Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Như Ý bởi vì bị nhà trưởng thôn của thôn Thượng Cầu từ hôn cho nên thắt cổ rồi. Nam nhânTạ gia cầm cuốc xẻng đi thôn Thượng Cầu tính sổ. Các nữ nhân Tạ gia không đi mà đều ở nhà trông coi Như Ý, lo lắng chờ đám nam nhân trở lại. Lần này đi nói không chừng còn muốn đánh nhau một trận nên họ đều sợ nam nhân trong nhà bị thương.
Tiêu Lê Hoa bị Uông thị mắng cho một trận, nàng cũng không muốn ở lại đây bị mắng liền xoay người rời đi. Tiêu Lê Hoa trở về nhà nhưng cũng không ngồi yên, trong đầu tất cả đều là cảnh đám nam nhân đánh nhau từng nhìn thấy. Nàng cũng sinh ra ở nông thôn, chứng kiến người trong thôn kéo bè kéo lũ đánh nhau, ra tay đều không biết nặng nhẹ. Nàng lo lắng Tạ Hữu Thuận bị thương. Nàng đồng tình Như Ý nhưng cũng không cho rằng cả đám người đi Cao gia là có thể giải quyết chuyện này. Chỉ có điều chuyện này không phải nàng có thể làm chủ, nàng chỉ có thể chờ Tạ Hữu Thuận về.
Ngọc Nương, Trương Liên Hương và Dương Thảo nghe được tiếng gió đều chạy tới. Ngươi một lời ta một câu an ủi Tiêu Lê Hoa, mắng Cao gia không phải thứ gì tốt.
Dương Thảo nói: “Mới vừa rồi khi ta tới thấy có nhà có người rời đi, cũng là người nhà những cô nương về nhà mẹ đẻ, bảo nếu thôn Thượng Cầu muốn đuổi các cô nương trở về, vậy thôn chúng ta cũng phải đuổi tất cả đám nữ nhân thôn bọn họ gả tới về. Các ngươi không thấy được, Trương Thủy Đào bị những người đó nhìn chằm chằm mặt xanh mét rồi.”
Trương Liên Hương nói: “Người khác bị đuổi trở về ta còn đồng tình một chút, người như Trương Thủy Đào bị đuổi về ta còn muốn vỗ tay khen hay. Suốt ngày ở đó giả bộ hiền lành, thật sự cho rằng không ai biết chuyện cong cong vẹo vẹo trong bụng nàng! Thật cho rằng tương lai mình nhất định là nương tử thôn trưởng. Tẩu tử, tẩu để cho đại ca lại thêm chút sức, đừng để vị trí thôn trưởng kia lại cho người ta.”
Dương Thảo cười khổ một tiếng: “Cha Tiểu Nguyệt muội còn không biết sao? Hắn quá để ý cách nhìn của cha hắn, cha chồng ta cho rằng em trai chồng) thích hợp hơn thì hắn sẽ nhường cho. Có trách cũng trách bụng ta không biết tranh giành, những năm này chỉ sinh nha đầu. Nếu có con trai, hắn có thể có chút chí khí, cha chồng cũng có thể xem trọng hắn một cái.”
Ngọc Nương nói: “Tiểu Nguyệt rất tốt, nếu ta có nha đầu như Tiểu Nguyệt thì tốt rồi. Hơn nữa tẩu cũng không phải không thể sinh, khẳng định còn có thể lại sinh ra con trai.”
Tiêu Lê Hoa thấy các nàng hàn huyên nói tới chuyện không vui liền dời tới đề tài khác, nói đến những nhà có thông gia với thôn Thượng Cầu và Thôn Hạ Cầu.
