, đem người từ trong chăn ra, vẻ mặt bình tĩnh đưa nước đường cho Đường Đường, Đường Đường nhận lấy ly, nước rất nóng, chậm rãi từ từ uống từng ngụm từng ngụm một.
Khuôn mặt tinh xảo lúc này tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cô cúi đầu cẩn thận uống nước, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới ánh đèn mờ ảo.
Minh Thiếu Diễm vội nhìn đi chỗ khác, "Uống xong thì để ở đầu giường, lát nữa chú sẽ đến lấy."
Đường Đường gật gật đầu, "Dạ", ngẩng đầu nhìn ánh sáng kéo dài bóng lưng của Minh Thiếu Diễm từng chút một, Đường Đường rũ mi.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc Minh Thiếu Diễm ôm mình lên lầu, cả cảm giác rắn chắc và ấm áp khi cánh tay gần sát vào lồng ngực hắn, lúc đó trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn khó tả.
Minh Thiếu Diễm lại xuống lầu lần nữa, rồi nhìn vào điện thoại, thứ nhất là nước gừng đường đỏ, thứ hai là túi chườm ấm.
Cái này không cần hỏi dì Trình, Minh Thiếu Diễm cũng có thể khẳng định trong nhà không có thứ này, cũng may người viết câu trả lời cũng rất kiên nhẫn, sau đó tiếp tục viết nếu trong nhà không có túi chườm ấm có thể cho nước nóng vào bình rồi quấn trong khăn để làm ấm bụng.
Đường Đường uống xong nước đường lại nằm trở về, lát sau Minh Thiếu Diễm đem bình giữ nhiệt tự chế lên, thuận đường còn mang theo thuốc.
"Uống thuốc trước đi", Minh Thiếu Diễm tiến đến đem người từ trong chăn kéo lên, chạm vào bàn tay ẩm ướt đang đau nhức vì mất nước của Đường Đường, tay trái của Minh Thiếu Diễm không chịu được khống chế khẽ run, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm thâm trầm.
Đường Đường nuốt thuốc, hỏi hắn, "Ở đâu có thuốc vậy chú?"
Từ trước đến nay trong nhà chưa từng có nữ giới trẻ tuổi, thuốc này từ đâu có.
"Mới vừa mua", Minh Thiếu Diễm cất ly đi, đặt người trở lại trong chăn, cẩn thận đưa bình nước cho Đường Đường, "Chườm một chút cho thoải mái."
Ôm bình nước ấm áp, Đường Đường nhắm mắt lại.
Rõ ràng là người chăm sóc tỉ mỉ như vậy nhưng vẫn kiệm lời như mọi khi.
Thuốc từ từ có tác dụng, cơn đau cuối cùng cũng dịu đi từng chút, Đường Đường nửa đêm đau đến gần như ngã quỵ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Khi Minh Thiếu Diễm vào phòng lần nữa, cô gái đã nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng lông mày đã không còn khóa chặt như trước.
Dùng hai ngón tay chạm vào trán, Đường Đường đã không còn ra mồ hôi lạnh, nhiệt độ cũng đã trở lại bình thường.
Minh Thiếu Diễm ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Đường Đường, một lúc lâu sau thở dài đứng lên, do dự một hồi mới nhẹ nhàng mở chăn bông, đem bình nước nghi ngờ đã sớm nguội lạnh mà Đường Đường đang ôm lấy ra.
Ôm bình nước lạnh như vậy chắc sẽ không thoải mái, Minh Thiếu Diễm còn lo lắng bình giữ nhiệt tự chế này sẽ bị rò rỉ.
Bình nước bị lấy đi, Đường Đường trong lúc ngủ mơ giật giật, áo ngủ vì cả đêm lăn lộn mà mở thêm một nút áo rơi xuống, xương quai xanh và một phần bả vai trắng nõn lộ ra không hề phòng bị rơi vào trong mắt.
Tay Minh Thiếu Diễm run lên, trong nháy mắt nhìn đi chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất kéo chăn lại
Tắt đèn, rời khỏi phòng của Đường Đường.
Sau khi bước ra, Minh Thiếu Diễm dựa vào cửa, bực bội nhéo nhéo huyệt thái dương.
Đêm nay, ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau Đường Đường tỉnh dậy đã 9 giờ sáng, thời gian đi học đã sớm trôi qua.
Đái Na gọi điện thoại đến, "Chị đã giúp em xin nghỉ rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt, hôm nay chị hơi bận nên không qua được, lát nữa Cầm Cầm sẽ đem đồ ăn sáng qua."
Cầm Cầm là một trong những trợ lý của Bách Thần, lúc này được chỉ thị đến đưa cơm cho Đường Đường.
Đường Đường cúp điện thoại, ôm chăn ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Trời đã sáng nhưng khi nhớ tới sự chăm sóc của Minh Thiếu Diễm hết lần này đến lần khác dưới ánh đèn mờ ảo tối qua, trong lòng liền dâng lên một cảm xúc khó tả, cuối cùng vùi mặt vào đống chăn.
Tuy lúc đầu có ăn mắng nhưng sau đó vẫn thực kiên nhẫn và ôn nhu...
Khi một người đàn ông lạnh lùng trở nên ôn nhu...
