Mạc Vi Miên không giải thích thì thôi, giải thích rồi Viêm Dạ liền giận đen mặt trợn mắt nhìn nàng.
“Trùng hợp gặp được? Liền thân thiết đến mức cùng về nhà người ta sao?”
Viêm Dạ mặt không biểu cảm lạnh lùng mở miệng hỏi, thế nào nghe thấy đều không che giấu được cỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi bên trong.
Đáng chết! Nữ nhân này mượn gan của ai mà dám làm như vậy?
Cứ như vậy đi theo một người vừa mới quen biết, sẽ không sợ hắn đem nàng mang bán hay sao?!
Nam Cung Ngọc trong mắt lóe ra tia ngạc nhiên, có thể làm cho một Viêm Dạ luôn luôn lãnh khốc không có biểu cảm lại có thể không khống chế được tâm tình của mình kia, nghĩ đến mà sợ, Mạc Mạc tuyệt sẽ không chỉ đơn giản là một nha hoàn mà thôi.
Mạc Vi Miên cúi đầu không dám nhìn vào mắt Viêm Dạ, trong đầu suy nghĩ có gì đó không đúng.
Nàng chột dạ gì chứ? Có gì mà phải sợ hắn như vậy?
Là một nư nhân xuyên không đến sao có thể chịu uất ức? Như thế không tốt?
Nghĩ đến đây, Mạc Vi Miên lại nâng lên mặt bướng bỉnh nhìn lại Viêm Dạ, phản bác lại.
“Viêm Dạ, ngươi dựa vào cái gì quản ta, ta muốn đi đâu là chuyện của ta.”
“Dựa vào cái gì?” Viêm Dạ tức giận hừ lạnh.
Nữ nhân này có phải đã quên bản thân mình mang thân phận gì?
“Ê, ngươi hừ cái gì mà hừ, là chính ngươi đã nói ta có thể tùy tiện ra phủ nha.”
Viêm Dạ cười lạnh: “Ngươi xác định bản thân là ra phủ, mà không phải bỏ chạy?”
“Kia đương nhiên, ngươi gặp qua có người bỏ chạy không mang theo túi đồ sao? Ta tuy rằng bán mình cho ngươi làm nha hoàn, nhưng ta vẫn có quyền tự chủ của mình nha.”
Mạc Vi Miên một bên tức giận đáp lại, một bên thấm nghĩ may mắn vì mình không mang theo bọc đồ cùng chạy trốn.
Viêm Dạ như nghe được một chuyện nực cười, khẽ cười một tiếng.
“Ngươi một cái tiểu tiểu nha hoàn, còn dám ở trước mặt chủ tử đàm tự do?” Nữ nhân này đầu có phải là toàn bã đậu?
“Nha hoàn thì sao nào? Ta nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn đừng có xem nhẹ nữ nhân!”
“Vậy sao?” Viêm Dạ nói rõ chính là không đem nàng uy hiếp để vào mắt.
Bị nhân khinh bỉ như vậy, Mạc Vi Miên thực sự nổi giận.
“Trùng hợp gặp được? Liền thân thiết đến mức cùng về nhà người ta sao?”
Viêm Dạ mặt không biểu cảm lạnh lùng mở miệng hỏi, thế nào nghe thấy đều không che giấu được cỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi bên trong.
Đáng chết! Nữ nhân này mượn gan của ai mà dám làm như vậy?
Cứ như vậy đi theo một người vừa mới quen biết, sẽ không sợ hắn đem nàng mang bán hay sao?!
Nam Cung Ngọc trong mắt lóe ra tia ngạc nhiên, có thể làm cho một Viêm Dạ luôn luôn lãnh khốc không có biểu cảm lại có thể không khống chế được tâm tình của mình kia, nghĩ đến mà sợ, Mạc Mạc tuyệt sẽ không chỉ đơn giản là một nha hoàn mà thôi.
Mạc Vi Miên cúi đầu không dám nhìn vào mắt Viêm Dạ, trong đầu suy nghĩ có gì đó không đúng.
Nàng chột dạ gì chứ? Có gì mà phải sợ hắn như vậy?
Là một nư nhân xuyên không đến sao có thể chịu uất ức? Như thế không tốt?
Nghĩ đến đây, Mạc Vi Miên lại nâng lên mặt bướng bỉnh nhìn lại Viêm Dạ, phản bác lại.
“Viêm Dạ, ngươi dựa vào cái gì quản ta, ta muốn đi đâu là chuyện của ta.”
“Dựa vào cái gì?” Viêm Dạ tức giận hừ lạnh.
Nữ nhân này có phải đã quên bản thân mình mang thân phận gì?
“Ê, ngươi hừ cái gì mà hừ, là chính ngươi đã nói ta có thể tùy tiện ra phủ nha.”
Viêm Dạ cười lạnh: “Ngươi xác định bản thân là ra phủ, mà không phải bỏ chạy?”
“Kia đương nhiên, ngươi gặp qua có người bỏ chạy không mang theo túi đồ sao? Ta tuy rằng bán mình cho ngươi làm nha hoàn, nhưng ta vẫn có quyền tự chủ của mình nha.”
Mạc Vi Miên một bên tức giận đáp lại, một bên thấm nghĩ may mắn vì mình không mang theo bọc đồ cùng chạy trốn.
Viêm Dạ như nghe được một chuyện nực cười, khẽ cười một tiếng.
“Ngươi một cái tiểu tiểu nha hoàn, còn dám ở trước mặt chủ tử đàm tự do?” Nữ nhân này đầu có phải là toàn bã đậu?
“Nha hoàn thì sao nào? Ta nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn đừng có xem nhẹ nữ nhân!”
“Vậy sao?” Viêm Dạ nói rõ chính là không đem nàng uy hiếp để vào mắt.
Bị nhân khinh bỉ như vậy, Mạc Vi Miên thực sự nổi giận.
/45
|