Editor: Nozomi
15/8/2020
Nữ sinh tóc ngắn cảm thấy đây là ông trời đang thử thách cô ấy.
Một bên là một người không nên kết thân, một bên là món ăn ngon vừa mới nhắc tới, rối rắm ba giây đành gian nan từ chối, "...không cần đâu..."
"Mua rất nhiều", Đường Đường đưa cho cô nàng một đôi đũa, "Còn chưa ăn đâu"
Đổng Ngọc:......
"...... Vậy tôi không khách sáo."
Đường Đường cười cười, sau đó nhìn Phong Khinh Dương cùng một nữ sinh khác, "Cùng ăn chứ?"
Lúc học tiết Anh văn Đường Đường đã nhận ra cô gái ngồi cùng bàn với Đường Hân chính là Phong Khinh Dương.
Phong Khinh Dương không thèm nhìn đến tôm viên đã cự tuyệt, " Tôi không đói!"
"Vậy thôi" Đường Đường ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa khác, "Tôi với cô ấy ăn"
Phong Khinh Dương:......
Không phải nên hỏi thêm vài lần sao? hỏi có một lần không chân thành chút nào!
Đổng Ngọc tính cách thẳng thắn, Đường Đường mời ăn liền không khách khí, đối với cô ấy mà nói phần cơm mấy ngàn thì tính làm gì. Hôm nay Đường Đường mời thì hôm khác cô ấy mời lại là được rồi.
Giữa các cô gái chỉ cần một đề tài nhỏ liền có thể tán gẫu, Đổng Ngọc liếc mắt phát hiện Đường Đường mang giày Cỏ ba lá giống cô ấy, thuận miệng nói hai người đụng hàng.
Vì thế đề tài chuyển từ giày dép qua mấy mẫu mã của Cỏ ba lá, sau đó không biết lúc nào chuyển tới anh chị em của Đổng Ngọc
Chỉ cần một buổi nghỉ trưa, Đường Đường đã biết nhà Đổng Ngọc ở đâu, trong nhà có mấy người.
Hết giờ nghỉ, bốn người cùng nhau đến lớp, có học sinh đi ngang qua nhìn thấy Đường Đường cùng Phong Khinh Dương đi chung đều kinh ngạc đến há miệng. Khi bước vào lớp, các học sinh càng thấy khó hiểu.
??? Đây là chuyện gì?
Đường Hân cứng đờ ngồi tại chỗ nhìn Đổng Ngọc cùng Đường Đường nói nói cười cười, bất an cắn cắn môi, chờ Phong Khinh Dương đến gần mới hỏi, "Khinh Dương... Đường Đường cô ta..."
"Phòng ngủ chúng tôi thiếu một người, cô ấy vừa vặn bổ sung", Phong Khinh Dương bực bội nói.
Đường Hân nghe xong, không khỏi siết chặt bút trong tay.
Khinh Dương, Đổng Ngọc, còn có Dương Đào đã biết nhau từ nhỏ, gia cảnh đều rất tốt, cô ta tốn rất nhiều công sức mới hòa nhập được với ba người bọn họ.
Nhưng có một số thứ dù cô ta nỗ lực như thế nào cũng vô dụng, nhà cô ta không nghèo nhưng không dư tiền cho cô ta ở chung cư hạng sang, ăn trưa cũng không thể như bọn họ tùy tiện gọi một món vài trăm đến một ngàn.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì dù có nữ sinh trong nhà có tiền, Khinh Dương cũng không thích chơi với họ, nhưng giờ Đường Đường lại không giống vậy.
Cô ta không thể ở ký túc xá, Đường Đường lại dễ dàng vào ở, người cô ta trăm phương nghìn kế tiếp cận được bây giờ đang cùng Đường Đường nói nói cười cười.
Nhưng vẫn còn tốt, Đường Hân tự an ủi, Khinh Dương vẫn không kiên nhẫn khi nhắc tới Đường Đường.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học, Đường Đường trở về chỗ ngồi. Nữ sinh ngồi trước rối rắm nửa ngày nhịn không được quay đầu hỏi Đường Đường, " Cái kia...cậu không sao chứ?"
Đường Đường nhất thời không phản ứng kịp, nữ sinh lại giải thích, "Chính là việc cậu thiếu chút nữa bị bình nước ném trúng đó."