Thật là quá quá quá muốn mạng.
Cầm Cầm đưa cháo tới, Đường Đường uống một chén lớn, buổi chiều cảm thấy khá hơn liền lấy đề thi toán ra.
Vừa làm đề vừa cảm thán, mình thực sự là một học sinh giỏi của thế hệ mới, thật là quá liều mạng.
Thù lao gameshow 《Hoa du ký》cuối cùng cũng đến, 5 triệu NDT tiền thù lao đã trừ thuế còn hơn 3 triệu, nhìn thì nhiều, nhưng thật ra không nhiều lắm.
Lúc trước Minh Thiếu Diễm tặng cô một chiếc Maserati, Đường Đường không muốn mắc nợ ân tình nên đã lên kế hoạch chờ đến sinh nhật Minh Thiếu Diễm sẽ tặng lại hắn một chiếc.
Chỉ dựa vào số tiền này căn bản không đủ.
Hơn nữa trước đó Minh Thiếu Diễm ném vào《Hoa du ký》50 triệu NDT.
Bây giờ Đường Đường chỉ có thể cầu mong rating của 《Hoa du ký》 sẽ bùng nổ, để Minh Thiếu Diễm có thể kiếm lời mà không bị thua lỗ.
Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Minh Thiếu Diễm là khi nào?
Dì Trình trả lời lại rất nhanh, ngày 8 tháng 8.
Thật dễ nhớ.
Tháng 8, chòm sao Sư Tử.
Tháng 8....
Đã tháng ba rồi, không còn bao lâu nữa.
Đường Đường có chút lo lắng, muốn tặng xe cho Minh Thiếu Diễm trước sinh nhật của hắn thì cô phải bắt đầu đặt xe từ tháng sáu, tức là tháng sáu phải có đủ tiền.
Kiếm đâu ra tiền đây.
Tháng sáu cô chỉ mới vừa thi đại học xong.
Đường Đường chống cằm phát sầu.
Xem ra phải nhờ Đái Na giúp cô lưu ý kịch bản sớm hơn, bắt đầu công việc và kiếm tiền sớm hơn, bất quá phải đợi sau khi《Hoa du ký》 được phát sóng, nếu gameshow này có thể bùng nổ, thì thù lao sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng nếu 《Hoa du ký》đến nghỉ hè mới phát sóng thì phải làm sao?
Đường Đường lấy di động gửi tin nhắn wechat cho đạo diễn 《Hoa du ký》, hỏi thăm ông ấy khoảng khi nào 《Hoa du ký》có thể phát sóng.
"Rất nhanh thôi", tâm trạng đạo diễn rất tốt, gần đây hậu kỳ của gameshow đang được tiến hành một cách nhanh chóng, bên phía đài truyền hình cũng rất thuận lợi, ông ấy đã xem trước mấy tập và rất hài lòng, ông còn nóng lòng muốn phát sóng hơn Đường Đường nữa kìa.
"Nếu không có gì bất ngờ thì cuối tháng này sẽ bắt đầu tuyên truyền sau đó có thể phát sóng", đạo diễn vui vẻ nói, "Đến lúc đó nhớ chuyển phát weibo."
Tất nhiên rồi.
Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sau bắt đầu phát sóng, thi đại học xong cũng vừa lúc chương trình phát sóng gần kết thúc, sẽ đến lúc tìm kịch bản để bắt đầu quay.
Có kế hoạch thì mới có động lực, Đường Đường lại bắt đầu làm đề, buổi tối gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm hỏi Minh Thiếu Diễm tối nay muốn ăn gì.
Sau một lúc lâu, Minh Thiếu Diễm trả lời.
[Chú về trễ, cháu tự ăn đi.]
Vẫn còn làm việc?
Okay, Đường Đường không nghĩ nhiều,
Thực ra rất muốn ra ngoài ăn lẩu, nhưng là không dám lại tìm đường chết.
Ban ngày có người giúp việc đến nhà làm vệ sinh, bên ngoài còn có thợ làm vườn cắt hoa, buổi tối Minh Thiếu Diễm không về, dì Trình cũng không ở đây, Đường Đường đột nhiên cảm thấy có chút trống trải khó chịu.
Liếc nhìn bầu trời đen kịt rồi nhìn nhìn di động, đã mười giờ tối.
10 giờ rồi mà Minh Thiếu Diễm còn chưa trở về?
Vậy có lẽ không phải vì công việc mà là tiệc rượu.
Nếu như dì Trình ở nhà, Đường Đường có thể yên tâm đi ngủ, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở nhà, nếu như Minh Thiếu Diễm uống rượu và uống say thì sao, dù sao ban ngày cũng đã ngủ nhiều, Đường Đường chỉ đơn giản là đi ngủ muộn một chút.
Khoảng 11 giờ 30 phút tối, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, chú Lý dìu Minh Thiếu Diễm trở về.
Đường Đường mang dép lê đi xuống lầu, nhìn thoáng qua liền bắt gặp ánh mắt của Minh Thiếu Diễm, đôi mắt đen láy như suối nước sâu.
Trông rất tỉnh táo, tỉnh táo quá mức.
Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt liếc nhìn Đường Đường, sau đó nhíu mày, "Mấy giờ rồi?"
"11 giờ 43 ạ", Đường Đường ngoan ngoãn trả lời.