Tạ Hữu Thuận trở lại, cũng không có bị thương, hắn ngồi xuống nhận lấy nước Tiêu Lê Hoa đưa tới uống một chén lớn, sau đó mới đi rửa mặt rửa tay, chờ thu thập sạch sẽ mới ngồi xuống. Thạch Đầu và Mộc Đầu hỏi hắn có phải đi đánh nhau hay không, hỏi hắn đánh thắng có hay không. Tạ Hữu Thuận vỗ vỗ đầu bọn nhỏ, nói không có đánh nhau, sau đó để cho bọn họ đi sang bên cạnh chơi. Hắn thấy Tiêu Lê Hoa nhìn hắn, chủ động nói với nàng chuyện đã xảy ra.
Người Tạ gia đi thôn Thượng Cầu, ngay cả thôn cũng không đi vào, bởi vì người thôn Thượng Cầu sợ người thôn Hạ Cầu đến gây chuyện cho nên cử người canh giữ ở cửa thôn. Chỉ cần người thôn Hạ Cầu tới, nếu không giống muốn đánh nhau thì bỏ qua, chỉ cần nhìn thấy một đám kết đội tới muốn đánh nhau thì ngăn lại. Bọn họ cả đám người cầm cuốc hùng hổ tới tất nhiên ngay cả thôn cũng không đi vào. Bọn họ lý luận với thôn trưởng thôn Thượng Cầu, nói Như Ý bị bức phải treo cổ, nếu người chết thì sẽ không để yên cho bọn họ. Thôn trưởng thôn Thượng Cầu căn bản không thèm để ý, nói đó là bọn họ tự tìm, nói rằng đi đâu người ta cũng sẽ nói hôn sự này bọn họ lui rất đúng. Còn nói nếu bọn họ dám động thủ, đến lúc đó cũng không có ai dám cưới cô nương Tạ gia.
Cuối cùng đám nam nhân Tạ gia không dám động thủ, thật sự bởi vì trong nhà trừ Như Ý còn có nha đầu khác, tương lai còn sẽ có nhiều hơn. Nếu thật sự bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng cũng phiền toái. Hơn nữa sau lưng thôn trưởng thôn Thượng Cầu đứng không ít người, thật sự đánh nhau họ cũng không có kết quả tốt.
“Vậy Như Ý chỉ có thể chịu thiệt thòi này sao?”
Thật ra Tiêu Lê Hoa cảm thấy Cao gia cũng không phải hôn sự tốt gì. Hiện tại đã như vậy, nếu gả qua còn không phải bị người ta bỏ trả về? Nhưng nghe nói cô nương bị từ hôn sau này còn muốn tìm người trong sạch rất khó khăn, đàn gái bị từ hôn chịu hại chịu thiệt.
Tạ Hữu Thuận nói: “Chịu thiệt thì chịu thiệt, loại người nhà như thế không lấy chồng cũng tốt, nói không chừng đổi lại người khác có thể trôi qua thoải mái hơn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Cao gia tới từ hôn, nam nhân Tạ gia tới thôn Thượng Cầu không ít người thấy được. Sau đó đã có người biết chuyện Như Ý thắt cổ, chuyện này náo rất lớn. Như Ý càng thấy mất mặt, núp ở trong nhà nằm trên giường gạch không động, khiến Uông thị sốt ruột ngày ngày khóc. Mấy chị dâu trong nhà ngày ngày khuyên cũng không có tác dụng. Sau lại có cô nương Kim Phượng nhà trưởng thôn về nhà mẹ đẻ, nghe được chuyện Như Ý đến xem nàng. Họ cũng không biết cô nương đó nói gì với nàng ta mà Như Ý đã chịu ăn một chút, cũng chịu ngồi dậy nói chuyện, khiến người Tạ gia cao hứng, hết sức nhiệt tình với Kim Phượng.
Tiêu Lê Hoa cũng nhìn thấy Kim Phượng, là một cô nương lớn lên đầy đặn đoan trang. Chỉ có điều khóe mắt hơi sắc nhọn, miệng cũng hơi kiêu căng, ánh mắt chỉ cần nhìn ai đều rất hấp dẫn người đó, bộ dáng cười như không cười, tướng mạo rất khiến người ưa thích, là bộ dáng nam nhân nữ nhân đều sẽ thích.
