Trợ lý Cao lập tức nhắc đến lời căn dặn vừa rồi của Bạch Thiếu Thần…
Vừa nãy khi đến phòng làm việc của trợ lý Cao lấy quần áo cho Tưởng Gia Tuệ, Bạch Thiếu Thần không quên căn dặn…
“Sau này Tưởng tiểu thư muốn đến đây lúc nào cũng được, kể cả khi không có tôi ở đây…”
“Cậu nhanh chóng thông báo xuống bảo vệ dưới sảnh, Tưởng tiểu thư có thể tự do ra vào thang máy giành cho chủ tịch…”
Bạch Thiếu Thần nói xong lập tức rời đi, trong khi trợ lý Cao lại tỏ ra khá kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng…
“Vâng tôi đã hiểu, thưa chủ tịch…”
Đúng như những gì vừa nãy cô đã nói thầm, Tưởng Gia Tuệ mỉm cười hài lòng bước ra từ thang máy của giành riêng cho chủ tịch…
Trước sự kinh ngạc của rất nhiều nhân viên ở đây, Tưởng Gia Tuệ tự tin đi thẳng ra xe của Bạch Thiếu Thần…
Mặc kệ lời bàn tán xì xào của những người có mặt ở đây…
Mà lúc này trợ lý Cao cũng đã bước xuống mở cửa giúp Tưởng Gia Tuệ, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng…
“Mời Tưởng tiểu thư…”
“Chuyện này…”
Tưởng Gia Tuệ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền lên tiếng hỏi lại trợ lý Cao…
“Là chủ tịch căn dặn tôi đưa tiểu thư về nhà…”
“Xin mời…”
Ngay khi Tưởng Gia Tuệ bước vào thang máy, điện thoại của trợ lý Cao cũng vừa hay reo lên…
Nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của chủ tịch, cậu liền nhanh chóng nhắc máy, sau đó nhận được sự căn dặn của Bạch Thiếu Thần…
“Đưa Tưởng tiểu thư về nhà giúp tôi…”
“Vâng chủ tịch…”
Ngay khi tắt máy, trợ lý Cao liền nhìn vào thang máy, đang không ngừng nhảy số từng tầng đi xuống…
Thấy thang máy đã đi xuống tầng 40 của tòa nhà, trợ lý Cao biết rõ mình không thể đuổi kịp Tưởng Gia Tuệ bằng cách đi thang máy…
Cậu liền nhanh chóng chạy như bay đến cầu thang bộ, sau đó rẻ vào lối thoát hiểm thẳng đến hầm để xe…
Chiếc xe vừa chạy đến trước cửa sảnh tập đoàn, thì Tưởng Gia Tuệ cũng vừa từ trong đi ra ngoài…
Đến lúc này trợ lý Cao mới có thể thở phào một hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhanh chóng xuống xe mở cửa ghế sau cho cô…
Nhưng lại không ai biết rằng, ngay lúc này trợ lý Cao đang không ngừng khóc ròng trong lòng, thầm thương cho cuộc đời làm thuê của mình…
**Phục vụ một Bạch tổng lạnh lùng, say mê công việc đã khiến cậu như sắp không thể thở nổi nữa, bây giờ lại thêm một Tưởng tiểu thư nữa, chắc về cậu phải nhờ bác sĩ giúp mình gắn ống thở luôn cho rồi…**
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại cảm thấy trợ lý Cao có gì đó rất khác so với lúc nãy, lại nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên mặt…
Cùng với hơi thở vô cùng gấp gáp, giống như vừa rồi trợ lý Cao đã phải chạy mấy vòng sân vận động vậy…
“Trợ lý Cao, anh đang không khỏe sao…”
“Nhìn anh có vẻ như vừa mới chạy điền kinh vậy…”
Tưởng Gia Tuệ ngây ngô nhìn trợ lý Cao lên tiếng…
“Cảm ơn Tưởng tiểu thư đã quan tâm, tôi không sao đâu ạ…”
“Ờ…”
Tưởng Gia Tuệ cũng không thắc mắc thêm nữa, nhanh chóng ngồi vào xe để về nhà…
Mà trợ lý Cao lúc này cũng như được an ủi, sự quan tâm lướt qua như cơn gió cửa Tưởng Gia Tuệ, khiến cậu vơi bớt đi phần nào sự mệt mỏi lúc này…
Qua một lúc chiếc xe cũng đã về đến Tưởng gia, trợ lý Cao cũng nhanh chóng bước xuống mở cửa xe giúp Tưởng Gia Tuệ…
“Được rồi đến nhà tôi rồi…”
“Cảm ơn cậu, trợ lý Cao cậu cũng quay về đi…”
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười nhìn trợ lý Cao lên tiếng, sau đó mở cửa đi vào nhà…
Trong lúc đi về phòng, Tưởng Gia Tuệ có đi ngang phòng ngủ của mẹ kế và Tưởng Gia Linh, suy nghĩ gì đó cô liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, mở cửa để cô đi vào…
Mà hai người bọn họ ngay khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ bước vào thì vô cùng giận dữ…
Mẹ kế nhanh chóng ngồi dậy, bước đến định tán cho Tưởng Gia Tuệ vài cái thật đau, như vậy mới có thể vơi bớt phần nào cơn giận trong lòng…
Nhưng tức khắc đã bị Tưởng Gia Tuệ bắt lại, không một chút nhận nhượng liền bóp thật chặt, khiến bà ta đau đớn mà hét lên…
“Á…đau quá.”
