“Đứa bé con của cậu khi sinh ra cũng sẽ xấu xí, ít nói, cũng chẳng ai chịu đến gần để chơi cùng…”
“Mình nói vậy cậu hiểu chứ Thiếu Thần…”
Trong khi Bạch Thiếu Thần ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy mấy lời này của Tôn Minh Hạo rất có lý…
“Vậy cậu mau nói xem mình phải làm sao đây…”
“Chuyện này cậu cứ yên tâm, việc gì mình có thể thua cậu, nhưng chuyện tình trường cậu chắc chắn thua mình rồi…”
Thế là Tôn Minh Hạo liền dùng những hiểu biết trong tình trường của mình ra, sau đó chỉ dẫn lại cho Bạch Thiếu Thần một cách lưu loát…
Quay lại thực tại…
Bạch Thiếu Thần nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, muốn biết vì sao cô lại đến tìm anh sớm vậy…
“Tiểu Tuệ em đã dùng bữa sáng chưa, có chuyện gì quan trọng hay sao mà em đến đây sớm vậy…”
“Thật ra thì tôi vẫn chưa ăn gì cả, do có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, nên mới đến đây luôn…”
Ngay lúc đó cái bụng phản chủ của Tưởng Gia Tuệ, cũng không ngừng kêu lên in ỏi vài tiếng…
“Ọt…ọt…”
Tưởng Gia Tuệ lập tức cảm thấy xấu hổ, liền lấy tay che mặt lại…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại mỉm cười thích thú với sự đáng yêu này của cô…
Nhưng lại lo lắng cô sẽ xấu hổ mà bỏ về, nên anh đã bắt qua chuyện khác…
“Vậy có chuyện gì mà quan trọng vậy, em mau nói anh nghe xem…”
“Thật ra, tôi muốn hỏi anh xin vào đây để làm việc…”
“Tưởng thị sắp phá sản rồi, tôi cũng phải tìm việc để làm chứ, không thể cứ ở không như vậy được…”
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng nói ra ý muốn của mình…
“Em là đang lo lắng tôi không chu cấp đầy đủ cho em sao, hửm…”
Chân mày rậm của Bạch Thiếu Thần lập tức nhíu lại, nhìn cô khó chịu lên tiếng…
“Không… không phải như vậy, chỉ là tôi muốn học hỏi thêm một chút kinh nghiệm về kinh doanh…”
“Tôi muốn sau này sẽ tự tay mở ra một công ty cho riêng mình, tôi muốn đứng ngang hàng với anh trên thương trường…”
“Nếu lỡ sao này anh có chán tôi đi nữa, thì tôi cũng có thể tự mình nuôi sống bản thân, làm một bà cô sang chảnh sống một mình đến già…”
Lúc đầu còn tỏ ra buồn bã trong rất đáng thương, nhưng sau đó lại bật cười vui sướng…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại cảm thấy việc Tưởng Gia Tuệ vào Bạch thị làm việc cũng rất tốt…
Như vậy anh sẽ ngày ngày được gặp cô, như vậy cũng sẽ sớm ngày có tiểu Bảo Bảo hơn…
^^^“Được, vậy tôi sẽ để em vào đây làm việc, nhưng cong làm việc gì là phải để tôi sắp xếp…”^^^
Trên môi Bạch Thiếu Thần liền nở nụ cười gian manh, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không khỏi run sợ, nụ cười trên môi tắt hẳn…
^^^“Này tôi vào đây là để làm việc, anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, rồi lại sắp xếp công việc không tốt cho tôi đấy chứ…”^^^
Tưởng Gia Tuệ liền trừng mắt nhìn Bạch Thiếu Thần đầy nghi hoặc nói…
Lo lắng anh sẽ sắp xếp mấy công việc không đúng chuyên môn về kinh doanh, như vậy thì biết đến khi nào cô mới có thể trở về quản lý công ty của mẹ đây…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại nhếch môi cười nhẹ nhìn cô, sau đó liền lấy tay búng một cái vào trán cô rõ đau lên tiếng…
…“Á đau…”…
…“Em đang nghĩ đi đâu đấy, đây là nơi làm việc, không sắp xếp việc cho em làm, chẳng lẽ để em ngồi không lấy lương sao…”…
