Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền mỉm cười khổ lên tiếng…
“Đại tiểu thư sau, thật vô nghĩa…”
…“Sau cái đêm hôm đó thì tôi và họ đã hoàn toàn không còn liên quan gì với nhau nữa cả…”…
^^^“Bây giờ chúng tôi đã không còn là một gia đình nữa, phải nói đúng hơn là kẻ thù không thể đứng cùng một hướng…”^^^
Ngoài cô ra thì không ai biết rằng, đêm hôm đó Tưởng Gia Tuệ đã bị đánh chết trước khi được đưa đến khách sạn…
Và người bây giờ ngồi trước mặt Bạch Thiếu Thần hoàn toàn là một người khác, bởi vậy cho nên dù nhà họ Tưởng có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không đau lòng…
Trong lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đã nhớ lại sự tức giận của người nhà họ Tưởng hôm đó, có lẽ cuộc sống của cô ở đấy cũng chẳng tốt đẹp gì cả, nên sự thù hằn nên lớn như vậy…
Nhìn thấy trong mắt người con gái chất chứa quá nhiều thù hận, Bạch Thiếu Thần lại không muốn thấy con gái khóc trước mặt mình…
Nên anh đã bắt sang chuyện khác, muốn xua tan phần nào cơn tức giận trong cô bây giờ…
“Nhưng tôi chưa từng làm việc gì mà không có lợi ích lớn cả…”
“Ngay cả khi khiến Tưởng thị phá sản, thì việc thu mua cũng là chuyện đương nhiên…”
“Vậy anh muốn sao, cứ việc nói thẳng đi…”
Tưởng Gia Tuệ không hiểu lắm về kinh doanh, muốn anh nói rõ ý mình…
“Tôi vẫn còn một điều kiện nữa, nếu em đồng ý thì chúng ta xem như hộp tác thành công…”
Bạch Thiếu Thần liền tìm cách giữ cô lại bên cạnh mình, mong muốn tìm người nối dõi cho Bạch gia…
“Điều kiện gì anh nói nhanh đi…”
Mà Tưởng Gia Tuệ cũng hiểu rất rõ, những người làm kinh doanh như Bạch Thiếu Thần, thì hợp tác phải có lợi ích rất lớn mới có thể khiến anh chấp nhận…
“Điều kiện của tôi rất đơn giản…”
“Em sẽ làm tình nhân của tôi, đến khi nào sinh được Bảo Bảo thì xem như chấm dứt…”
“Nhưng đến lúc đó em muốn ở lại thì tôi cũng không chối bỏ em đâu, nhưng nếu em muốn đi để tìm hạnh phúc cho riêng mình, thì tôi cũng không níu giữ làm gì…”
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này không ngừng đắn đo suy nghĩ, bây giờ cô cũng đã không còn gì để mất, làm tình nhân cho anh ta cũng chẳng sao cả…
Đợi đến khi trả thù xong thì tìm cách bỏ trốn khỏi đây là được chứ gì…
“Được tôi đồng ý…”
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ nghĩ là cô sẽ không chịu chấp nhận, ngược lại còn sẽ rất tức giận đùng đùng bỏ đi…
Không ngờ cô lại chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, thật là một cô gái khó nắm bắt mà…
“Em thật sự chấp nhận mà không cần suy nghĩ thêm sao…”
Bạch Thiếu Thần vẫn còn rất nghi ngờ liền lên tiếng hỏi lại lần nữa cho chắc chắn…
“Không cần, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi.”