"Ngày mai phải đi học, còn không đi ngủ."
Ngày mai chú vẫn phải đi làm, sao chú còn uống rượu?
Tại sao chú có thể uống rượu về trễ lại không cho cháu thức khuya?
Đường Đường nhịn không được mắng thầm một câu nhưng cũng không dám nói, "Cháu đi ngủ ngay"
Chú Lý đỡ người lên lầu, Đường Đường đứng một lúc đi vào phòng bếp rót nước, chú Lý vừa lúc đi ra, đóng cửa lại, Đường Đường nhỏ giọng hỏi chú Lý, "Tại sao chú ấy lại uống nhiều như vậy ạ?"
Chú Lý lắc đầu, Minh Thiếu Diễm không thích nói chuyện, ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
"Có lẽ tâm trạng không tốt."
Được rồi, Đường Đường đặt cốc nước xuống tiễn chú Lý ra ngoài, sau đó lại đi lên, đẩy cửa phòng của Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm đang nằm trên giường, thân thể cao dài của hắn nằm như vậy trông cũng rất đẹp, tay phải đang đặt lên mắt.
Đường Đường đặt cốc nước lên đầu giường, xoay người định rời đi thì đột nhiên di động của Minh Thiếu Diễm vang lên.
Đường Đường theo bản năng nhìn lại, tìm hơn nửa ngày mới phát hiện điện thoại ở dưới chăn, quỳ ở mép giường vượt qua Minh Thiếu Diễm cầm lấy điện thoại, vừa lấy được đang muốn trả lại thì Minh Thiếu Diễm bị điện thoại đánh thức đột nhiên mở mắt ra nắm lấy cổ tay Đường Đường.
Đường Đường sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài.
"Cháu giúp chú lấy điện thoại." Đường Đường giải thích.
Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm cô một lúc, vẫn nắm cổ tay cô nhưng từ từ nhắm mắt lại.
Đường Đường:......
Nắm một chút rồi không thả ra luôn.
Di động tiếp tục reo, Đường Đường nhìn màn hình thấy tên người gọi là Tưởng Dung.
Tưởng Dung?
Đó không phải là người phụ nữ mạnh mẽ mà cô đã gặp ở cửa văn phòng của Minh Thiếu Diễm sao?
Điện thoại tự động cúp máy, Đường Đường nhìn thấy màn hình hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ.
Ngay sau đó, điện thoại lại sáng lên, lần này không phải là cuộc gọi, mà là một tin nhắn văn bản, Tưởng Dung
[ Anh có khỏe không? ]
[ em thấy anh hôm nay uống hơi nhiều. ]
[ em hơi lo lắng, thấy tin nhắn thì nhớ hồi âm]
Đường Đường sững sờ, tối nay Minh Thiếu Diễm ở cùng Tưởng Dung... còn uống thành như vậy?
Trong lòng trào lên một cảm giác khó tả không nói nên lời, Đường Đường rút tay mình ra khỏi tay Minh Thiếu Diễm, sau đó đặt điện thoại ngay ngắn bên cạnh cốc nước, tắt đèn rồi lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau Đường Đường đến trường sớm, trước khi đi gọi điện thoại cho Jason nhờ hắn đến nhà một chuyến, không chừng hôm nay Minh Thiếu Diễm không thể đi làm.
Khi Jason tới, Minh Thiếu Diễm đã dậy rồi, sau khi tắm xong mặc áo choàng tắm dài, áo choàng tắm hiếm hoi bị buông lỏng, ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ không biết đang suy nghĩ gì.
Jason gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng nhưng Minh Thiếu Diễm không phản ứng, Jason kinh ngạc, gọi lại lần nữa, lúc này Minh Thiếu Diễm mới trả lời.
"Hôm qua Minh đổng uống hơi nhiều", Jason nói.
Minh Thiếu Diễm ừ một tiếng, "Đông người, náo nhiệt."
Đúng là tối hôm qua rất đông người nhưng mà ngài thích náo nhiệt từ khi nào?
Còn có Minh Thiếu Diễm không thích uống rượu lắm vậy mà hôm qua lại uống nhiều như vậy.
Theo Minh Thiếu Diễm mấy năm, Jason liếc mắt liền biết có gì đó không ổn.
Nhưng mà rốt cuộc xảy ra chuyện gì Jason cũng không biết, là một cấp dưới kiệm lời, nghĩ nghĩ chỉ có thể nói, "Uống rượu hại thân thể, Minh đổng vẫn nên uống ít thôi."
Đôi mắt Minh Thiếu Diễm tối sầm lại, một lúc lâu sau mới ậm ừ.
Phải uống ít.
Khi hắn say rượu cũng không mất trí nên nhớ rất rõ hôm qua lúc Đường Đường tới phòng hắn, hắn không nhịn được đã nắm lấy cổ tay cô.
Uống rượu xong có những cảm xúc bị kìm nén mà hắn không muốn thừa nhận sẽ không thể khống chế được
Thực sự không thể uống rượu được nữa.
Lúc tỉnh táo mới biết được mình đang làm gì, cái gì nên làm cái gì không, uống say hắn lại không dám đảm bảo.
Đưa tay xoa xoa thái dương, Minh Thiếu Diễm thở dài gọi Jason
"Dạ?" Jason quay đầu.