Tưởng Gia Tuệ liền lấy tay xoa xoa cái trán đang đau của mình, bĩu môi nhìn Bạch Thiếu Thần đầy ghét bỏ…
… “Ai muốn ngồi không lấy tiền của anh chứ, tôi cũng đâu thiếu tiền đến vậy, xí…”…
…“Nếu anh không muốn vậy tôi đến đây làm, vậy thì tôi đến chỗ khác xin việc…”…
Ngay lập tức cô liền giả vờ giận dỗi đứng dậy bỏ đi, nhưng chưa kịp bước đi đã bị Bạch Thiếu Thần giữ tay lại…
… “Tôi nói không muốn em đến đây làm việc khi nào chứ…”…
…“Vả lại tôi đã cho em đi chưa…”…
…“Nếu em thật sự dám đến chỗ khác làm việc, tôi thề sẽ khiến công ty đó phá sản ngay lập tức…”…
Bạch Thiếu Thần vì khó chịu nên đã dùng lực kéo hơi mạnh, khiến cho Tưởng Gia Tuệ bất ngờ giật mình một cái…
Sau đó vì mất đà mà ngã nhào trực tiếp xuống người anh, tư thế vô cùng ái muội…
Khoảng cách quá gần khiến con tim của Bạch Thiếu Thần không ngừng đập loạn xạ, Tưởng Gia Tuệ vì quá hốt hoảng nên đã nhắm chặt hai mắt…
Đến lúc mở to hai mắt ra, lại nhìn thấy Bạch Thiếu Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng nghịu…
Cảm thấy tư thế này quá xấu hổ, Tưởng Gia Tuệ liền nhanh chóng đẩy anh ra sau đó đứng dậy lấp bấp nói…
… “Nếu… nếu vậy… thì khi nào tôi có thể đến đây làm việc hả…”…
…“Sáng mai em có thể đến đây làm việc…”…
…“Sẽ có người sắp xếp công việc cho em…”…
…“Giờ thì chúng ta đi thôi…”…
Bạch Thiếu Thần nói xong thì đứng dậy, chỉnh sửa lại áo vest chỉnh tề, sau đó bước đến nắm lấy tay Tưởng Gia Tuệ kéo đi…
…“Này anh định kéo tôi đi đâu đấy…”…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Bạch Thiếu Thần kéo đi, cô liền vùng vẫy muốn rút tay lại nhưng không được…
… “Buông tay ra mau…”…
“Mình nói vậy cậu hiểu chứ Thiếu Thần…”
Trong khi Bạch Thiếu Thần ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy mấy lời này của Tôn Minh Hạo rất có lý…
“Vậy cậu mau nói xem mình phải làm sao đây…”
“Chuyện này cậu cứ yên tâm, việc gì mình có thể thua cậu, nhưng chuyện tình trường cậu chắc chắn thua mình rồi…”
Thế là Tôn Minh Hạo liền dùng những hiểu biết trong tình trường của mình ra, sau đó chỉ dẫn lại cho Bạch Thiếu Thần một cách lưu loát…
Quay lại thực tại…
Bạch Thiếu Thần nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, muốn biết vì sao cô lại đến tìm anh sớm vậy…
“Tiểu Tuệ em đã dùng bữa sáng chưa, có chuyện gì quan trọng hay sao mà em đến đây sớm vậy…”
“Thật ra thì tôi vẫn chưa ăn gì cả, do có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, nên mới đến đây luôn…”
Ngay lúc đó cái bụng phản chủ của Tưởng Gia Tuệ, cũng không ngừng kêu lên in ỏi vài tiếng…
“Ọt…ọt…”
Tưởng Gia Tuệ lập tức cảm thấy xấu hổ, liền lấy tay che mặt lại…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần lại mỉm cười thích thú với sự đáng yêu này của cô…
Nhưng lại lo lắng cô sẽ xấu hổ mà bỏ về, nên anh đã bắt qua chuyện khác…
“Vậy có chuyện gì mà quan trọng vậy, em mau nói anh nghe xem…”
“Thật ra, tôi muốn hỏi anh xin vào đây để làm việc…”
“Tưởng thị sắp phá sản rồi, tôi cũng phải tìm việc để làm chứ, không thể cứ ở không như vậy được…”
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng nói ra ý muốn của mình…
“Em là đang lo lắng tôi không chu cấp đầy đủ cho em sao, hửm…”