"A là việc đó, không có gì", Đường Đường cười cười xoay bút trong tay thuận miệng hỏi, " Làm sao cậu biết được?"
"Có người đăng video trên Tieba"
Đường Đường lấy di động tìm Tieba của trường trung học phụ thuộc Thành Đại, " Tieba, là cái này sao?"
Nữ sinh không nghĩ đến Đường Đường sẽ trực tiếp xem, vừa nhớ đến những bài đăng lung tung rối loạn vội nói, "Có vài bạn học nói rất khó nghe, tốt nhất cậu đừng xem..."
Đường Đường vào Tieba liền thấy bài đăng đang hot chính là video cô bị ném bình nước.
Đường Đường bấm download video sau đó cất di động, nhìn nữ sinh ngồi trước cười cười, "Đại khái cũng đoán được nội dung, không xem"
Nữ sinh ngẩn người sau đó liền hiểu.
Lúc trước Đường Đường bị toàn mạng xã hội bôi đen, trên weibo mắng còn khó nghe hơn Tieba, cho nên Đường Đường mới nói như vậy.
Những lời này cô ấy nhìn còn cảm thấy khó nghe, Đường Đường nhìn sẽ có tâm trạng gì, nữ sinh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Chờ nữ sinh quay đầu đi Đường Đường mới lấy di động mở video vừa mới download, video ghi lại rất hoàn chỉnh, từ lúc Đường Đường thiếu chút bị ném trúng đến lúc Đường Đường bỏ qua không truy cứu.
Loại video này sẽ ảnh hưởng không tốt đến học đường, đặc biệt Đường Đường vẫn là nhân vật nổi tiếng nên video này sẽ bị xóa bất cứ lúc nào.
Sau tiết đầu, Đường Đường lần nữa mở Tieba, quả nhiên như cô đoán, bài đăng đã bị xóa, không còn tìm thấy video đó nữa.
Buổi chiều có ba tiết, học sinh ở lại trường còn tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú thì có thể về nhà. Lúc Đường Đường ra khỏi lớp liền thấy tiểu soái ca sáng nay đưa cô đến lớp đang chờ ở cửa.
Phong Khinh Dương nhìn thấy Phong Thiên Dương liền ngứa tay, Phong Thiên Dương lại mặc kệ chị ruột, thay đổi vẻ thờ ơ lúc sáng thành quen thuộc cùng Đường Đường nói chuyện.
“Nhà cậu ở đâu vậy, nếu tiện đường tôi có thể cho cậu đi nhờ một đoạn.”
“Ah, thật tiện đường, còn cách rất gần, tài xế nhà tôi đến rồi nếu không...”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu”, Đường Đường lịch sự từ chối, “Có người đến đón tôi rồi”
Phong Thiên Dương lúc này mới để ý cách đó mười mét dừng lại một chiếc Bentley màu đen, Đường Đường chào tạm biệt liền lên xe kia.
Cho đến khi xe chạy mất hút, Phong Thiên Dương mới hậu tri hậu giác lầm bầm, “Sao biển số xe này quen quá vậy ta?”
Đường Đường tan học lúc 5 giờ 20, về đến nhà là 5 giờ 50, Minh Thiếu Diễm vẫn chưa về. Dì Trình từ phòng bếp chạy ra, thân thiết hỏi cô hôm nay đi học thế nào.
“Khá tốt ạ”, Đường Đường theo dì Trình vào phòng bếp, “Giáo viên giảng rất hay, bầu không khí học tập cũng tốt.”
Dì Trình vội vàng gật đầu, “Chà, không phải ai muốn đều có thể vào học trường trung học phụ thuộc đâu, cháu mau đi thay quần áo, chờ chú cháu về thì có thể ăn cơm.”
Đường Đường trở về phòng ngủ, đồng phục Jason giúp cô mang về đã được dì Trình treo trong tủ quần áo. Đường Đường thay một bộ đồ thoải mái, lúc xuống lầu vừa vặn thấy Minh Thiếu Diễm về nhà.
“Chào chú”, Đường Đường chủ động chào hỏi.
“Ừ”, Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, cởi áo khoác tây trang đưa cho dì Trình,
“Cảm giác đi học thế nào?”