“Con khốn thả buông tay tao ra…”
Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ cũng không muốn làm vấy bẩn bàn tay mình, thẳng tay hất mạnh, khiến cho mẹ kế té ngã nhào xuống sàn…
“Á.”
“Mẹ, mẹ có sao không…”
Tưởng Gia Linh thấy mẹ mình té ngã thì nhanh chóng chạy đến, lo lắng đỡ bà ngồi dậy, nhìn cô hét lớn…
“Gia Tuệ sao mày dám đẩy ngã mẹ tao hả…”
“Con khốn hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu…”
Ngay sau đó cô ả liền đứng dậy, lao đến dơ tay múa chân định sống chết với Tưởng Gia Tuệ, nhưng không ngờ bị cô giữ được, ăn ngay một cái tát đau đớn lên mặt…
“Á…”
“Con khốn mày dám đánh tao…”
Cô ả như phát điên lên, định tiếp tục lao đến chỗ Tưởng Gia Tuệ đang đứng, ngay lập tức bị khí thế giết người của cô làm cho kiếp sợ…
“Các người có gan thì đụng vào tôi thử xem…”
Vừa nãy khi đến phòng làm việc của trợ lý Cao lấy quần áo cho Tưởng Gia Tuệ, Bạch Thiếu Thần không quên căn dặn…
“Sau này Tưởng tiểu thư muốn đến đây lúc nào cũng được, kể cả khi không có tôi ở đây…”
“Cậu nhanh chóng thông báo xuống bảo vệ dưới sảnh, Tưởng tiểu thư có thể tự do ra vào thang máy giành cho chủ tịch…”
Bạch Thiếu Thần nói xong lập tức rời đi, trong khi trợ lý Cao lại tỏ ra khá kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng…
“Vâng tôi đã hiểu, thưa chủ tịch…”
Đúng như những gì vừa nãy cô đã nói thầm, Tưởng Gia Tuệ mỉm cười hài lòng bước ra từ thang máy của giành riêng cho chủ tịch…
Trước sự kinh ngạc của rất nhiều nhân viên ở đây, Tưởng Gia Tuệ tự tin đi thẳng ra xe của Bạch Thiếu Thần…
Mặc kệ lời bàn tán xì xào của những người có mặt ở đây…
Mà lúc này trợ lý Cao cũng đã bước xuống mở cửa giúp Tưởng Gia Tuệ, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng…
“Mời Tưởng tiểu thư…”
“Chuyện này…”
Tưởng Gia Tuệ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền lên tiếng hỏi lại trợ lý Cao…
“Là chủ tịch căn dặn tôi đưa tiểu thư về nhà…”
“Xin mời…”
Ngay khi Tưởng Gia Tuệ bước vào thang máy, điện thoại của trợ lý Cao cũng vừa hay reo lên…
Nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của chủ tịch, cậu liền nhanh chóng nhắc máy, sau đó nhận được sự căn dặn của Bạch Thiếu Thần…
“Đưa Tưởng tiểu thư về nhà giúp tôi…”
“Vâng chủ tịch…”
Ngay khi tắt máy, trợ lý Cao liền nhìn vào thang máy, đang không ngừng nhảy số từng tầng đi xuống…
Thấy thang máy đã đi xuống tầng 40 của tòa nhà, trợ lý Cao biết rõ mình không thể đuổi kịp Tưởng Gia Tuệ bằng cách đi thang máy…
Cậu liền nhanh chóng chạy như bay đến cầu thang bộ, sau đó rẻ vào lối thoát hiểm thẳng đến hầm để xe…
Chiếc xe vừa chạy đến trước cửa sảnh tập đoàn, thì Tưởng Gia Tuệ cũng vừa từ trong đi ra ngoài…
Đến lúc này trợ lý Cao mới có thể thở phào một hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhanh chóng xuống xe mở cửa ghế sau cho cô…
