Hoàn Thánh quốc, thần đế năm thứ 5, đất nước trong thời kỳ thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, bên trong kinh thành một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Đầu mùa xuân, cỏ cây tươi xanh, chim chóc bay lượn, đình viện của Cung Thân Vương phủ trăm hoa nở rộ, trong phủ chỉ có duy nhất thị thiếp Tô Yên Vận, đang ngồi ở ngự hoa viên ngắm hoa, hai nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Hai tháng trước, nàng còn chưa được chuộc thân, vốn là hoa khôi tối nổi danh trong kinh thành, không biết có bao nhiêu nam nhân vì có thể nhìn thấy nụ cười của nàng mà bỏ ra cả ngàn vàng, nhưng nàng cũng không thèm ngước nhìn lấy một cái, chỉ duy nhất đối với vị nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt kia lại nhớ mãi không thôi.
Trong phủ cũng chỉ có một vị thị thiếp là nàng, nàng nghĩ đến mình có thể dễ dàng dùng mỹ mạo cùng thủ đoạn để ngồi vào vị trí của Vương phi, nhưng ai có thể ngờ, trên mặt hắn đều là một biểu hiện lạnh như băng, ngay cả ở trên giường cũng không có lấy nửa điểm ôn nhu.
Cho dù bị trở thành công cụ tiết dục, Tô Yên Vận đối với người nam nhân tuấn mỹ này lại vừa yêu vừa hận.
Nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ kia, kìm lòng không đậu mà gọi tên hắn, Tô Yên Vận trong lòng lại một mực thống hận, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho một nam nhân lãnh tình từ trước đến nay đối với nàng ta nhớ mãi không quên.
“A! ! !”
Cũng không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, đối với sự việc đột nhiên xảy ra, hai nha hoàn đều bị dọa trợn tròn mắt, ánh mắt mở to hết cỡ, không dám tin nhìn nữ nhân từ đâu rơi xuống .
Một cái mông đang trình ình đặt trên khuôn mặt mỹ lệ của Tô Yên Vận, phải nói là nàng giống như đang nhìn thấy một bức tranh đáng sợ.
Mạc Vi Miên ăn đau nhăn lại mi, tên thần tiên thối tha kia, tự dưng không thèm báo trước đã đem cô ném đến nơi này.
Ách, kỳ quái, mông của mình hình như đang ngồi lên cái gì thì phải?
Cúi đầu vừa thấy, Mạc Vi Miên phát hiện mông của mình đang trong tình trạng buồn cười nhất lịch sử đó là được đặt trên một gương mặt đầy mỹ lệ. Cô ngây người một giây, sau đó không thể tin được trừng mắt nhìn, không cười nổi ra tiếng, mà là lập tức đứng dậy.
Trong lòng lại hận không thể đem tên thần tiên chết tiệt kia ra mắng cho chết đi, rõ ràng Mạc Vi Miên cô nói là muốn xuyên không đến nơi có mỹ nam, thế mà hắn lại cho cô rơi trúng vào mặt mỹ nhân mới tức chứ.
Mạc Vi Miên vừa thẹn vừa mắc cỡ thối mặt, đi đến chỗ mỹ nhân bị cô rơi trúng xem thử.
“Nè, cô không sao chứ? Vừa rồi, tôi không phải cố ý, thật sự rất rất xin lỗi.” Nhìn vị mỹ nữ suýt nữa chết ngất kia, Mạc Vi Miên đành phải thành tâm liều mạng giải thích.
Đầu mùa xuân, cỏ cây tươi xanh, chim chóc bay lượn, đình viện của Cung Thân Vương phủ trăm hoa nở rộ, trong phủ chỉ có duy nhất thị thiếp Tô Yên Vận, đang ngồi ở ngự hoa viên ngắm hoa, hai nha hoàn ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Hai tháng trước, nàng còn chưa được chuộc thân, vốn là hoa khôi tối nổi danh trong kinh thành, không biết có bao nhiêu nam nhân vì có thể nhìn thấy nụ cười của nàng mà bỏ ra cả ngàn vàng, nhưng nàng cũng không thèm ngước nhìn lấy một cái, chỉ duy nhất đối với vị nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt kia lại nhớ mãi không thôi.
Trong phủ cũng chỉ có một vị thị thiếp là nàng, nàng nghĩ đến mình có thể dễ dàng dùng mỹ mạo cùng thủ đoạn để ngồi vào vị trí của Vương phi, nhưng ai có thể ngờ, trên mặt hắn đều là một biểu hiện lạnh như băng, ngay cả ở trên giường cũng không có lấy nửa điểm ôn nhu.
Cho dù bị trở thành công cụ tiết dục, Tô Yên Vận đối với người nam nhân tuấn mỹ này lại vừa yêu vừa hận.
Nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ kia, kìm lòng không đậu mà gọi tên hắn, Tô Yên Vận trong lòng lại một mực thống hận, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho một nam nhân lãnh tình từ trước đến nay đối với nàng ta nhớ mãi không quên.
“A! ! !”
Cũng không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, đối với sự việc đột nhiên xảy ra, hai nha hoàn đều bị dọa trợn tròn mắt, ánh mắt mở to hết cỡ, không dám tin nhìn nữ nhân từ đâu rơi xuống .
Một cái mông đang trình ình đặt trên khuôn mặt mỹ lệ của Tô Yên Vận, phải nói là nàng giống như đang nhìn thấy một bức tranh đáng sợ.
Mạc Vi Miên ăn đau nhăn lại mi, tên thần tiên thối tha kia, tự dưng không thèm báo trước đã đem cô ném đến nơi này.
Ách, kỳ quái, mông của mình hình như đang ngồi lên cái gì thì phải?
Cúi đầu vừa thấy, Mạc Vi Miên phát hiện mông của mình đang trong tình trạng buồn cười nhất lịch sử đó là được đặt trên một gương mặt đầy mỹ lệ. Cô ngây người một giây, sau đó không thể tin được trừng mắt nhìn, không cười nổi ra tiếng, mà là lập tức đứng dậy.
Trong lòng lại hận không thể đem tên thần tiên chết tiệt kia ra mắng cho chết đi, rõ ràng Mạc Vi Miên cô nói là muốn xuyên không đến nơi có mỹ nam, thế mà hắn lại cho cô rơi trúng vào mặt mỹ nhân mới tức chứ.
Mạc Vi Miên vừa thẹn vừa mắc cỡ thối mặt, đi đến chỗ mỹ nhân bị cô rơi trúng xem thử.
“Nè, cô không sao chứ? Vừa rồi, tôi không phải cố ý, thật sự rất rất xin lỗi.” Nhìn vị mỹ nữ suýt nữa chết ngất kia, Mạc Vi Miên đành phải thành tâm liều mạng giải thích.
/45
|