"Lát nữa giúp tôi liên hệ bác sĩ"
Dừng một chút lại bổ sung,
"Bác sĩ tâm lý."
Tác giả có lời muốn nói: Gameshow sắp sửa phát sóng, mọi người không cần gấp, trước đó hãy để chú Minh gặp bác sĩ tâm lý...
19/09/2020
Còn khoảng mười ngày nữa dì Trình mới quay lại, Đường Đường từ giao thừa đến giờ vẫn chưa ăn bữa cơm nào của dì Trình, bây giờ thật sự có chút nhớ.
Đường Đường ăn hai ly kem nên cũng không đói lắm, bữa tối ăn qua loa một chút rồi lên lầu thu xếp đồ đạc.
Nghệ khảo kết thúc, ngày mai sẽ trở lại trường, đã nhiều ngày không đi học, Đường Đường nhớ tới môn toán liền đau đầu, ba tháng sau lại phải liều mạng học tập.
Đái Na đã nói cô không cần phải chiến đấu thế này, không tính nghệ khảo thì thành tích hai lần thi của Đường Đường đều vượt mong đợi.
Đường Đường hiểu đạo lý này nhưng vẫn muốn thi tốt hơn một chút.
Nếu Nhan Nghiên vẫn là Nhan Nghiên ở thế giới này thì không sao, nhưng bây giờ lại bị thay thế thành một người xa lạ có thù với cô, chỉ cần tưởng tượng đến lúc có kết quả thi đại học bị mọi người chê cười mình không bằng Nhan Nghiên, Đường Đường liền cảm thấy nghẹn khuất.
Sau khi lấy sách toán ra đọc lại một lúc, cơn đau quen thuộc từ từ dâng lên ở bụng dưới, dự cảm xấu càng lúc càng rõ ràng, Đường Đường cầm điện thoại nhìn ngày tháng, sắc mặt đột nhiên tái xanh.
Nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, sắc mặt Đường nào đó vừa mới tái xanh đổi thành tái mét.
Cô thật sự phiêu rồi.
Vài giờ trước khi dì cả đến liên tục ăn hai ly kem để thách thức quyền uy của dì cả.
Bụng nói đau liền đau, nhất thời giống như đặt một cái máy đánh trứng vào bụng khiến cả người choáng váng, Đường Đường chật vật nhích người lên giường nằm sấp xuống, kê một cái gối ở dưới bụng.
Sau khi cảm thấy đỡ đau hơn, Đường Đường nhanh chóng quấn chăn đi vào giấc ngủ.
Đây là cách mà cô áp dụng để chữa đau bụng kinh, ngủ rồi thì làm gì còn biết có đau hay không.
Đường Đường mỗi tối trước khi đi ngủ đều xuống dưới nhà dạo một vòng, hình thành thói quen tốt là xem cửa đã đóng chưa, hôm nay không hiểu sao lại không thấy xuống.
Minh Thiếu Diễm cũng không nghĩ nhiều đúng 11 giờ tối đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Minh Thiếu Diễm bị tiếng động nhẹ bên ngoài đánh thức.
Trong nhà cách âm rất tốt, nhưng Minh Thiếu Diễm ngủ không sâu, xung quanh yên tĩnh đến khó tin, tiếng ồn bên ngoài không biết là gì lại càng rõ ràng hơn.
Minh Thiếu Diễm nhấc chăn xuống giường, mặc thêm áo ngủ rồi mở cửa.
Ngay khi cửa mở ra động tĩnh bên ngoài liền lớn hơn, Minh Thiếu Diễm theo tiếng động xuống lầu, nhìn thấy ánh đèn sáng trưng chiếu ra từ phòng bếp, đến gần thì thấy cháu gái lẽ ra đang ngủ, một tay ôm bụng một tay lục tung đang tìm kiếm thứ gì.
Toàn thân lộ ra bốn chữ sống dở chết dở
Minh Thiếu Diễm cau mày, bước qua hai bước, "Sao vậy?"
Có lẽ mất máu quá nhiều nên thính lực không tốt, Đường Đường hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng.
Mình gây động tĩnh lớn quá sao? Đường Đường áy náy muốn đứng dậy xin lỗi, nhưng vừa muốn đứng lên liền bị cái bụng đau kéo lại.
Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, cách đây vài giờ cô nhất định sẽ uống một chén cháo nóng.
Cô đã đánh giá thấp uy lực của hai ly kem, những lần trước ngủ say sẽ không thấy đau, lần này áp dụng, lại bị đau đến tỉnh ngủ, quỷ mới biết cô làm thế nào để từng bước từng bước di chuyển xuống lầu.
Đi xuống cầu thang và rót một ít nước nóng sau đó tìm nơi để đường đỏ.
Kết quả tìm không được đường đỏ còn đánh thức Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường cảm thấy mình quá lạc quan, bụng đau thế này mà còn thời gian thưởng thức dáng vẻ Minh Thiếu Diễm rũ tóc.
A, đau quá, không xong rồi, Đường Đường một tay vịn tủ lạnh, cả người cuộn tròn thành con tôm, lúc này không rảnh quan tâm đến việc đánh thức Minh Thiếu Diễm, níu kéo hơi thở mong manh nói với Minh Thiếu Diễm "Chú... rót dùm cháu một ly nước..."
