“Nếu như ta nhớ không lầm, hình như là nàng nhào qua đây.” Điệu tươi cười trên mặt ngọc thạch của Nam Cung Ngọc càng thêm sắc.
“Thì sao? Ngươi muốn nợ à?”Mạc Vi Miên đổi sang vẻ mặt hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Nam Cung Ngọc không hoảng hốt không lo mà mím môi khẽ nở nụ cười, vô tội mà nhìn nàng nháy mắt hoa đào, chậm rãi mở miệng.
“Cô nương…”
Đầu tiên Mạc Vi Miên ngắt lời nói kế tiếp của hắn
“Một hồi sinh lưỡng quay về chín, đừng gọi ta là cô nương, cô nương nữa, nghe ta nói đây, gọi là Mạc Mạc được rồi.”
Nam Cung Ngọc nhìn nàng cười.
“Mạc Mạc, hình như ta chưa từng làm cái gì?”
Hừ, người này căn bản là giả ngu nói lời vô ích đây mà, cũng muốn làm cái gì, còn cái này cái nọ.
“Trên đường nhiều ánh mắt như vậy đều thấy, ngươi vừa rõ ràng có cợt nhã ta, ngươi lại không có.”
Nếu hắn muốn bằng chứng, Mạc Vi Miên cố nói trắng thành đen.
Ha hả, rõ ràng là có người cứ quấn lấy nữa.
“Yên tâm đi theo ta như vậy, không sợ ta đem bán nàng đi sao?” Nam Cung Ngọc mỉm cười mà chuyển chủ đề.
“Thiết, ai bán ai còn chưa biết đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong bụng Mạc Vi Miên thì lại có chút vấn đề, mỹ nam nhìn trái nhìn phải đều không giống cái loại người có ý bụng xấu.
Ngược lại người này có thể là cáo đội lốt cừu, cái loại phúc hắc này.
Cứ như vậy theo mỹ nam về nhà, khi nàng cùng mỹ nam đến cổng quý phủ, Mạc Vi Miên nghĩ mình quả là có mắt nhìn người.
Nàng nguyên lai đoán mỹ nam nhà khá giả, nhưng lại không nghĩ tới nhà lại nhiều tiền như vậy.
Nhà giàu có vừa vào chắc rộng?
Đầu óc lại nghĩ lung tung rồi, Mạc Vi Miên tranh thủ dừng lại, nàng chỉ là ở nhờ vài ngày, lại không nói gả vào đây.
Gia đinh giữ cửa thấy Nam Cung Ngọc trở về, cũng là lần đầu tiên thấy hắn mang nữ nhân về, bọn họ giật mình sững sờ, lập tức liền cúi đầu cung kính mà lên tiếng.
“Thiếu gia.”
Nam Cung Ngọc bước vào trong, Mạc Vi Miên vội vàng theo sau.
Về phần ánh mắt người dò xét hiếu kỳ, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa.
Mạc Vi Miên phiền muộn nghĩ.
“Thì sao? Ngươi muốn nợ à?”Mạc Vi Miên đổi sang vẻ mặt hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Nam Cung Ngọc không hoảng hốt không lo mà mím môi khẽ nở nụ cười, vô tội mà nhìn nàng nháy mắt hoa đào, chậm rãi mở miệng.
“Cô nương…”
Đầu tiên Mạc Vi Miên ngắt lời nói kế tiếp của hắn
“Một hồi sinh lưỡng quay về chín, đừng gọi ta là cô nương, cô nương nữa, nghe ta nói đây, gọi là Mạc Mạc được rồi.”
Nam Cung Ngọc nhìn nàng cười.
“Mạc Mạc, hình như ta chưa từng làm cái gì?”
Hừ, người này căn bản là giả ngu nói lời vô ích đây mà, cũng muốn làm cái gì, còn cái này cái nọ.
“Trên đường nhiều ánh mắt như vậy đều thấy, ngươi vừa rõ ràng có cợt nhã ta, ngươi lại không có.”
Nếu hắn muốn bằng chứng, Mạc Vi Miên cố nói trắng thành đen.
Ha hả, rõ ràng là có người cứ quấn lấy nữa.
“Yên tâm đi theo ta như vậy, không sợ ta đem bán nàng đi sao?” Nam Cung Ngọc mỉm cười mà chuyển chủ đề.
“Thiết, ai bán ai còn chưa biết đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong bụng Mạc Vi Miên thì lại có chút vấn đề, mỹ nam nhìn trái nhìn phải đều không giống cái loại người có ý bụng xấu.
Ngược lại người này có thể là cáo đội lốt cừu, cái loại phúc hắc này.
Cứ như vậy theo mỹ nam về nhà, khi nàng cùng mỹ nam đến cổng quý phủ, Mạc Vi Miên nghĩ mình quả là có mắt nhìn người.
Nàng nguyên lai đoán mỹ nam nhà khá giả, nhưng lại không nghĩ tới nhà lại nhiều tiền như vậy.
Nhà giàu có vừa vào chắc rộng?
Đầu óc lại nghĩ lung tung rồi, Mạc Vi Miên tranh thủ dừng lại, nàng chỉ là ở nhờ vài ngày, lại không nói gả vào đây.
Gia đinh giữ cửa thấy Nam Cung Ngọc trở về, cũng là lần đầu tiên thấy hắn mang nữ nhân về, bọn họ giật mình sững sờ, lập tức liền cúi đầu cung kính mà lên tiếng.
“Thiếu gia.”
Nam Cung Ngọc bước vào trong, Mạc Vi Miên vội vàng theo sau.
Về phần ánh mắt người dò xét hiếu kỳ, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa.
Mạc Vi Miên phiền muộn nghĩ.
/45
|