“Khá tốt ạ”, Đường Đường đem những lời vừa nói với dì Trình nói lại với Minh Thiếu Diễm một lần, sau đó lại bổ sung thêm một câu “Chỉ có toán và địa lý theo không kịp mà thôi.”
Minh Thiếu Diễm nhớ tới chuyện chiều nay Jason trở về kể với hắn, ánh mắt thêm vài phần lạnh lẽo, nhưng Đường Đường không nói, hắn cũng không hỏi mà nói theo lời Đường Đường,
“Cháu lâu rồi không đi học, không theo kịp cũng bình thường, nếu thấy không ổn thì mời gia sư dạy bù.”
Đường Đường có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lần này lại không châm chọc cô, bên môi nở ra một nụ cười, “Cảm ơn chú.”
“Người trong nhà cảm ơn cái gì”, Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt mở miệng, “Cháu không còn chuyện khác muốn nói với ta sao?”
“…Có”, Đường Đường ra vẻ khó xử chớp mắt một cái mới nói, “Hôm nay các bạn học có chút không thân thiện.”
Chuyện này nhất định Jason đã nói với Minh Thiếu Diễm, cho nên Đường Đường chờ Minh Thiếu Diễm hỏi chứ không phải cô chủ động nói, bây giờ Minh Thiếu Diễm hỏi, Đường Đường thay đổi một biểu tình mất mát, đem chuyện xảy ra kể lại mười mươi.
Minh Thiếu Diễm lẳng lặng lắng nghe, chờ Đường Đường nói xong mới mở miệng. “Cháu có tính toán gì không?”
“Cháu cảm thấy”, Đường Đường nói, “Bây giờ cháu cần một người đại diện.”
“……”,
“Tám giờ sẽ có người gọi điện thoại cho cháu.”
“Ai vậy ạ?” Đường Đường biết rõ còn cố giả ngu.
“Người đại diện của cháu.”
“Đái Na.”
“Sao vậy”, Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu, “Không hài lòng sao?”
“Không có”, Đường Đường lắc đầu, “Chỉ là hơi kinh ngạc.”
Kỳ thật Đường Đường có chút do dự.
Đái Na thật sự rất lợi hại nhưng chị ấy cũng là người đại diện của Bách Thần.
Dựa vào những việc lộn xộn đã xảy ra giữa cô cùng Bách Thần, Bách Thần khẳng định sẽ nghĩ nhiều.
Tiểu thuyết rất đề cao thủ đoạn của Đái Na trong giới giải trí, chị ấy được mệnh danh là người đại diện vương bài danh bất hư truyền, việc này làm Đường Đường động tâm.
Một người đại diện tốt có đôi khi sẽ quyết định vận mệnh của nghệ sĩ, so sánh lợi hại, Đường Đường nghĩ thông suốt, Bách Thần sao so được với tiền đồ rộng mở chứ!
Huống chi tình hình hiện tại của cô cần nhất chính là người đại diện sấm rền gió cuốn như Đái Na giúp cô xoay chuyển hình tượng.
“Cảm ơn chú”, Đường Đường nhìn thời gian đã gần đến 8 giờ, “Vậy cháu lên lầu trước.”
Minh Thiếu Diễm nhìn bộ dáng cao hứng của Đường Đường lại có chút hối hận, chờ Đường Đường đi lên lập tức gọi cho Đái Na, lại nhắc nhở vài câu mới nhẹ lòng,
“Được rồi, cô gọi cho con bé đi.”
Đái Na:……
8 giờ đúng, Đái Na gọi điện thoại đến.
Không hổ là người Minh Thiếu Diễm thưởng thức, Đái Na không nói lung tung, sau khi đơn giản giới thiệu bản thân liền bắt đầu nói với Đường Đường kế hoạch của mình.
Hôm nay Đái Na thực sự hoảng sợ, ông chủ nói cô mang thêm một nghệ sĩ, Đái Na không để trong lòng mở miệng đồng ý, kết quả Minh Thiếu Diễm nói với cô nghệ sĩ đó là Đường Đường.
Đái Na không thể tin Minh Thiếu Diễm có thể ký hợp đồng với Đường Đường!
Không chờ cô hỏi, Minh Thiếu Diễm dùng một câu duy nhất chặn tất cả mọi nghi vấn.
“Con bé là cháu gái của tôi”, nói xong còn bổ sung “Cháu ruột”
Đái Na:......