Tuy rằng ít tiếp xúc với phụ nữ nhưng sao có thể không nhìn ra tình huống bây giờ của Đường Đường.
Khi biết chuyện lại nghĩ đến món kem Đường Đường ăn lúc chiều. Minh Thiếu Diễm nhìn cái tính này của Đường Đường, không khỏi tức giận. "Không biết khi nào đến kỳ sao!"
Còn không phải vừa mới thi xong quá thoải mái nên quên mất sao.
Vốn đang suy yếu giờ lại bị Minh Thiếu Diễm mắng thì càng ủy khuất, ánh mắt đau đến mức suýt khóc đáng thương nhìn Minh Thiếu Diễm, "Cháu quên..."
Thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn mắng thêm, Đường Đường nhỏ giọng,"Chú.... cháu đau...."
Minh Thiếu Diễm:......
Giận thế nào cũng không bộc phát được.
Toàn bộ nghẹn trở lại.
Hít một hơi thật sâu, "Trở về phòng nằm đi, để chú làm."
"Dạ", Đường Đường chật vật đứng dậy, vừa đứng lên lại đau đến suýt chút ngồi xổm xuống, nhưng Minh Thiếu Diễm đang ở bên cạnh, Đường Đường cố nén cắn môi bám vào tường tập tễnh di chuyển.
Vừa định đi tìm đường đỏ, Minh Thiếu Diễm lo lắng quay đầu lại:...
Đột nhiên, trong lòng mềm nhũn.
Đã đau thành như vậy còn thể hiện cái gì.
Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều, bước tới đỡ lấy Đường Đường đang sắp ngã xuống, "Dựa vào", giọng của Minh Thiếu Diễm thì thầm bên tai, Đường Đường sững sờ ngẩng đầu, hai chân đã bị bắt lấy ôm ngang lên.
Minh Thiếu Diễm mặt vẫn lạnh lùng sải bước đi nhanh lên lầu.
Trong nháy mắt, Đường Đường kinh ngạc đến mức không cảm giác được bụng đau.
Đôi mắt to ngơ ngác nhìn quai hàm của Minh Thiếu Diễm gần trong gang tấc.
Minh Thiếu Diễm bước rất nhanh, rõ ràng bước lên bậc thang nhưng lại vững vàng như đi trên mặt đất bằng phẳng, sải bước lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ của Đường Đường, nhanh chóng đặt người lên giường.
Tựa như cầm một củ khoai nóng hổi.
Sau đó bật chăn điện rồi dùng chăn bông che Đường Đường kín mít, để lại Đường Đường rồi vội vàng lui về phía sau, "Đừng nhúc nhích."
Đường Đường thu tay về dưới chăn, ngây người gật gật đầu, khi Minh Thiếu Diễm rời đi, cơn đau lại tái phát. Tức khắc không có thời gian để nghĩ đến Minh Thiếu Diễm lại cuộn tròn thành con tôm.
Chúa ơi, để cô chết đi.
Minh Thiếu Diễm vội vàng rời khỏi phòng Đường Đường, không ai nhìn thấy bước chân hắn lảo đảo.
Sau khi trở lại bếp, Minh Thiếu Diễm nhìn căn bếp quen thuộc, sau vài giây bối rối thì mở điện thoại lên tìm kiếm Baidu.
[Làm gì nếu con gái đau bụng trong kỳ kinh ]
[ Tôi nên làm gì nếu con gái tôi đau bụng trong kỳ kinh]
Sau khi mở mục uống một ít nước đường đỏ. Minh Thiếu Diễm cau mày, kéo mạnh xuống đến tìm kiếm cuối cùng.
[Cách chăm sóc bạn gái đau bụng kinh ]
[Phải làm sao nếu bạn gái đau bụng kinh]
Minh Thiếu Diễm:...
Cũng không quan tâm được nhiều như vậy, click mở ra rốt cuộc tìm được câu trả lời thỏa đáng, đầu tiên phải kể đến nước gừng đường đỏ.
Minh Thiếu Diễm trực tiếp gọi điện cho dì Trình, dì Trình mê mê hoặc hoặc bắt máy liền nghe hắn hỏi đường đỏ và gừng để ở đâu, dì Trình đang ngủ nên không kịp phản ứng, Minh Thiếu Diễm hỏi gì thì nói nấy, sau khi nói xong Minh Thiếu Diễm liền cúp điện thoại.
Lần đầu tiên trong đời Minh Thiếu Diễm cầm dao là để cắt gừng, ngâm nước đường cho cháu gái.
Băm gừng, đường đỏ, nước đun sôi, khi đem nước gừng đường đỏ lên, Đường Đường đã vặn mình thành một cái bánh quai chèo trên giường.
Minh Thiếu Diễm đặt ly xuống, đem người từ trong chăn ra, vẻ mặt bình tĩnh đưa nước đường cho Đường Đường, Đường Đường nhận lấy ly, nước rất nóng, chậm rãi từ từ uống từng ngụm từng ngụm một.
Khuôn mặt tinh xảo lúc này tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cô cúi đầu cẩn thận uống nước, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới ánh đèn mờ ảo.
