Trong ngự hoa viên, thái hậu Hoa Mỹ Lệ cùng đoàn người tháp tùng đang sải bước trên nền gạch đỏ, từng viên nhỏ nhắn xinh xắn dưới sự kì công cùng kiên nhẫn của những người thợ xây dựng lát trải đai cả một khoảng không gian rộng lớn. Tâm trạng hôm nay của bà rất tốt. Sau buổi trầu sớm buổi sáng hoàng thượng đã tới dâng kính bà một món ăn rất lạ mắt lại vô cùng ngon miệng, hương vị của nó quả thực khiến người ta cảm nhận được sự mềm mịn, thanh mát cùng ngất ngây ấn tượng khó phai nhạt. Vốn tính nhân dịp giò phong lan do sứ thần Bắc quốc dâng biếu hồi năm trước vẫn để trong ngự hoa viên nay mới đơm hoa, muốn cùng hoàng thượng con trai bà tới thưởng hoa đồng thời ban thưởng cho người đầu bếp nào đó đã làm ra món bánh đầy sáng tạo và thơm ngon tới vậy, nhưng tới giữa đường thái sư Trần Tuệ cầu kiến nên hoàng thượng đành xin khất lễ quay về Phong Long điện bàn chuyện. Vì thế thái hậu cùng quận chúa Hoa Tuyết Nhi - cô cháu ngoại tâm phúc nhẹ sải bước thưởng hoa.
Lúc gần tới cầu Ngưu Chức vì mải chú tam kể lại chuyện cũ về chiếc vòng ngọc bích món quà quý giá mà tiên hoàng lúc tại thế ban tặng cho mình, do không chú ý mà giẫm phải vạt váy mà vấp ngã, cũng may cô cháu gái nhanh tay đỡ lấy tránh cho bà một màn vồ ếch đáng xấu hổ trước đám cung nữ cùng nô tài, nhưng lúc này điều khiến và bận tâm hơn cả đó là chiếc vòng vì thế mà tuột khỏi tay bà văng xa về phái trước. Ngay lúc tưởng rằng nó sẽ rơi xuống đất mà vỡ vụn, thì từ đâu một bóng người lao vút ra mau chóng chụp được. Giọng nói vui mừng gớm hở là của một co gái, nàng ta hí hửng mà cất lời:
- Ta chụp được rồi, thật may quá.
Nhưng ngay sau đó là tiếng la lớn không kém phần khí thế của còi báo động và tiếng "ùm" của vật nặng rơi xuống nước.
Hẳn là có người đã bắt được chiếc vòng tay của thái hậu và rõ ràng kẻ đó cũng đã rơi xuống hồ nước.
Kẻ xấu số đó không phải ai khác mà chính là cô cung nữ Như Tâm ồn ào của chúng ta. Đừng nên thắc mắc vì sao nàng lại có mặt tại đây, bởi vì nơi này vừa có cảnh đẹp, hương hoa thì luôn phảng phất trong không khí khiến cho tâm hồn mỗi người đều cảm thấy thư thái huống hồ một nơi yên tĩnh ít người qua lại sẽ là vị trí rất thích hợp để học chữ. Sau lần bị gã thái giám tên Phong chế giễu cô là kẻ mù chữ, Như Tâm đã hạ quyết tâm học bằng được thứ ngôn ngữ kì quặc của nơi này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ngồi lôi quyển sách ra đọc, lúc bấy giờ cô mới thấm thía được câu nói " có lòng mà lực bất tòng tâm", nhìn vào đống chữ vẽ hươu vẽ vượn trên từng trang giấy mà trước mắt cô như muốn vẽ hoa, đầu óc ong ong hoa mắt chóng mặt, bao nhiêu khí thế cùng quyết tâm cũng vì thế mà xẹp xuống. Thở dài chán nản quẳng quyển sách sang một bên, cũng may là quanh đó có không ít những viên sỏi, thế là cô liền vơ cả đống to chơi trò chụp sỏi mà hồi nhỏ hay chơi để giết thời gian nhàn rỗi. Được một lúc, đương nhiên thì nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng cười đùa nói chuyện, Như Tâm vội giật mình toan tìm chỗ trốn vì sợ bị bắt gặp la cà trốn việc. Vừa mới chạy về phía chân cầu nấp tạm liền cảm nhận được một vật thể bay về phía mình, cô liền phản xạ có điều kiện lùi dần đón bắt được, đang hớn hở vì chụp được chuẩn xác cũng là lúc cảm nhận được cả người nhẹ hẫng đổ hoàn toàn về phía sau, kế đó toàn bộ cơ thể rơi vào hồ nước. Cô thật muốn chửi thề, phải chăng ông trời muốn nhắn vào cô mà làm khó, có phải rằng sau lần chết hụt kia diêm vương vẫn còn nhớ nhung cô, muốn bắt lại cho kì được mà lúc này đây một đưa không biết bơi như cô đang vùng vẫy giữa hồ nước sâu không thấy đáy.