Kim Phượng thấy Tiêu Lê Hoa liền cười gật đầu, không nói gì nhiều.
Trương Thủy Đào cũng kéo tay Kim Phượng hất cằm với Tiêu Lê Hoa, miệng nói với Kim Phượng: “Chúng ta đi nhanh đi, đừng mặt đối mặt với người như thế, miễn đến lúc đó lại đỏ mắt. Lần trước là nàng vận khí tốt không có ngã chết, nếu lại té một lần nữa có tật xấu gì, lại tính đến trên đầu chúng ta vậy thật xui xẻo.”
Kim Phượng kéo kéo Trương Thủy Đào, nói: “Nhị tẩu đừng nói như vậy, đều cùng một thôn.”
“Trong một thôn cũng có người tốt người xấu, chúng ta không thể để ý tới người vô lại. Nếu để ý tới chính là hạ giá của mình. Kim Phượng, chúng ta đi thôi.”
“Vậy đi thôi.”Kim Phượng và Trương Thủy Đào đi, đi qua chỗ nào chỉ cần có người thấy nàng đều lên tiếng gọi nàng, trong mắt tất cả đều là hâm mộ.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa nghĩ khó trách nguyên chủ lại ghen tỵ với Kim Phượng như vậy. Sinh ra tốt, gả hoàn hảo, đi ở trong thôn hoàn toàn không nhìn ra là một cô nương ở nông thôn. Quần áo mặc đều bằng lụa, trên mặt còn đánh son phấn bột nước, trên đầu còn có trâm cài, bao gồm đóa hoa thêu trên khăn tay đang cầm cũng xinh đẹp tươi sáng, đều là chỗ để cho ánh mắt người trong thôn không thể dời ra. Nguyên chủ từng nghĩ có cuộc sống tốt như vậy, lại không được. Kim Phượng lại được nên ghen tỵ cũng rất bình thường. Chỉ có điều nàng không ghen tỵ, nàng bằng bản lãnh của mình cũng có thể có cuộc sống tốt.
Trương Liên Hương nói với Tiêu Lê Hoa: “Lê Hoa, ngươi đừng hâm mộ Kim Phượng. Ngươi nhìn nàng mặc mang đồ tốt như vậy, thật ra thì nói lý ra ai biết nàng trôi qua như thế nào? Nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi đừng nói với người khác nhé.” Trương Liên Hương ở bên tai Tiêu Lê Hoa lén lút nói mấy câu nói.
Tiêu Lê Hoa nhìn nàng nói: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, ta tận mắt thấy đó. Cho nên cuộc sống của nàng ta nhìn trôi qua tốt, nàng trôi qua như ý hay không hài lòng cũng không biết rõ. Ngẫm lại vẫn là chúng ta trôi qua thoải mái hơn, ít nhất nam nhân trong nhà không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Trương Liên Hương nói với Tiêu Lê Hoa là nàng nhìn thấy chồng Kim Phượng đi ra từ một cái sân, vẫn còn cùng nữ nhân trong viện ôm ôm ấp ấp, lúc ấy nàng trốn một bên nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiêu Lê Hoa nghĩ thật sự bất kể lúc nào đều có chuyện nam nhân ăn vụng.Đời trước nàng đã trải qua, đời này cũng không thể lại trải qua. Sau khi trở về có cơ hội sẽ nói với Tạ Hữu Thuận một chút hậu quả nếu hắn dám tìm nữ nhân ở bên ngoài, sẽ khiến hắn không dám làm loạn.
“Đúng rồi, tẩu tử, cầu sụp vậy Kim Phượng trở lại thế nào?”