Minh Thiếu Diễm đem Đường Đường ném cho Đái Na nhưng lại nhiều lần dặn dò không cho Đường Đường gặp Bách Thần! Vừa rồi không biết có chuyện gì lại gọi tới nhấn mạnh thêm lần nữa!
Nếu sợ bọn họ gặp mặt thì đừng giao Đường Đường cho chị! Đáng tiếc lời này chị không dám nói với Minh Thiếu Diễm. Đái Na dùng thời gian nhanh nhất tạo ra một kế hoạch tẩy trắng, sau khi viết xong lập tức gọi cho Đường Đường.
Nhan sắc Đường Đường quá tuyệt, Đái Na cũng từng có ý ký hợp đồng, nhưng những hành động lúc sau của Đường Đường làm ý niệm này triệt để biến mất.
Quả thực không có đầu óc.
Trước khi gọi điện thoại, Đái Na đã sẵn sàng đối phó với sự càn quấy của Đường Đường.
Mười phút sau, Đái Na và Đường Đường thuận lợi kết thúc cuộc gọi đầu tiên, còn thuận lợi hơn lúc trước ký với Bách Thần.
Đái Na: Nói chuyện rõ ràng mạch lạc, còn nghe một suy ra ba, người này thật là Đường Đường sao?
Thuận lợi quá làm chị có chút hoảng hốt.
Về phía Đường Đường sau khi nói xong càng thêm hài lòng, Đái Na vạch ra kế hoạch tẩy trắng bắt đầu từ việc tranh thủ lòng thương và sự đồng tình, cùng kế hoạch của Đường Đường không mưu mà hợp.
“Chị đã cho người điều tra chuyện di sản của ba nuôi em, sẽ có kết quả nhanh thôi”, Đái Na nói, “Trước khi có kết quả điều tra, mấy ngày này chị hy vọng em sẽ luôn ở thế yếu, như vậy đến lúc làm sáng tỏ xoay ngược tình thế, hiệu quả sẽ càng tốt hơn”
Đúng là đạo lý này, Đường Đường đồng ý.
Bằng không hôm nay bị ném bình nước, cô vì sao lại muốn một sự nhịn chín sự lành?
“Em gửi cho chị một đoạn video, hẳn sẽ có ích.”
Cúp điện thoại, Đường Đường đem video hôm nay download gửi cho Đái Na.
Bên phía Đái Na sau khi xem xong video trầm mặc gần nửa phút.
Video này đâu chỉ có ích, mà quá có ích đi chứ.
Đường Đường này... Đái Na nhìn không thấu, lúc trước chị vẫn luôn cảm thấy người này quá không đầu óc, nhưng hôm nay sau khi nói chuyện qua, hơn nữa xem đoạn video này, cô ấy nơi nào không có đầu óc, mà là quá có đầu óc.
Sau một cuộc điện thoại, tâm tình Đái Na xoay chuyển 180 độ. Lúc gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm đều là cười.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy cấp dưới của mình hôm nay không bình thường, sau khi cúp điện thoại thì tiếp tục làm việc.
Hắn rất ít khi đem công việc về nhà, hôm nay là tình huống đặc thù.
Buổi tối 10 giờ, Minh Thiếu Diễm bắt đầu buồn ngủ.
Khi buồn ngủ, liền muốn uống cà phê, đặc biệt là cà phê Lam Sơn yêu thích.
Nhưng khi nghĩ đến tay nghề của dì Trình, Minh Thiếu Diễm lại lùi bước, nhìn chằm chằm hợp đồng trước mắt nửa phút liền rời thư phòng.
Minh Thiếu Diễm xuống tầng trệt tìm dì Trình, dì Trình còn tưởng hắn muốn tìm thứ gì, kết quả liền nghe hắn nói, “Dì Trình, dì lên lầu một chuyến nói Đường Đường pha cho cháu một ly cà phê”
Dì Trình không thể hiểu được: “Sao cháu không tự đi?”
“...” Minh Thiếu Diễm từ chối!
Trước đây không lâu hắn còn ghét bỏ tay nghề Đường Đường, bây giờ làm sao mở miệng được?
“Cháu còn bận, đi lên trước”
Minh Thiếu Diễm xoay người liền đi, đi được hai bước nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Đừng để con bé biết là cháu muốn vậy.”
Dì Trình:......