“Chỉ cần có thể khiến bọn họ đau khổ, dù cho có ở bên cạnh anh tôi cũng chẳng thiệt thòi gì…”
Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Bạch Thiếu Thần, Tưởng Gia Tuệ liền nhếch môi cười khiển, chậm rãi lên tiếng…
Tư thế ngồi vô cùng thong thả nhưng lại tỏ ra khí chất khiến người ta dễ dàng tin tưởng, yên tâm hơn phần nào…
…“Được, rất tốt, rất quyết đoán…”…
… “Vậy em ở đây đợi một lúc, tôi sẽ đi soạn thảo hợp đồng ngay…”…
Bạch Thiếu Thần nói xong thì lập tức đứng dậy, đi nhanh đến chỗ ghế chủ tịch ngồi xuống, bàn tay thoăn thoắt đánh chữ trên bàn phím laptop…
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ cứ ngồi như vậy cũng có chút buồn chán, ánh mắt bắt đầu đảo một vòng quan sát mọi thứ trong căn phòng…
Trong phòng này hầu như có đầy đủ tất cả mọi thứ, đều được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp…
Một kệ sách khá to với đầy đủ các loại sách về kinh doanh, một chiếc kệ to chất đầy rất nhiều loại rượu vang đắc tiền…
Trong đó có rất nhiều loại rượu phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ còn lại mấy chai, Tưởng Gia Tuệ liền mím chặt môi, thật sự cô rất muốn nếm thử một lần, không biết cảm giác nó sẽ thế nào…
Không ai có thể ngờ được rằng, Tưởng Gia Tuệ có một sở thích rất kỳ lạ, không giống những cô gái khác…
Người ta thì thích trang sức đắc tiền, váy áo lộng lẫy, trong khi Tưởng Gia Tuệ lại chỉ thích sưu tầm rượu, mong ước được uống thử hết tất cả các loại rượu ngon trên thế giới…
Ánh mắt tiếc nuối rời khỏi kệ rượu, di chuyển đến một cánh cửa khác trong phòng này, Tưởng Gia Tuệ dễ dàng nhận ra đây có thể là phòng nghỉ của anh…
Vẫn là ngồi một mình rất buồn chán, cô liền quyết định đứng dậy đi đến chỗ kệ sách, lấy tạm một cuốn về kinh doanh để xem…
Bên trong có rất nhiều vấn đề mà khi cô đọc mãi vẫn không thể hiểu hết được, bắt đầu thì thầm một mình…
… **Đúng là làm một người kinh doanh giỏi, không hề dễ dàng một chút nào cả, mấy cái chữ này, sau đọc mãi mà vẫn không thể hiểu hết được vậy…**…
“Đại tiểu thư sau, thật vô nghĩa…”
…“Sau cái đêm hôm đó thì tôi và họ đã hoàn toàn không còn liên quan gì với nhau nữa cả…”…
^^^“Bây giờ chúng tôi đã không còn là một gia đình nữa, phải nói đúng hơn là kẻ thù không thể đứng cùng một hướng…”^^^
Ngoài cô ra thì không ai biết rằng, đêm hôm đó Tưởng Gia Tuệ đã bị đánh chết trước khi được đưa đến khách sạn…
Và người bây giờ ngồi trước mặt Bạch Thiếu Thần hoàn toàn là một người khác, bởi vậy cho nên dù nhà họ Tưởng có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không đau lòng…
Trong lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đã nhớ lại sự tức giận của người nhà họ Tưởng hôm đó, có lẽ cuộc sống của cô ở đấy cũng chẳng tốt đẹp gì cả, nên sự thù hằn nên lớn như vậy…
Nhìn thấy trong mắt người con gái chất chứa quá nhiều thù hận, Bạch Thiếu Thần lại không muốn thấy con gái khóc trước mặt mình…
Nên anh đã bắt sang chuyện khác, muốn xua tan phần nào cơn tức giận trong cô bây giờ…
“Nhưng tôi chưa từng làm việc gì mà không có lợi ích lớn cả…”
“Ngay cả khi khiến Tưởng thị phá sản, thì việc thu mua cũng là chuyện đương nhiên…”
“Vậy anh muốn sao, cứ việc nói thẳng đi…”
Tưởng Gia Tuệ không hiểu lắm về kinh doanh, muốn anh nói rõ ý mình…
“Tôi vẫn còn một điều kiện nữa, nếu em đồng ý thì chúng ta xem như hộp tác thành công…”
Bạch Thiếu Thần liền tìm cách giữ cô lại bên cạnh mình, mong muốn tìm người nối dõi cho Bạch gia…