“Đường vòng a, bên cạnh thôn Thượng Cầu cách bảy tám dặm có một cái cầu. Nếu như thôn Thượng Cầu đi từ phía đó thì cũng giống như đi cầu chỗ thôn chúng ta vậy, không phải đi quay lại một đoạn đường. Nhưng bọn họ vẫn có thể đi nên bọn họ mới không vội sửa cầu. Bọn họ biết không sửa cái cầu kia, chúng ta sẽ gặp phiền toái hơn so với bọn hắn.”
Trương Liên Hương tức giận nói với Tiêu Lê Hoa, thôn bọn họ muốn đi con đường kia chỉ có thể đi qua thôn Thượng Cầu. Hai thôn có mâu thuẫn, muốn đi qua thôn bọn họ cơ hồ là chuyện không thể nào. Mà nếu như không đi con đường kia, bọn họ cũng chỉ có thể đi con đường phía đông không dễ đi. Đi lên ba bốn mươi dặm đường mới có thể tìm được một cây cầu. Mà bên cạnh con đường đó tất cả đều là núi lớn, có đôi khi sẽ có dã thú xuống nên không an toàn. Ai muốn đi đường này phải có rất nhiều người cùng đi mới có can đảm. Hơn nữa lúc đầu sửa cầu là người mấy thôn bên kia sửa, bọn họ thỉnh thoảng đi một chút cũng thôi, nếu đi nhiều nhất định sẽ bị người xem thường.
“Vậy nếu thôn Thượng Cầu bọn họ đi cầu kia, những người thôn khác sẽ mất hứng nha?”
“Lê Hoa ngươi còn không biết sao, con trai Cao gia lại muốn đính hôn rồi. Cô nương kia chính là con gái của thôn trưởng thôn Tu Cầu. Cho nên đi hướng đó, dù người của thôn chúng ta có thể từ thôn Thượng Cầu đi qua, muốn đi qua từ cây cầu đó cũng phiền toái.”Trương Liên Hương nói, Tiêu Lê Hoa nghe xong, hai người đều trầm mặc.
Tiêu Lê Hoa nghĩ vị trí địa lý thôn Hạ Cầu vốn coi như rất tốt, dựa vào gần nước nhưng trên núi lại nhiều dã thú, sông này lại ngăn cách bọn họ đi tới con đường lớn lên trấn trên và huyện thành, trực tiếp ngăn thôn Hạ Cầu ở bên này sông.
Người thôn Thượng Cầu đã đoán được bọn hắn sẽ bị như vậy mới không vội sửa cầu! Tiêu Lê Hoa có chút tức giận. Nghĩ bởi vì chuyện lao dịch tất cả mọi người đều khó khăn nhưng cũng không có thể bởi vì khó khăn mà ép buộc người khác chứ. Thôn Thượng Cầu đang khi dễ thôn Hạ Cầu không sửa được cầu!
Tiêu Lê Hoa nghĩ đến sau này mình chuẩn bị làm ăn kiếm tiền, chắc chắn phải đi trấn trên cho nên nhất định phải có một cây cầu. Về đến nhà, Tiêu Lê Hoa vừa ngồi, vừa trầm tư.
“Nương, sau này chúng ta đi trấn trên thật sự muốn đi qua chân núi lớn sao? Nghe nói có sói.” Thạch Đầu bò đến bên cạnh Tiêu Lê Hoa hỏi, thằng bé sợ sói. Mộc Đầu cũng nhào tới đây, nháy mắt hỏi: “Nương, hơi sợ.”
Tiêu Lê Hoa sờ sờ đầu của bọn trẻ, nghĩ chuyện này khiến cả trẻ con cũng bị ảnh hưởng tới. Người trong thôn nhất định cũng rất nôn nóng rồi. Tất cả mọi người đều thiếu tiền, chỉ có thể vào trấn trên kiếm tiền ah.
