Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia
Chương 19 - Híc, Tự Động Đưa Dê Vào Miệng Cọp!
/45
|
“Nghe hay chứ!? đây là bài hát ở quê hương của ta” Mạc Vi Miên nhìn nàng cười hắc hắc.
“Xuân Hoa, quê tỷ ở đâu?” Tiểu nha hoàn tiếp tục hỏi.
Mạc Vi Miên nhìn nàng nét tươi cười trên mặt bỗng tan biến, có điểm rầu rĩ nói: “Ở một nơi rất xa.”
híc, cô rất muốn về nhà.
híc, cô rất thèm ăn KFC.
híc, cô rất rất nhớ chiếc giường lớn êm ái của mình nữa.
“Rất xa?”
Tiểu nha hoàn nghe mơ mơ hồ hồ nhìn Mạc Vi Miên một cách kỳ lạ, không hiểu tại sao cô bỗng dưng lại buồn bã như vậy.
Mạc Vi Miên không để ý, mân môi không nói lời nào, dù có nói nàng ta nghe cũng không hiểu. Cách nhau một khoảng thời không, ngươi nói có xa hay không?
“Xuân Hoa.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của Lâm đại nương.
“Dạ” Mạc Vi Miên đáp lại buông chiếc bát trong tay rồi đứng dậy chạy vội tới trước mặt bà ta, trên mặt lộ vẻ mỉm cười hỏi: “Lâm đại nương, có chuyện gì sao?”
“Ngươi và nàng ta cùng nhau mang đồ ăn khuya này đến phòng Tô cô nương cho ta.” Lâm đại nương mắt nhìn Mạc Vi Miên rồi lấy tay chỉ chỉ vào nha hoàn đang đứng bưng khay điểm tâm.
Gì chứ?
Ăn khuya?
Ách, bọn họ vừa mới ăn cơm chiều xong không lâu, giờ đã ăn khuya?
Nâng mặt nhìn sang phía nha hoàn đang bưng đồ ăn, trên khay có ba, bốn đĩa điểm tâm. Cô đảo mắt hơi hơi nhìn lại, ở trên bàn cũng có một khay để bát, đũa cùng một bầu rượu. Mạc Vi Miên lại quay sang nhìn Lâm đại nương, sắc mặt có chút không tình nguyện.
“Lâm đại nương, người xem ta còn phải rửa chén, người sai người khác đi được không?”
“Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì chứ!” Lâm đại nương hung ác trừng mắt liếc Mạc Vi Miên.
“Nhưng mà. . .” Mạc Vi Miên đắn đo.
“nhưng mà cái gì?”
“Dạ, không có gì”
Mạc Vi Miên bĩu môi, gượng ép làm theo lời của bà ta, trên mặt là vạn phần ủy khuất. Cô đi đến bên cạnh chiếc bàn, bưng khay lên, vẻ mặt lúc này của cô so với khi cô khóc còn khó coi hơn, giống như bị người ta cưỡng bức vào lầu xanh vậy.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Tô cô nương mà Lâm đại nương nói chính là vị mỹ nhân lúc trước cô xuyên không rơi trúng phải mặt nàng ta, cũng là thị thiếp của tên sắc lang Vương gia kia.
Nhìn xem, nào là rượu, nào là đồ ăn, không cần đoán, tên sắc lang Vương gia khẳng định cũng ở bên kia.
Hu hu, Mạc Vi Miên cô không phải là tự động đưa dê vào miệng cọp sao?
“Xuân Hoa, quê tỷ ở đâu?” Tiểu nha hoàn tiếp tục hỏi.
Mạc Vi Miên nhìn nàng nét tươi cười trên mặt bỗng tan biến, có điểm rầu rĩ nói: “Ở một nơi rất xa.”
híc, cô rất muốn về nhà.
híc, cô rất thèm ăn KFC.
híc, cô rất rất nhớ chiếc giường lớn êm ái của mình nữa.
“Rất xa?”
Tiểu nha hoàn nghe mơ mơ hồ hồ nhìn Mạc Vi Miên một cách kỳ lạ, không hiểu tại sao cô bỗng dưng lại buồn bã như vậy.
Mạc Vi Miên không để ý, mân môi không nói lời nào, dù có nói nàng ta nghe cũng không hiểu. Cách nhau một khoảng thời không, ngươi nói có xa hay không?
“Xuân Hoa.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của Lâm đại nương.
“Dạ” Mạc Vi Miên đáp lại buông chiếc bát trong tay rồi đứng dậy chạy vội tới trước mặt bà ta, trên mặt lộ vẻ mỉm cười hỏi: “Lâm đại nương, có chuyện gì sao?”
“Ngươi và nàng ta cùng nhau mang đồ ăn khuya này đến phòng Tô cô nương cho ta.” Lâm đại nương mắt nhìn Mạc Vi Miên rồi lấy tay chỉ chỉ vào nha hoàn đang đứng bưng khay điểm tâm.
Gì chứ?
Ăn khuya?
Ách, bọn họ vừa mới ăn cơm chiều xong không lâu, giờ đã ăn khuya?
Nâng mặt nhìn sang phía nha hoàn đang bưng đồ ăn, trên khay có ba, bốn đĩa điểm tâm. Cô đảo mắt hơi hơi nhìn lại, ở trên bàn cũng có một khay để bát, đũa cùng một bầu rượu. Mạc Vi Miên lại quay sang nhìn Lâm đại nương, sắc mặt có chút không tình nguyện.
“Lâm đại nương, người xem ta còn phải rửa chén, người sai người khác đi được không?”
“Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì chứ!” Lâm đại nương hung ác trừng mắt liếc Mạc Vi Miên.
“Nhưng mà. . .” Mạc Vi Miên đắn đo.
“nhưng mà cái gì?”
“Dạ, không có gì”
Mạc Vi Miên bĩu môi, gượng ép làm theo lời của bà ta, trên mặt là vạn phần ủy khuất. Cô đi đến bên cạnh chiếc bàn, bưng khay lên, vẻ mặt lúc này của cô so với khi cô khóc còn khó coi hơn, giống như bị người ta cưỡng bức vào lầu xanh vậy.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Tô cô nương mà Lâm đại nương nói chính là vị mỹ nhân lúc trước cô xuyên không rơi trúng phải mặt nàng ta, cũng là thị thiếp của tên sắc lang Vương gia kia.
Nhìn xem, nào là rượu, nào là đồ ăn, không cần đoán, tên sắc lang Vương gia khẳng định cũng ở bên kia.
Hu hu, Mạc Vi Miên cô không phải là tự động đưa dê vào miệng cọp sao?
/45
|