“Điều kiện gì anh nói nhanh đi…”
Mà Tưởng Gia Tuệ cũng hiểu rất rõ, những người làm kinh doanh như Bạch Thiếu Thần, thì hợp tác phải có lợi ích rất lớn mới có thể khiến anh chấp nhận…
“Điều kiện của tôi rất đơn giản…”
“Em sẽ làm tình nhân của tôi, đến khi nào sinh được Bảo Bảo thì xem như chấm dứt…”
“Nhưng đến lúc đó em muốn ở lại thì tôi cũng không chối bỏ em đâu, nhưng nếu em muốn đi để tìm hạnh phúc cho riêng mình, thì tôi cũng không níu giữ làm gì…”
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này không ngừng đắn đo suy nghĩ, bây giờ cô cũng đã không còn gì để mất, làm tình nhân cho anh ta cũng chẳng sao cả…
Đợi đến khi trả thù xong thì tìm cách bỏ trốn khỏi đây là được chứ gì…
“Được tôi đồng ý…”
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ nghĩ là cô sẽ không chịu chấp nhận, ngược lại còn sẽ rất tức giận đùng đùng bỏ đi…
Không ngờ cô lại chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, thật là một cô gái khó nắm bắt mà…
“Em thật sự chấp nhận mà không cần suy nghĩ thêm sao…”
Bạch Thiếu Thần vẫn còn rất nghi ngờ liền lên tiếng hỏi lại lần nữa cho chắc chắn…
“Không cần, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi.”
“Chỉ cần có thể khiến bọn họ đau khổ, dù cho có ở bên cạnh anh tôi cũng chẳng thiệt thòi gì…”
Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Bạch Thiếu Thần, Tưởng Gia Tuệ liền nhếch môi cười khiển, chậm rãi lên tiếng…
Tư thế ngồi vô cùng thong thả nhưng lại tỏ ra khí chất khiến người ta dễ dàng tin tưởng, yên tâm hơn phần nào…
…“Được, rất tốt, rất quyết đoán…”…
… “Vậy em ở đây đợi một lúc, tôi sẽ đi soạn thảo hợp đồng ngay…”…
Bạch Thiếu Thần nói xong thì lập tức đứng dậy, đi nhanh đến chỗ ghế chủ tịch ngồi xuống, bàn tay thoăn thoắt đánh chữ trên bàn phím laptop…
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ cứ ngồi như vậy cũng có chút buồn chán, ánh mắt bắt đầu đảo một vòng quan sát mọi thứ trong căn phòng…
Trong phòng này hầu như có đầy đủ tất cả mọi thứ, đều được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp…
Một kệ sách khá to với đầy đủ các loại sách về kinh doanh, một chiếc kệ to chất đầy rất nhiều loại rượu vang đắc tiền…
Trong đó có rất nhiều loại rượu phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ còn lại mấy chai, Tưởng Gia Tuệ liền mím chặt môi, thật sự cô rất muốn nếm thử một lần, không biết cảm giác nó sẽ thế nào…
Không ai có thể ngờ được rằng, Tưởng Gia Tuệ có một sở thích rất kỳ lạ, không giống những cô gái khác…
Người ta thì thích trang sức đắc tiền, váy áo lộng lẫy, trong khi Tưởng Gia Tuệ lại chỉ thích sưu tầm rượu, mong ước được uống thử hết tất cả các loại rượu ngon trên thế giới…
Ánh mắt tiếc nuối rời khỏi kệ rượu, di chuyển đến một cánh cửa khác trong phòng này, Tưởng Gia Tuệ dễ dàng nhận ra đây có thể là phòng nghỉ của anh…
Vẫn là ngồi một mình rất buồn chán, cô liền quyết định đứng dậy đi đến chỗ kệ sách, lấy tạm một cuốn về kinh doanh để xem…
Bên trong có rất nhiều vấn đề mà khi cô đọc mãi vẫn không thể hiểu hết được, bắt đầu thì thầm một mình…
… **Đúng là làm một người kinh doanh giỏi, không hề dễ dàng một chút nào cả, mấy cái chữ này, sau đọc mãi mà vẫn không thể hiểu hết được vậy…**…
***Vậy phải làm sao đây, làm sao mình có thể quản lý công ty của mẹ mình đây, hay là tiếp tục nhờ dì Bạch quản lý thay mình nữa đây*..**
/53
|