Lại qua mấy ngày, thời tiết càng nóng hơn, không khí trong thôn vẫn không tốt, tính khí không ít người đều nóng nảy, có người đã làm không ít đồ muốn đi trên trấn bán nên đã đi hướng chân núi lớn. Có lẽ thôn Hạ Cầu đen đủi, lần đầu tiên đi con đường đó đã gặp phải sói, một người bị cắn một phát, đồ đạc bị rơi lung tung chạy trốn về nhà. Việc này khiến oán khí trong lòng mọi người toàn bộ bộc phát ra ngoài, có người tới những nhà có nữ nhân thôn Thượng Cầu gả tới náo loạn, muốn những nữ nhân kia cút về nhà mẹ đẻ, có người đi nhà Hàm bá cãi nhau nói ông không nên khiến cầu sụp.
Người trong thôn cũng muốn bắt đầu không nói đạo lý rồi, Hàm bá và người nhà những người có vợ thôn Thượng Cầu gả tới tất cả đều bị mọi người hù dọa không dám ra cửa.Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận nói chuyện xảy ra trong thôn, nàng nói ý nghĩ của mình mấy ngày nay với hắn.
“Nàng nói cái gì? Nàng muốn xây cầu?”
Tạ Hữu Thuận nghe xong vợ lời nói thì ngây người. Một cây cầu tốt cũng tốn hơn mấy trăm lượng. Nương tử của hắn lại muốn sửa cầu. Hắn biết tính cách nàng thay đổi, hiện tại thiện lương ôn hòa nhưng cũng không còn nghĩ đến nàng có tấm lòng thiện lương như vậy. Quan trọng nhất là tiền này từ đâu tới? Tiêu Lê Hoa chỉ chỉ phòng bếp
Beta: Tiểu Tuyền
Như Ý bởi vì bị nhà trưởng thôn của thôn Thượng Cầu từ hôn cho nên thắt cổ rồi. Nam nhânTạ gia cầm cuốc xẻng đi thôn Thượng Cầu tính sổ. Các nữ nhân Tạ gia không đi mà đều ở nhà trông coi Như Ý, lo lắng chờ đám nam nhân trở lại. Lần này đi nói không chừng còn muốn đánh nhau một trận nên họ đều sợ nam nhân trong nhà bị thương.
Tiêu Lê Hoa bị Uông thị mắng cho một trận, nàng cũng không muốn ở lại đây bị mắng liền xoay người rời đi. Tiêu Lê Hoa trở về nhà nhưng cũng không ngồi yên, trong đầu tất cả đều là cảnh đám nam nhân đánh nhau từng nhìn thấy. Nàng cũng sinh ra ở nông thôn, chứng kiến người trong thôn kéo bè kéo lũ đánh nhau, ra tay đều không biết nặng nhẹ. Nàng lo lắng Tạ Hữu Thuận bị thương. Nàng đồng tình Như Ý nhưng cũng không cho rằng cả đám người đi Cao gia là có thể giải quyết chuyện này. Chỉ có điều chuyện này không phải nàng có thể làm chủ, nàng chỉ có thể chờ Tạ Hữu Thuận về.
Ngọc Nương, Trương Liên Hương và Dương Thảo nghe được tiếng gió đều chạy tới. Ngươi một lời ta một câu an ủi Tiêu Lê Hoa, mắng Cao gia không phải thứ gì tốt.
Dương Thảo nói: “Mới vừa rồi khi ta tới thấy có nhà có người rời đi, cũng là người nhà những cô nương về nhà mẹ đẻ, bảo nếu thôn Thượng Cầu muốn đuổi các cô nương trở về, vậy thôn chúng ta cũng phải đuổi tất cả đám nữ nhân thôn bọn họ gả tới về. Các ngươi không thấy được, Trương Thủy Đào bị những người đó nhìn chằm chằm mặt xanh mét rồi.”
