Mạc Vi Miên thở hổn hển, chạy trối chết, nghe thấy phía sau có động tĩnh, chỉ biết thị vệ đã đuổi kịp đến đây, đại não cô đã sớm loạn, nhìn thấy có cửa phòng, ánh mắt phút chốc sáng lên, như người ngã xuống vực vớ được sợi dây, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa trốn vào bên trong.
Đi vào bên trong, giống như được ngăn cách với thanh âm bên ngoài, Mạc Vi Miên rốt cục hơi an tâm một chút, tầm mắt nhìn vào trong phòng, rất yên tĩnh, giống như không có ai, cơn tò mò lập tức nổi lên, nước miếng nghẹn họng, cô nhẹ nhàng bước sâu vào bên trong.
“Vương gia, trong phủ xuất hiện thích khách.”
Tử Hiên Viện là cấm địa trong phủ, không có Vương gia cho phép, bất cứ ai cũng không được bước vào, nếu không phải trong phủ đột nhiên xuất hiện thích khách, thị vệ cũng không dám đứng ở bên ngoài lên tiếng quấy nhiễu người ở bên trong.
Mà Mạc Vi Miên nghe được bên ngoài truyền đến thị vệ thanh âm, sợ tới mức chạy nhanh đi tìm nơi trốn, chỉ sợ thị vệ đột nhiên vọt thì cô biết làm sao bây giờ.
“Cút!” thanh âm lạnh như băng ngàn năm từ bên trong truyền ra.
Mạc Vi Miên sợ hãi đến mức run rẩy, hu hu, hóa ra trong phòng có người, may là cô đã không đi sâu vào trong, cô vỗ vỗ ngực tự an ủi mình.
Nghe thấy Vương gia nổi giận, bên ngoài thị vệ không ai còn lá gan lên tiếng, liền lui ra ngoài tiếp tục tìm thích khách.
Thử hỏi lấy võ công của Vương gia , trong thiên hạ có ai có thể làm bị thương hắn.
Gian ngoài lập tức im lặng xuống, Mạc Vi Miên tạm thời cũng không dám đi ra ngoài, đành phải ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, nhưng cô lại sợ bên trong Vương gia đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Vi Miên lại càng đứng ngồi không yên, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cứ như vậy im lặng quỷ dị hơn nửa ngày, người ở bên trong vẫn không có nửa điểm phản ứng, Mạc Vi Miên trong lòng lại tò mò không yên mà hoạt động chân, chậm rãi đi vào bên trong.
Có mùi rượu, nồng nặc mùi vị, Mạc Vi Miên hai mi nhíu chặt lại.
Cả không gian tràn ngập mùi vị cồn mà cô ghét nhất, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trái sang phải, cách không xa trên chiếc giường, một nam nhân không biết có phải uống rượu say đang ngủ hay không.
Nhìn kỹ, ánh mắt Mạc Vi Miên bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của vị nam, ngũ quan thực anh tuấn, đúng là soái ca a.
Nhưng ánh mắt của hắn lại có chút ưu thương, nhìn thấy khiến người ta thật đau lòng.
Đi vào bên trong, giống như được ngăn cách với thanh âm bên ngoài, Mạc Vi Miên rốt cục hơi an tâm một chút, tầm mắt nhìn vào trong phòng, rất yên tĩnh, giống như không có ai, cơn tò mò lập tức nổi lên, nước miếng nghẹn họng, cô nhẹ nhàng bước sâu vào bên trong.
“Vương gia, trong phủ xuất hiện thích khách.”
Tử Hiên Viện là cấm địa trong phủ, không có Vương gia cho phép, bất cứ ai cũng không được bước vào, nếu không phải trong phủ đột nhiên xuất hiện thích khách, thị vệ cũng không dám đứng ở bên ngoài lên tiếng quấy nhiễu người ở bên trong.
Mà Mạc Vi Miên nghe được bên ngoài truyền đến thị vệ thanh âm, sợ tới mức chạy nhanh đi tìm nơi trốn, chỉ sợ thị vệ đột nhiên vọt thì cô biết làm sao bây giờ.
“Cút!” thanh âm lạnh như băng ngàn năm từ bên trong truyền ra.
Mạc Vi Miên sợ hãi đến mức run rẩy, hu hu, hóa ra trong phòng có người, may là cô đã không đi sâu vào trong, cô vỗ vỗ ngực tự an ủi mình.
Nghe thấy Vương gia nổi giận, bên ngoài thị vệ không ai còn lá gan lên tiếng, liền lui ra ngoài tiếp tục tìm thích khách.
Thử hỏi lấy võ công của Vương gia , trong thiên hạ có ai có thể làm bị thương hắn.
Gian ngoài lập tức im lặng xuống, Mạc Vi Miên tạm thời cũng không dám đi ra ngoài, đành phải ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, nhưng cô lại sợ bên trong Vương gia đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Vi Miên lại càng đứng ngồi không yên, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cứ như vậy im lặng quỷ dị hơn nửa ngày, người ở bên trong vẫn không có nửa điểm phản ứng, Mạc Vi Miên trong lòng lại tò mò không yên mà hoạt động chân, chậm rãi đi vào bên trong.
Có mùi rượu, nồng nặc mùi vị, Mạc Vi Miên hai mi nhíu chặt lại.
Cả không gian tràn ngập mùi vị cồn mà cô ghét nhất, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trái sang phải, cách không xa trên chiếc giường, một nam nhân không biết có phải uống rượu say đang ngủ hay không.
Nhìn kỹ, ánh mắt Mạc Vi Miên bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của vị nam, ngũ quan thực anh tuấn, đúng là soái ca a.
Nhưng ánh mắt của hắn lại có chút ưu thương, nhìn thấy khiến người ta thật đau lòng.
/45
|