15/8/2020
Nữ sinh tóc ngắn cảm thấy đây là ông trời đang thử thách cô ấy.
Một bên là một người không nên kết thân, một bên là món ăn ngon vừa mới nhắc tới, rối rắm ba giây đành gian nan từ chối, "...không cần đâu..."
"Mua rất nhiều", Đường Đường đưa cho cô nàng một đôi đũa, "Còn chưa ăn đâu"
Đổng Ngọc:......
"...... Vậy tôi không khách sáo."
Đường Đường cười cười, sau đó nhìn Phong Khinh Dương cùng một nữ sinh khác, "Cùng ăn chứ?"
Lúc học tiết Anh văn Đường Đường đã nhận ra cô gái ngồi cùng bàn với Đường Hân chính là Phong Khinh Dương.
Phong Khinh Dương không thèm nhìn đến tôm viên đã cự tuyệt, " Tôi không đói!"
"Vậy thôi" Đường Đường ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa khác, "Tôi với cô ấy ăn"
Phong Khinh Dương:......
Không phải nên hỏi thêm vài lần sao? hỏi có một lần không chân thành chút nào!
Đổng Ngọc tính cách thẳng thắn, Đường Đường mời ăn liền không khách khí, đối với cô ấy mà nói phần cơm mấy ngàn thì tính làm gì. Hôm nay Đường Đường mời thì hôm khác cô ấy mời lại là được rồi.
Giữa các cô gái chỉ cần một đề tài nhỏ liền có thể tán gẫu, Đổng Ngọc liếc mắt phát hiện Đường Đường mang giày Cỏ ba lá giống cô ấy, thuận miệng nói hai người đụng hàng.
Vì thế đề tài chuyển từ giày dép qua mấy mẫu mã của Cỏ ba lá, sau đó không biết lúc nào chuyển tới anh chị em của Đổng Ngọc
Chỉ cần một buổi nghỉ trưa, Đường Đường đã biết nhà Đổng Ngọc ở đâu, trong nhà có mấy người.
Hết giờ nghỉ, bốn người cùng nhau đến lớp, có học sinh đi ngang qua nhìn thấy Đường Đường cùng Phong Khinh Dương đi chung đều kinh ngạc đến há miệng. Khi bước vào lớp, các học sinh càng thấy khó hiểu.
??? Đây là chuyện gì?
Đường Hân cứng đờ ngồi tại chỗ nhìn Đổng Ngọc cùng Đường Đường nói nói cười cười, bất an cắn cắn môi, chờ Phong Khinh Dương đến gần mới hỏi, "Khinh Dương... Đường Đường cô ta..."
"Phòng ngủ chúng tôi thiếu một người, cô ấy vừa vặn bổ sung", Phong Khinh Dương bực bội nói.
Đường Hân nghe xong, không khỏi siết chặt bút trong tay.
Khinh Dương, Đổng Ngọc, còn có Dương Đào đã biết nhau từ nhỏ, gia cảnh đều rất tốt, cô ta tốn rất nhiều công sức mới hòa nhập được với ba người bọn họ.
Nhưng có một số thứ dù cô ta nỗ lực như thế nào cũng vô dụng, nhà cô ta không nghèo nhưng không dư tiền cho cô ta ở chung cư hạng sang, ăn trưa cũng không thể như bọn họ tùy tiện gọi một món vài trăm đến một ngàn.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì dù có nữ sinh trong nhà có tiền, Khinh Dương cũng không thích chơi với họ, nhưng giờ Đường Đường lại không giống vậy.
Cô ta không thể ở ký túc xá, Đường Đường lại dễ dàng vào ở, người cô ta trăm phương nghìn kế tiếp cận được bây giờ đang cùng Đường Đường nói nói cười cười.
Nhưng vẫn còn tốt, Đường Hân tự an ủi, Khinh Dương vẫn không kiên nhẫn khi nhắc tới Đường Đường.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học, Đường Đường trở về chỗ ngồi. Nữ sinh ngồi trước rối rắm nửa ngày nhịn không được quay đầu hỏi Đường Đường, " Cái kia...cậu không sao chứ?"
Đường Đường nhất thời không phản ứng kịp, nữ sinh lại giải thích, "Chính là việc cậu thiếu chút nữa bị bình nước ném trúng đó."
