“Bản vương có việc cần ra phủ một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ.” Ngữ khí cứ như là nói với sủng vật, Viêm Dạ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt khó lộ ra một tia cười ôn nhu.
“Vâng…” tinh thần Mạc Vi Miên quay về như trước một xíu, dừng lại ở đại não phút chốc vòng vo trở về.
Chờ một chút, hắn vừa nói cái gì cơ?
Rời phủ?
Hai mắt Mạc Vi Miên vô thần, vừa mừng vừa sợ sáng như kim cương, kích động thẳng người tung hô.
Rốt cuộc nàng cũng có cơ hội được tự do rồi!
Viêm Dạ nghiêng ánh nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt kia bất luận thế nào cũng đều không che giấu được vẻ mặt, chỉ biết nữ nhân này lại muốn mượn cơ hội chạy trốn.
Hắn cười nhạt hừ hừ.
“Mạc mạc, tốt nhất ngươi không nên chọc ta tức giận, hiểu không?” Tuy rằng ta rất thích cưng chiều nàng.
Mạc Vi Miên ngơ ngác mà nhìn hắn, bị con ngươi hắn hiện lên mặt lạnh đến kinh sợ, tâm bỗng đánh một cái rùng mình, vô ý thức gật đầu.
Viêm Dạ thoả mãn cười, xoay người cất bước đi.
Lần đầu tiên thấy hắn dùng ngữ khí như vậy cùng nói với mình, Mạc Vi Miên mất mặt bị dọa cho sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra.
Ô ô, cái nam nhân này quá kinh khủng, nàng chết cũng muốn bỏ trốn.
Chỉnh sửa cho tâm tốt lên xong, Mạc Vi Miên nhanh như chớp lao thẳng chạy về gian phòng của mình, đem ý tưởng bất minh như quan ở ngoài cửa.
Thu dọn túi quần áo!
Không được, không được, điều này không phải quá lộ liễu tự tố giác mình cho người khác, ta muốn bỏ trốn sao!
Đúng rồi, chỉ cần ta mang theo bạc là được rồi.
Mạc Vi Miên luống cuống tay chân tìm toàn bộ gia sản giấu từ nơi bí mật, cẩn thận lấy vài cái.
Không biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Như vừa lo lắng vừa sốt ruột đứng ngoài cửa, thấy nàng cuối cùng cũng mở cửa đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Mạc mạc, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta có chút việc, ngươi không cần lo lắng.” Mạc Vi Miên ha hả mà cười, vừa sai nàng vừa đi thẳng phía trước.
“Mạc mạc, cô đi đâu vậy?” Tiểu Như ở đằng sau kêu lên.
“Ta đi WC.” Mạc Vi Miên ném vội cho nàng ta một lý do qua quýt, tránh người.
Cái gì?”WC?”
Tiểu Như đứng ở tại chỗ, Mạc Mạc, hình như nàng đi nhầm phương hướng rồi, WC không phải bên này…
“Vâng…” tinh thần Mạc Vi Miên quay về như trước một xíu, dừng lại ở đại não phút chốc vòng vo trở về.
Chờ một chút, hắn vừa nói cái gì cơ?
Rời phủ?
Hai mắt Mạc Vi Miên vô thần, vừa mừng vừa sợ sáng như kim cương, kích động thẳng người tung hô.
Rốt cuộc nàng cũng có cơ hội được tự do rồi!
Viêm Dạ nghiêng ánh nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt kia bất luận thế nào cũng đều không che giấu được vẻ mặt, chỉ biết nữ nhân này lại muốn mượn cơ hội chạy trốn.
Hắn cười nhạt hừ hừ.
“Mạc mạc, tốt nhất ngươi không nên chọc ta tức giận, hiểu không?” Tuy rằng ta rất thích cưng chiều nàng.
Mạc Vi Miên ngơ ngác mà nhìn hắn, bị con ngươi hắn hiện lên mặt lạnh đến kinh sợ, tâm bỗng đánh một cái rùng mình, vô ý thức gật đầu.
Viêm Dạ thoả mãn cười, xoay người cất bước đi.
Lần đầu tiên thấy hắn dùng ngữ khí như vậy cùng nói với mình, Mạc Vi Miên mất mặt bị dọa cho sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra.
Ô ô, cái nam nhân này quá kinh khủng, nàng chết cũng muốn bỏ trốn.
Chỉnh sửa cho tâm tốt lên xong, Mạc Vi Miên nhanh như chớp lao thẳng chạy về gian phòng của mình, đem ý tưởng bất minh như quan ở ngoài cửa.
Thu dọn túi quần áo!
Không được, không được, điều này không phải quá lộ liễu tự tố giác mình cho người khác, ta muốn bỏ trốn sao!
Đúng rồi, chỉ cần ta mang theo bạc là được rồi.
Mạc Vi Miên luống cuống tay chân tìm toàn bộ gia sản giấu từ nơi bí mật, cẩn thận lấy vài cái.
Không biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Như vừa lo lắng vừa sốt ruột đứng ngoài cửa, thấy nàng cuối cùng cũng mở cửa đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Mạc mạc, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta có chút việc, ngươi không cần lo lắng.” Mạc Vi Miên ha hả mà cười, vừa sai nàng vừa đi thẳng phía trước.
“Mạc mạc, cô đi đâu vậy?” Tiểu Như ở đằng sau kêu lên.
“Ta đi WC.” Mạc Vi Miên ném vội cho nàng ta một lý do qua quýt, tránh người.
Cái gì?”WC?”
Tiểu Như đứng ở tại chỗ, Mạc Mạc, hình như nàng đi nhầm phương hướng rồi, WC không phải bên này…
/45
|