Nhưng lại không ai biết rằng, ngay lúc này trợ lý Cao đang không ngừng khóc ròng trong lòng, thầm thương cho cuộc đời làm thuê của mình…
**Phục vụ một Bạch tổng lạnh lùng, say mê công việc đã khiến cậu như sắp không thể thở nổi nữa, bây giờ lại thêm một Tưởng tiểu thư nữa, chắc về cậu phải nhờ bác sĩ giúp mình gắn ống thở luôn cho rồi…**
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại cảm thấy trợ lý Cao có gì đó rất khác so với lúc nãy, lại nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên mặt…
Cùng với hơi thở vô cùng gấp gáp, giống như vừa rồi trợ lý Cao đã phải chạy mấy vòng sân vận động vậy…
“Trợ lý Cao, anh đang không khỏe sao…”
“Nhìn anh có vẻ như vừa mới chạy điền kinh vậy…”
Tưởng Gia Tuệ ngây ngô nhìn trợ lý Cao lên tiếng…
“Cảm ơn Tưởng tiểu thư đã quan tâm, tôi không sao đâu ạ…”
“Ờ…”
Tưởng Gia Tuệ cũng không thắc mắc thêm nữa, nhanh chóng ngồi vào xe để về nhà…
Mà trợ lý Cao lúc này cũng như được an ủi, sự quan tâm lướt qua như cơn gió cửa Tưởng Gia Tuệ, khiến cậu vơi bớt đi phần nào sự mệt mỏi lúc này…
Qua một lúc chiếc xe cũng đã về đến Tưởng gia, trợ lý Cao cũng nhanh chóng bước xuống mở cửa xe giúp Tưởng Gia Tuệ…
“Được rồi đến nhà tôi rồi…”
“Cảm ơn cậu, trợ lý Cao cậu cũng quay về đi…”
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười nhìn trợ lý Cao lên tiếng, sau đó mở cửa đi vào nhà…
Trong lúc đi về phòng, Tưởng Gia Tuệ có đi ngang phòng ngủ của mẹ kế và Tưởng Gia Linh, suy nghĩ gì đó cô liền ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, mở cửa để cô đi vào…
Mà hai người bọn họ ngay khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ bước vào thì vô cùng giận dữ…
Mẹ kế nhanh chóng ngồi dậy, bước đến định tán cho Tưởng Gia Tuệ vài cái thật đau, như vậy mới có thể vơi bớt phần nào cơn giận trong lòng…
Nhưng tức khắc đã bị Tưởng Gia Tuệ bắt lại, không một chút nhận nhượng liền bóp thật chặt, khiến bà ta đau đớn mà hét lên…
“Á…đau quá.”
“Con khốn thả buông tay tao ra…”
Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ cũng không muốn làm vấy bẩn bàn tay mình, thẳng tay hất mạnh, khiến cho mẹ kế té ngã nhào xuống sàn…
“Á.”
“Mẹ, mẹ có sao không…”
Tưởng Gia Linh thấy mẹ mình té ngã thì nhanh chóng chạy đến, lo lắng đỡ bà ngồi dậy, nhìn cô hét lớn…
“Gia Tuệ sao mày dám đẩy ngã mẹ tao hả…”
“Con khốn hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu…”
Ngay sau đó cô ả liền đứng dậy, lao đến dơ tay múa chân định sống chết với Tưởng Gia Tuệ, nhưng không ngờ bị cô giữ được, ăn ngay một cái tát đau đớn lên mặt…
“Á…”
“Con khốn mày dám đánh tao…”
Cô ả như phát điên lên, định tiếp tục lao đến chỗ Tưởng Gia Tuệ đang đứng, ngay lập tức bị khí thế giết người của cô làm cho kiếp sợ…
“Các người có gan thì đụng vào tôi thử xem…”
/53
|