"A là việc đó, không có gì", Đường Đường cười cười xoay bút trong tay thuận miệng hỏi, " Làm sao cậu biết được?"
"Có người đăng video trên Tieba"
Đường Đường lấy di động tìm Tieba của trường trung học phụ thuộc Thành Đại, " Tieba, là cái này sao?"
Nữ sinh không nghĩ đến Đường Đường sẽ trực tiếp xem, vừa nhớ đến những bài đăng lung tung rối loạn vội nói, "Có vài bạn học nói rất khó nghe, tốt nhất cậu đừng xem..."
Đường Đường vào Tieba liền thấy bài đăng đang hot chính là video cô bị ném bình nước.
Đường Đường bấm download video sau đó cất di động, nhìn nữ sinh ngồi trước cười cười, "Đại khái cũng đoán được nội dung, không xem"
Nữ sinh ngẩn người sau đó liền hiểu.
Lúc trước Đường Đường bị toàn mạng xã hội bôi đen, trên weibo mắng còn khó nghe hơn Tieba, cho nên Đường Đường mới nói như vậy.
Những lời này cô ấy nhìn còn cảm thấy khó nghe, Đường Đường nhìn sẽ có tâm trạng gì, nữ sinh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Chờ nữ sinh quay đầu đi Đường Đường mới lấy di động mở video vừa mới download, video ghi lại rất hoàn chỉnh, từ lúc Đường Đường thiếu chút bị ném trúng đến lúc Đường Đường bỏ qua không truy cứu.
Loại video này sẽ ảnh hưởng không tốt đến học đường, đặc biệt Đường Đường vẫn là nhân vật nổi tiếng nên video này sẽ bị xóa bất cứ lúc nào.
Sau tiết đầu, Đường Đường lần nữa mở Tieba, quả nhiên như cô đoán, bài đăng đã bị xóa, không còn tìm thấy video đó nữa.
Buổi chiều có ba tiết, học sinh ở lại trường còn tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú thì có thể về nhà. Lúc Đường Đường ra khỏi lớp liền thấy tiểu soái ca sáng nay đưa cô đến lớp đang chờ ở cửa.
Phong Khinh Dương nhìn thấy Phong Thiên Dương liền ngứa tay, Phong Thiên Dương lại mặc kệ chị ruột, thay đổi vẻ thờ ơ lúc sáng thành quen thuộc cùng Đường Đường nói chuyện.
“Nhà cậu ở đâu vậy, nếu tiện đường tôi có thể cho cậu đi nhờ một đoạn.”
“Ah, thật tiện đường, còn cách rất gần, tài xế nhà tôi đến rồi nếu không...”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu”, Đường Đường lịch sự từ chối, “Có người đến đón tôi rồi”
Phong Thiên Dương lúc này mới để ý cách đó mười mét dừng lại một chiếc Bentley màu đen, Đường Đường chào tạm biệt liền lên xe kia.
Cho đến khi xe chạy mất hút, Phong Thiên Dương mới hậu tri hậu giác lầm bầm, “Sao biển số xe này quen quá vậy ta?”
Đường Đường tan học lúc 5 giờ 20, về đến nhà là 5 giờ 50, Minh Thiếu Diễm vẫn chưa về. Dì Trình từ phòng bếp chạy ra, thân thiết hỏi cô hôm nay đi học thế nào.
“Khá tốt ạ”, Đường Đường theo dì Trình vào phòng bếp, “Giáo viên giảng rất hay, bầu không khí học tập cũng tốt.”
Dì Trình vội vàng gật đầu, “Chà, không phải ai muốn đều có thể vào học trường trung học phụ thuộc đâu, cháu mau đi thay quần áo, chờ chú cháu về thì có thể ăn cơm.”
Đường Đường trở về phòng ngủ, đồng phục Jason giúp cô mang về đã được dì Trình treo trong tủ quần áo. Đường Đường thay một bộ đồ thoải mái, lúc xuống lầu vừa vặn thấy Minh Thiếu Diễm về nhà.
“Chào chú”, Đường Đường chủ động chào hỏi.
“Ừ”, Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, cởi áo khoác tây trang đưa cho dì Trình,
“Cảm giác đi học thế nào?”