Ngay lúc đuối sức toan phó mặc cho số phận cả người chìm dần xuống đáy hồ, đôi mắt mơ màng gần như không nhìn ra bất cứ thứ gì trước mắt. Một chút lý trí còn sót lại cho cô biết hình như có người nào đó nhảy xuống hồ, trong làn nước ngập tràn những tia khúc xạ của ánh nắng mặt trời lung linh đến kì ảo, người đó mạnh mẽ rẽ nước về phía cô, túm được người cô lôi lên khỏi mặt nước. Mặc dù không chắc chắn nhưng trước lúc mất đi ý thức cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rằng thật may rằng mình vẫn một lần nữa thoát khỏi móng vuốt của tử thần, sau đó lịm dần trong vòng ôm vững chắc của ai đó.
Lúc gần tới cầu Ngưu Chức vì mải chú tam kể lại chuyện cũ về chiếc vòng ngọc bích món quà quý giá mà tiên hoàng lúc tại thế ban tặng cho mình, do không chú ý mà giẫm phải vạt váy mà vấp ngã, cũng may cô cháu gái nhanh tay đỡ lấy tránh cho bà một màn vồ ếch đáng xấu hổ trước đám cung nữ cùng nô tài, nhưng lúc này điều khiến và bận tâm hơn cả đó là chiếc vòng vì thế mà tuột khỏi tay bà văng xa về phái trước. Ngay lúc tưởng rằng nó sẽ rơi xuống đất mà vỡ vụn, thì từ đâu một bóng người lao vút ra mau chóng chụp được. Giọng nói vui mừng gớm hở là của một co gái, nàng ta hí hửng mà cất lời:
- Ta chụp được rồi, thật may quá.
Nhưng ngay sau đó là tiếng la lớn không kém phần khí thế của còi báo động và tiếng "ùm" của vật nặng rơi xuống nước.
Hẳn là có người đã bắt được chiếc vòng tay của thái hậu và rõ ràng kẻ đó cũng đã rơi xuống hồ nước.
Kẻ xấu số đó không phải ai khác mà chính là cô cung nữ Như Tâm ồn ào của chúng ta. Đừng nên thắc mắc vì sao nàng lại có mặt tại đây, bởi vì nơi này vừa có cảnh đẹp, hương hoa thì luôn phảng phất trong không khí khiến cho tâm hồn mỗi người đều cảm thấy thư thái huống hồ một nơi yên tĩnh ít người qua lại sẽ là vị trí rất thích hợp để học chữ. Sau lần bị gã thái giám tên Phong chế giễu cô là kẻ mù chữ, Như Tâm đã hạ quyết tâm học bằng được thứ ngôn ngữ kì quặc của nơi này.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô ngồi lôi quyển sách ra đọc, lúc bấy giờ cô mới thấm thía được câu nói " có lòng mà lực bất tòng tâm", nhìn vào đống chữ vẽ hươu vẽ vượn trên từng trang giấy mà trước mắt cô như muốn vẽ hoa, đầu óc ong ong hoa mắt chóng mặt, bao nhiêu khí thế cùng quyết tâm cũng vì thế mà xẹp xuống. Thở dài chán nản quẳng quyển sách sang một bên, cũng may là quanh đó có không ít những viên sỏi, thế là cô liền vơ cả đống to chơi trò chụp sỏi mà hồi nhỏ hay chơi để giết thời gian nhàn rỗi. Được một lúc, đương nhiên thì nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng cười đùa nói chuyện, Như Tâm vội giật mình toan tìm chỗ trốn vì sợ bị bắt gặp la cà trốn việc. Vừa mới chạy về phía chân cầu nấp tạm liền cảm nhận được một vật thể bay về phía mình, cô liền phản xạ có điều kiện lùi dần đón bắt được, đang hớn hở vì chụp được chuẩn xác cũng là lúc cảm nhận được cả người nhẹ hẫng đổ hoàn toàn về phía sau, kế đó toàn bộ cơ thể rơi vào hồ nước. Cô thật muốn chửi thề, phải chăng ông trời muốn nhắn vào cô mà làm khó, có phải rằng sau lần chết hụt kia diêm vương vẫn còn nhớ nhung cô, muốn bắt lại cho kì được mà lúc này đây một đưa không biết bơi như cô đang vùng vẫy giữa hồ nước sâu không thấy đáy.
Ngay lúc đuối sức toan phó mặc cho số phận cả người chìm dần xuống đáy hồ, đôi mắt mơ màng gần như không nhìn ra bất cứ thứ gì trước mắt. Một chút lý trí còn sót lại cho cô biết hình như có người nào đó nhảy xuống hồ, trong làn nước ngập tràn những tia khúc xạ của ánh nắng mặt trời lung linh đến kì ảo, người đó mạnh mẽ rẽ nước về phía cô, túm được người cô lôi lên khỏi mặt nước. Mặc dù không chắc chắn nhưng trước lúc mất đi ý thức cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rằng thật may rằng mình vẫn một lần nữa thoát khỏi móng vuốt của tử thần, sau đó lịm dần trong vòng ôm vững chắc của ai đó.
/24
|