Minh Thiếu Diễm vội nhìn đi chỗ khác, "Uống xong thì để ở đầu giường, lát nữa chú sẽ đến lấy."
Đường Đường gật gật đầu, "Dạ", ngẩng đầu nhìn ánh sáng kéo dài bóng lưng của Minh Thiếu Diễm từng chút một, Đường Đường rũ mi.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc Minh Thiếu Diễm ôm mình lên lầu, cả cảm giác rắn chắc và ấm áp khi cánh tay gần sát vào lồng ngực hắn, lúc đó trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn khó tả.
Minh Thiếu Diễm lại xuống lầu lần nữa, rồi nhìn vào điện thoại, thứ nhất là nước gừng đường đỏ, thứ hai là túi chườm ấm.
Cái này không cần hỏi dì Trình, Minh Thiếu Diễm cũng có thể khẳng định trong nhà không có thứ này, cũng may người viết câu trả lời cũng rất kiên nhẫn, sau đó tiếp tục viết nếu trong nhà không có túi chườm ấm có thể cho nước nóng vào bình rồi quấn trong khăn để làm ấm bụng.
Đường Đường uống xong nước đường lại nằm trở về, lát sau Minh Thiếu Diễm đem bình giữ nhiệt tự chế lên, thuận đường còn mang theo thuốc.
"Uống thuốc trước đi", Minh Thiếu Diễm tiến đến đem người từ trong chăn kéo lên, chạm vào bàn tay ẩm ướt đang đau nhức vì mất nước của Đường Đường, tay trái của Minh Thiếu Diễm không chịu được khống chế khẽ run, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm thâm trầm.
Đường Đường nuốt thuốc, hỏi hắn, "Ở đâu có thuốc vậy chú?"
Từ trước đến nay trong nhà chưa từng có nữ giới trẻ tuổi, thuốc này từ đâu có.
"Mới vừa mua", Minh Thiếu Diễm cất ly đi, đặt người trở lại trong chăn, cẩn thận đưa bình nước cho Đường Đường, "Chườm một chút cho thoải mái."
Ôm bình nước ấm áp, Đường Đường nhắm mắt lại.
Rõ ràng là người chăm sóc tỉ mỉ như vậy nhưng vẫn kiệm lời như mọi khi.
Thuốc từ từ có tác dụng, cơn đau cuối cùng cũng dịu đi từng chút, Đường Đường nửa đêm đau đến gần như ngã quỵ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Khi Minh Thiếu Diễm vào phòng lần nữa, cô gái đã nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng lông mày đã không còn khóa chặt như trước.
Dùng hai ngón tay chạm vào trán, Đường Đường đã không còn ra mồ hôi lạnh, nhiệt độ cũng đã trở lại bình thường.
Minh Thiếu Diễm ngồi bên giường lẳng lặng nhìn Đường Đường, một lúc lâu sau thở dài đứng lên, do dự một hồi mới nhẹ nhàng mở chăn bông, đem bình nước nghi ngờ đã sớm nguội lạnh mà Đường Đường đang ôm lấy ra.
Ôm bình nước lạnh như vậy chắc sẽ không thoải mái, Minh Thiếu Diễm còn lo lắng bình giữ nhiệt tự chế này sẽ bị rò rỉ.
Bình nước bị lấy đi, Đường Đường trong lúc ngủ mơ giật giật, áo ngủ vì cả đêm lăn lộn mà mở thêm một nút áo rơi xuống, xương quai xanh và một phần bả vai trắng nõn lộ ra không hề phòng bị rơi vào trong mắt.
Tay Minh Thiếu Diễm run lên, trong nháy mắt nhìn đi chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất kéo chăn lại
Tắt đèn, rời khỏi phòng của Đường Đường.
Sau khi bước ra, Minh Thiếu Diễm dựa vào cửa, bực bội nhéo nhéo huyệt thái dương.
Đêm nay, ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau Đường Đường tỉnh dậy đã 9 giờ sáng, thời gian đi học đã sớm trôi qua.
Đái Na gọi điện thoại đến, "Chị đã giúp em xin nghỉ rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt, hôm nay chị hơi bận nên không qua được, lát nữa Cầm Cầm sẽ đem đồ ăn sáng qua."
Cầm Cầm là một trong những trợ lý của Bách Thần, lúc này được chỉ thị đến đưa cơm cho Đường Đường.
Đường Đường cúp điện thoại, ôm chăn ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Trời đã sáng nhưng khi nhớ tới sự chăm sóc của Minh Thiếu Diễm hết lần này đến lần khác dưới ánh đèn mờ ảo tối qua, trong lòng liền dâng lên một cảm xúc khó tả, cuối cùng vùi mặt vào đống chăn.
Tuy lúc đầu có ăn mắng nhưng sau đó vẫn thực kiên nhẫn và ôn nhu...
Khi một người đàn ông lạnh lùng trở nên ôn nhu...
Thật là quá quá quá muốn mạng.
Cầm Cầm đưa cháo tới, Đường Đường uống một chén lớn, buổi chiều cảm thấy khá hơn liền lấy đề thi toán ra.
Vừa làm đề vừa cảm thán, mình thực sự là một học sinh giỏi của thế hệ mới, thật là quá liều mạng.