“Khá tốt ạ”, Đường Đường đem những lời vừa nói với dì Trình nói lại với Minh Thiếu Diễm một lần, sau đó lại bổ sung thêm một câu “Chỉ có toán và địa lý theo không kịp mà thôi.”
Minh Thiếu Diễm nhớ tới chuyện chiều nay Jason trở về kể với hắn, ánh mắt thêm vài phần lạnh lẽo, nhưng Đường Đường không nói, hắn cũng không hỏi mà nói theo lời Đường Đường,
“Cháu lâu rồi không đi học, không theo kịp cũng bình thường, nếu thấy không ổn thì mời gia sư dạy bù.”
Đường Đường có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lần này lại không châm chọc cô, bên môi nở ra một nụ cười, “Cảm ơn chú.”
“Người trong nhà cảm ơn cái gì”, Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt mở miệng, “Cháu không còn chuyện khác muốn nói với ta sao?”
“…Có”, Đường Đường ra vẻ khó xử chớp mắt một cái mới nói, “Hôm nay các bạn học có chút không thân thiện.”
Chuyện này nhất định Jason đã nói với Minh Thiếu Diễm, cho nên Đường Đường chờ Minh Thiếu Diễm hỏi chứ không phải cô chủ động nói, bây giờ Minh Thiếu Diễm hỏi, Đường Đường thay đổi một biểu tình mất mát, đem chuyện xảy ra kể lại mười mươi.
Minh Thiếu Diễm lẳng lặng lắng nghe, chờ Đường Đường nói xong mới mở miệng. “Cháu có tính toán gì không?”
“Cháu cảm thấy”, Đường Đường nói, “Bây giờ cháu cần một người đại diện.”
“……”,
“Tám giờ sẽ có người gọi điện thoại cho cháu.”
“Ai vậy ạ?” Đường Đường biết rõ còn cố giả ngu.
“Người đại diện của cháu.”
“Đái Na.”
“Sao vậy”, Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu, “Không hài lòng sao?”
“Không có”, Đường Đường lắc đầu, “Chỉ là hơi kinh ngạc.”
Kỳ thật Đường Đường có chút do dự.
Đái Na thật sự rất lợi hại nhưng chị ấy cũng là người đại diện của Bách Thần.
Dựa vào những việc lộn xộn đã xảy ra giữa cô cùng Bách Thần, Bách Thần khẳng định sẽ nghĩ nhiều.
Tiểu thuyết rất đề cao thủ đoạn của Đái Na trong giới giải trí, chị ấy được mệnh danh là người đại diện vương bài danh bất hư truyền, việc này làm Đường Đường động tâm.
Một người đại diện tốt có đôi khi sẽ quyết định vận mệnh của nghệ sĩ, so sánh lợi hại, Đường Đường nghĩ thông suốt, Bách Thần sao so được với tiền đồ rộng mở chứ!
Huống chi tình hình hiện tại của cô cần nhất chính là người đại diện sấm rền gió cuốn như Đái Na giúp cô xoay chuyển hình tượng.
“Cảm ơn chú”, Đường Đường nhìn thời gian đã gần đến 8 giờ, “Vậy cháu lên lầu trước.”
Minh Thiếu Diễm nhìn bộ dáng cao hứng của Đường Đường lại có chút hối hận, chờ Đường Đường đi lên lập tức gọi cho Đái Na, lại nhắc nhở vài câu mới nhẹ lòng,
“Được rồi, cô gọi cho con bé đi.”
Đái Na:……
8 giờ đúng, Đái Na gọi điện thoại đến.
Không hổ là người Minh Thiếu Diễm thưởng thức, Đái Na không nói lung tung, sau khi đơn giản giới thiệu bản thân liền bắt đầu nói với Đường Đường kế hoạch của mình.
Hôm nay Đái Na thực sự hoảng sợ, ông chủ nói cô mang thêm một nghệ sĩ, Đái Na không để trong lòng mở miệng đồng ý, kết quả Minh Thiếu Diễm nói với cô nghệ sĩ đó là Đường Đường.
Đái Na không thể tin Minh Thiếu Diễm có thể ký hợp đồng với Đường Đường!
Không chờ cô hỏi, Minh Thiếu Diễm dùng một câu duy nhất chặn tất cả mọi nghi vấn.
“Con bé là cháu gái của tôi”, nói xong còn bổ sung “Cháu ruột”
Đái Na:......