Chân mày rậm của Bạch Thiếu Thần lập tức nhíu lại, nhìn cô khó chịu lên tiếng…
“Không… không phải như vậy, chỉ là tôi muốn học hỏi thêm một chút kinh nghiệm về kinh doanh…”
“Tôi muốn sau này sẽ tự tay mở ra một công ty cho riêng mình, tôi muốn đứng ngang hàng với anh trên thương trường…”
“Nếu lỡ sao này anh có chán tôi đi nữa, thì tôi cũng có thể tự mình nuôi sống bản thân, làm một bà cô sang chảnh sống một mình đến già…”
Lúc đầu còn tỏ ra buồn bã trong rất đáng thương, nhưng sau đó lại bật cười vui sướng…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại cảm thấy việc Tưởng Gia Tuệ vào Bạch thị làm việc cũng rất tốt…
Như vậy anh sẽ ngày ngày được gặp cô, như vậy cũng sẽ sớm ngày có tiểu Bảo Bảo hơn…
^^^“Được, vậy tôi sẽ để em vào đây làm việc, nhưng cong làm việc gì là phải để tôi sắp xếp…”^^^
Trên môi Bạch Thiếu Thần liền nở nụ cười gian manh, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không khỏi run sợ, nụ cười trên môi tắt hẳn…
^^^“Này tôi vào đây là để làm việc, anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, rồi lại sắp xếp công việc không tốt cho tôi đấy chứ…”^^^
Tưởng Gia Tuệ liền trừng mắt nhìn Bạch Thiếu Thần đầy nghi hoặc nói…
Lo lắng anh sẽ sắp xếp mấy công việc không đúng chuyên môn về kinh doanh, như vậy thì biết đến khi nào cô mới có thể trở về quản lý công ty của mẹ đây…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại nhếch môi cười nhẹ nhìn cô, sau đó liền lấy tay búng một cái vào trán cô rõ đau lên tiếng…
…“Á đau…”…
…“Em đang nghĩ đi đâu đấy, đây là nơi làm việc, không sắp xếp việc cho em làm, chẳng lẽ để em ngồi không lấy lương sao…”…
Tưởng Gia Tuệ liền lấy tay xoa xoa cái trán đang đau của mình, bĩu môi nhìn Bạch Thiếu Thần đầy ghét bỏ…
… “Ai muốn ngồi không lấy tiền của anh chứ, tôi cũng đâu thiếu tiền đến vậy, xí…”…
…“Nếu anh không muốn vậy tôi đến đây làm, vậy thì tôi đến chỗ khác xin việc…”…
Ngay lập tức cô liền giả vờ giận dỗi đứng dậy bỏ đi, nhưng chưa kịp bước đi đã bị Bạch Thiếu Thần giữ tay lại…
… “Tôi nói không muốn em đến đây làm việc khi nào chứ…”…
…“Vả lại tôi đã cho em đi chưa…”…
…“Nếu em thật sự dám đến chỗ khác làm việc, tôi thề sẽ khiến công ty đó phá sản ngay lập tức…”…
Bạch Thiếu Thần vì khó chịu nên đã dùng lực kéo hơi mạnh, khiến cho Tưởng Gia Tuệ bất ngờ giật mình một cái…
Sau đó vì mất đà mà ngã nhào trực tiếp xuống người anh, tư thế vô cùng ái muội…
Khoảng cách quá gần khiến con tim của Bạch Thiếu Thần không ngừng đập loạn xạ, Tưởng Gia Tuệ vì quá hốt hoảng nên đã nhắm chặt hai mắt…
Đến lúc mở to hai mắt ra, lại nhìn thấy Bạch Thiếu Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng nghịu…
Cảm thấy tư thế này quá xấu hổ, Tưởng Gia Tuệ liền nhanh chóng đẩy anh ra sau đó đứng dậy lấp bấp nói…
… “Nếu… nếu vậy… thì khi nào tôi có thể đến đây làm việc hả…”…
…“Sáng mai em có thể đến đây làm việc…”…
…“Sẽ có người sắp xếp công việc cho em…”…
…“Giờ thì chúng ta đi thôi…”…
Bạch Thiếu Thần nói xong thì đứng dậy, chỉnh sửa lại áo vest chỉnh tề, sau đó bước đến nắm lấy tay Tưởng Gia Tuệ kéo đi…
…“Này anh định kéo tôi đi đâu đấy…”…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Bạch Thiếu Thần kéo đi, cô liền vùng vẫy muốn rút tay lại nhưng không được…
… “Buông tay ra mau…”…
/53
|