Thù lao gameshow 《Hoa du ký》cuối cùng cũng đến, 5 triệu NDT tiền thù lao đã trừ thuế còn hơn 3 triệu, nhìn thì nhiều, nhưng thật ra không nhiều lắm.
Lúc trước Minh Thiếu Diễm tặng cô một chiếc Maserati, Đường Đường không muốn mắc nợ ân tình nên đã lên kế hoạch chờ đến sinh nhật Minh Thiếu Diễm sẽ tặng lại hắn một chiếc.
Chỉ dựa vào số tiền này căn bản không đủ.
Hơn nữa trước đó Minh Thiếu Diễm ném vào《Hoa du ký》50 triệu NDT.
Bây giờ Đường Đường chỉ có thể cầu mong rating của 《Hoa du ký》 sẽ bùng nổ, để Minh Thiếu Diễm có thể kiếm lời mà không bị thua lỗ.
Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Minh Thiếu Diễm là khi nào?
Dì Trình trả lời lại rất nhanh, ngày 8 tháng 8.
Thật dễ nhớ.
Tháng 8, chòm sao Sư Tử.
Tháng 8....
Đã tháng ba rồi, không còn bao lâu nữa.
Đường Đường có chút lo lắng, muốn tặng xe cho Minh Thiếu Diễm trước sinh nhật của hắn thì cô phải bắt đầu đặt xe từ tháng sáu, tức là tháng sáu phải có đủ tiền.
Kiếm đâu ra tiền đây.
Tháng sáu cô chỉ mới vừa thi đại học xong.
Đường Đường chống cằm phát sầu.
Xem ra phải nhờ Đái Na giúp cô lưu ý kịch bản sớm hơn, bắt đầu công việc và kiếm tiền sớm hơn, bất quá phải đợi sau khi《Hoa du ký》 được phát sóng, nếu gameshow này có thể bùng nổ, thì thù lao sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng nếu 《Hoa du ký》đến nghỉ hè mới phát sóng thì phải làm sao?
Đường Đường lấy di động gửi tin nhắn wechat cho đạo diễn 《Hoa du ký》, hỏi thăm ông ấy khoảng khi nào 《Hoa du ký》có thể phát sóng.
"Rất nhanh thôi", tâm trạng đạo diễn rất tốt, gần đây hậu kỳ của gameshow đang được tiến hành một cách nhanh chóng, bên phía đài truyền hình cũng rất thuận lợi, ông ấy đã xem trước mấy tập và rất hài lòng, ông còn nóng lòng muốn phát sóng hơn Đường Đường nữa kìa.
"Nếu không có gì bất ngờ thì cuối tháng này sẽ bắt đầu tuyên truyền sau đó có thể phát sóng", đạo diễn vui vẻ nói, "Đến lúc đó nhớ chuyển phát weibo."
Tất nhiên rồi.
Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sau bắt đầu phát sóng, thi đại học xong cũng vừa lúc chương trình phát sóng gần kết thúc, sẽ đến lúc tìm kịch bản để bắt đầu quay.
Có kế hoạch thì mới có động lực, Đường Đường lại bắt đầu làm đề, buổi tối gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm hỏi Minh Thiếu Diễm tối nay muốn ăn gì.
Sau một lúc lâu, Minh Thiếu Diễm trả lời.
[Chú về trễ, cháu tự ăn đi.]
Vẫn còn làm việc?
Okay, Đường Đường không nghĩ nhiều,
Thực ra rất muốn ra ngoài ăn lẩu, nhưng là không dám lại tìm đường chết.
Ban ngày có người giúp việc đến nhà làm vệ sinh, bên ngoài còn có thợ làm vườn cắt hoa, buổi tối Minh Thiếu Diễm không về, dì Trình cũng không ở đây, Đường Đường đột nhiên cảm thấy có chút trống trải khó chịu.
Liếc nhìn bầu trời đen kịt rồi nhìn nhìn di động, đã mười giờ tối.
10 giờ rồi mà Minh Thiếu Diễm còn chưa trở về?
Vậy có lẽ không phải vì công việc mà là tiệc rượu.
Nếu như dì Trình ở nhà, Đường Đường có thể yên tâm đi ngủ, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở nhà, nếu như Minh Thiếu Diễm uống rượu và uống say thì sao, dù sao ban ngày cũng đã ngủ nhiều, Đường Đường chỉ đơn giản là đi ngủ muộn một chút.
Khoảng 11 giờ 30 phút tối, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, chú Lý dìu Minh Thiếu Diễm trở về.
Đường Đường mang dép lê đi xuống lầu, nhìn thoáng qua liền bắt gặp ánh mắt của Minh Thiếu Diễm, đôi mắt đen láy như suối nước sâu.
Trông rất tỉnh táo, tỉnh táo quá mức.
Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt liếc nhìn Đường Đường, sau đó nhíu mày, "Mấy giờ rồi?"
"11 giờ 43 ạ", Đường Đường ngoan ngoãn trả lời.
"Ngày mai phải đi học, còn không đi ngủ."
Ngày mai chú vẫn phải đi làm, sao chú còn uống rượu?
Tại sao chú có thể uống rượu về trễ lại không cho cháu thức khuya?