Minh Thiếu Diễm đem Đường Đường ném cho Đái Na nhưng lại nhiều lần dặn dò không cho Đường Đường gặp Bách Thần! Vừa rồi không biết có chuyện gì lại gọi tới nhấn mạnh thêm lần nữa!
Nếu sợ bọn họ gặp mặt thì đừng giao Đường Đường cho chị! Đáng tiếc lời này chị không dám nói với Minh Thiếu Diễm. Đái Na dùng thời gian nhanh nhất tạo ra một kế hoạch tẩy trắng, sau khi viết xong lập tức gọi cho Đường Đường.
Nhan sắc Đường Đường quá tuyệt, Đái Na cũng từng có ý ký hợp đồng, nhưng những hành động lúc sau của Đường Đường làm ý niệm này triệt để biến mất.
Quả thực không có đầu óc.
Trước khi gọi điện thoại, Đái Na đã sẵn sàng đối phó với sự càn quấy của Đường Đường.
Mười phút sau, Đái Na và Đường Đường thuận lợi kết thúc cuộc gọi đầu tiên, còn thuận lợi hơn lúc trước ký với Bách Thần.
Đái Na: Nói chuyện rõ ràng mạch lạc, còn nghe một suy ra ba, người này thật là Đường Đường sao?
Thuận lợi quá làm chị có chút hoảng hốt.
Về phía Đường Đường sau khi nói xong càng thêm hài lòng, Đái Na vạch ra kế hoạch tẩy trắng bắt đầu từ việc tranh thủ lòng thương và sự đồng tình, cùng kế hoạch của Đường Đường không mưu mà hợp.
“Chị đã cho người điều tra chuyện di sản của ba nuôi em, sẽ có kết quả nhanh thôi”, Đái Na nói, “Trước khi có kết quả điều tra, mấy ngày này chị hy vọng em sẽ luôn ở thế yếu, như vậy đến lúc làm sáng tỏ xoay ngược tình thế, hiệu quả sẽ càng tốt hơn”
Đúng là đạo lý này, Đường Đường đồng ý.
Bằng không hôm nay bị ném bình nước, cô vì sao lại muốn một sự nhịn chín sự lành?
“Em gửi cho chị một đoạn video, hẳn sẽ có ích.”
Cúp điện thoại, Đường Đường đem video hôm nay download gửi cho Đái Na.
Bên phía Đái Na sau khi xem xong video trầm mặc gần nửa phút.
Video này đâu chỉ có ích, mà quá có ích đi chứ.
Đường Đường này... Đái Na nhìn không thấu, lúc trước chị vẫn luôn cảm thấy người này quá không đầu óc, nhưng hôm nay sau khi nói chuyện qua, hơn nữa xem đoạn video này, cô ấy nơi nào không có đầu óc, mà là quá có đầu óc.
Sau một cuộc điện thoại, tâm tình Đái Na xoay chuyển 180 độ. Lúc gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm đều là cười.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy cấp dưới của mình hôm nay không bình thường, sau khi cúp điện thoại thì tiếp tục làm việc.
Hắn rất ít khi đem công việc về nhà, hôm nay là tình huống đặc thù.
Buổi tối 10 giờ, Minh Thiếu Diễm bắt đầu buồn ngủ.
Khi buồn ngủ, liền muốn uống cà phê, đặc biệt là cà phê Lam Sơn yêu thích.
Nhưng khi nghĩ đến tay nghề của dì Trình, Minh Thiếu Diễm lại lùi bước, nhìn chằm chằm hợp đồng trước mắt nửa phút liền rời thư phòng.
Minh Thiếu Diễm xuống tầng trệt tìm dì Trình, dì Trình còn tưởng hắn muốn tìm thứ gì, kết quả liền nghe hắn nói, “Dì Trình, dì lên lầu một chuyến nói Đường Đường pha cho cháu một ly cà phê”
Dì Trình không thể hiểu được: “Sao cháu không tự đi?”
“...” Minh Thiếu Diễm từ chối!
Trước đây không lâu hắn còn ghét bỏ tay nghề Đường Đường, bây giờ làm sao mở miệng được?
“Cháu còn bận, đi lên trước”
Minh Thiếu Diễm xoay người liền đi, đi được hai bước nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Đừng để con bé biết là cháu muốn vậy.”
Dì Trình:......
/116
|