Đường Đường nhịn không được mắng thầm một câu nhưng cũng không dám nói, "Cháu đi ngủ ngay"
Chú Lý đỡ người lên lầu, Đường Đường đứng một lúc đi vào phòng bếp rót nước, chú Lý vừa lúc đi ra, đóng cửa lại, Đường Đường nhỏ giọng hỏi chú Lý, "Tại sao chú ấy lại uống nhiều như vậy ạ?"
Chú Lý lắc đầu, Minh Thiếu Diễm không thích nói chuyện, ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
"Có lẽ tâm trạng không tốt."
Được rồi, Đường Đường đặt cốc nước xuống tiễn chú Lý ra ngoài, sau đó lại đi lên, đẩy cửa phòng của Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm đang nằm trên giường, thân thể cao dài của hắn nằm như vậy trông cũng rất đẹp, tay phải đang đặt lên mắt.
Đường Đường đặt cốc nước lên đầu giường, xoay người định rời đi thì đột nhiên di động của Minh Thiếu Diễm vang lên.
Đường Đường theo bản năng nhìn lại, tìm hơn nửa ngày mới phát hiện điện thoại ở dưới chăn, quỳ ở mép giường vượt qua Minh Thiếu Diễm cầm lấy điện thoại, vừa lấy được đang muốn trả lại thì Minh Thiếu Diễm bị điện thoại đánh thức đột nhiên mở mắt ra nắm lấy cổ tay Đường Đường.
Đường Đường sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài.
"Cháu giúp chú lấy điện thoại." Đường Đường giải thích.
Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm cô một lúc, vẫn nắm cổ tay cô nhưng từ từ nhắm mắt lại.
Đường Đường:......
Nắm một chút rồi không thả ra luôn.
Di động tiếp tục reo, Đường Đường nhìn màn hình thấy tên người gọi là Tưởng Dung.
Tưởng Dung?
Đó không phải là người phụ nữ mạnh mẽ mà cô đã gặp ở cửa văn phòng của Minh Thiếu Diễm sao?
Điện thoại tự động cúp máy, Đường Đường nhìn thấy màn hình hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ.
Ngay sau đó, điện thoại lại sáng lên, lần này không phải là cuộc gọi, mà là một tin nhắn văn bản, Tưởng Dung
[ Anh có khỏe không? ]
[ em thấy anh hôm nay uống hơi nhiều. ]
[ em hơi lo lắng, thấy tin nhắn thì nhớ hồi âm]
Đường Đường sững sờ, tối nay Minh Thiếu Diễm ở cùng Tưởng Dung... còn uống thành như vậy?
Trong lòng trào lên một cảm giác khó tả không nói nên lời, Đường Đường rút tay mình ra khỏi tay Minh Thiếu Diễm, sau đó đặt điện thoại ngay ngắn bên cạnh cốc nước, tắt đèn rồi lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau Đường Đường đến trường sớm, trước khi đi gọi điện thoại cho Jason nhờ hắn đến nhà một chuyến, không chừng hôm nay Minh Thiếu Diễm không thể đi làm.
Khi Jason tới, Minh Thiếu Diễm đã dậy rồi, sau khi tắm xong mặc áo choàng tắm dài, áo choàng tắm hiếm hoi bị buông lỏng, ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ không biết đang suy nghĩ gì.
Jason gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng nhưng Minh Thiếu Diễm không phản ứng, Jason kinh ngạc, gọi lại lần nữa, lúc này Minh Thiếu Diễm mới trả lời.
"Hôm qua Minh đổng uống hơi nhiều", Jason nói.
Minh Thiếu Diễm ừ một tiếng, "Đông người, náo nhiệt."
Đúng là tối hôm qua rất đông người nhưng mà ngài thích náo nhiệt từ khi nào?
Còn có Minh Thiếu Diễm không thích uống rượu lắm vậy mà hôm qua lại uống nhiều như vậy.
Theo Minh Thiếu Diễm mấy năm, Jason liếc mắt liền biết có gì đó không ổn.
Nhưng mà rốt cuộc xảy ra chuyện gì Jason cũng không biết, là một cấp dưới kiệm lời, nghĩ nghĩ chỉ có thể nói, "Uống rượu hại thân thể, Minh đổng vẫn nên uống ít thôi."
Đôi mắt Minh Thiếu Diễm tối sầm lại, một lúc lâu sau mới ậm ừ.
Phải uống ít.
Khi hắn say rượu cũng không mất trí nên nhớ rất rõ hôm qua lúc Đường Đường tới phòng hắn, hắn không nhịn được đã nắm lấy cổ tay cô.
Uống rượu xong có những cảm xúc bị kìm nén mà hắn không muốn thừa nhận sẽ không thể khống chế được
Thực sự không thể uống rượu được nữa.
Lúc tỉnh táo mới biết được mình đang làm gì, cái gì nên làm cái gì không, uống say hắn lại không dám đảm bảo.
Đưa tay xoa xoa thái dương, Minh Thiếu Diễm thở dài gọi Jason
"Dạ?" Jason quay đầu.
"Lát nữa giúp tôi liên hệ bác sĩ"
Dừng một chút lại bổ sung,
"Bác sĩ tâm lý."
Tác giả có lời muốn nói: Gameshow sắp sửa phát sóng, mọi người không cần gấp, trước đó hãy để chú Minh gặp bác sĩ tâm lý...
/116
|