Trương Liên Hương nói: “Người khác bị đuổi trở về ta còn đồng tình một chút, người như Trương Thủy Đào bị đuổi về ta còn muốn vỗ tay khen hay. Suốt ngày ở đó giả bộ hiền lành, thật sự cho rằng không ai biết chuyện cong cong vẹo vẹo trong bụng nàng! Thật cho rằng tương lai mình nhất định là nương tử thôn trưởng. Tẩu tử, tẩu để cho đại ca lại thêm chút sức, đừng để vị trí thôn trưởng kia lại cho người ta.”
Dương Thảo cười khổ một tiếng: “Cha Tiểu Nguyệt muội còn không biết sao? Hắn quá để ý cách nhìn của cha hắn, cha chồng ta cho rằng em trai chồng) thích hợp hơn thì hắn sẽ nhường cho. Có trách cũng trách bụng ta không biết tranh giành, những năm này chỉ sinh nha đầu. Nếu có con trai, hắn có thể có chút chí khí, cha chồng cũng có thể xem trọng hắn một cái.”
Ngọc Nương nói: “Tiểu Nguyệt rất tốt, nếu ta có nha đầu như Tiểu Nguyệt thì tốt rồi. Hơn nữa tẩu cũng không phải không thể sinh, khẳng định còn có thể lại sinh ra con trai.”
Tiêu Lê Hoa thấy các nàng hàn huyên nói tới chuyện không vui liền dời tới đề tài khác, nói đến những nhà có thông gia với thôn Thượng Cầu và Thôn Hạ Cầu.
Tạ Hữu Thuận trở lại, cũng không có bị thương, hắn ngồi xuống nhận lấy nước Tiêu Lê Hoa đưa tới uống một chén lớn, sau đó mới đi rửa mặt rửa tay, chờ thu thập sạch sẽ mới ngồi xuống. Thạch Đầu và Mộc Đầu hỏi hắn có phải đi đánh nhau hay không, hỏi hắn đánh thắng có hay không. Tạ Hữu Thuận vỗ vỗ đầu bọn nhỏ, nói không có đánh nhau, sau đó để cho bọn họ đi sang bên cạnh chơi. Hắn thấy Tiêu Lê Hoa nhìn hắn, chủ động nói với nàng chuyện đã xảy ra.
Người Tạ gia đi thôn Thượng Cầu, ngay cả thôn cũng không đi vào, bởi vì người thôn Thượng Cầu sợ người thôn Hạ Cầu đến gây chuyện cho nên cử người canh giữ ở cửa thôn. Chỉ cần người thôn Hạ Cầu tới, nếu không giống muốn đánh nhau thì bỏ qua, chỉ cần nhìn thấy một đám kết đội tới muốn đánh nhau thì ngăn lại. Bọn họ cả đám người cầm cuốc hùng hổ tới tất nhiên ngay cả thôn cũng không đi vào. Bọn họ lý luận với thôn trưởng thôn Thượng Cầu, nói Như Ý bị bức phải treo cổ, nếu người chết thì sẽ không để yên cho bọn họ. Thôn trưởng thôn Thượng Cầu căn bản không thèm để ý, nói đó là bọn họ tự tìm, nói rằng đi đâu người ta cũng sẽ nói hôn sự này bọn họ lui rất đúng. Còn nói nếu bọn họ dám động thủ, đến lúc đó cũng không có ai dám cưới cô nương Tạ gia.
Cuối cùng đám nam nhân Tạ gia không dám động thủ, thật sự bởi vì trong nhà trừ Như Ý còn có nha đầu khác, tương lai còn sẽ có nhiều hơn. Nếu thật sự bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng cũng phiền toái. Hơn nữa sau lưng thôn trưởng thôn Thượng Cầu đứng không ít người, thật sự đánh nhau họ cũng không có kết quả tốt.
“Vậy Như Ý chỉ có thể chịu thiệt thòi này sao?”
Thật ra Tiêu Lê Hoa cảm thấy Cao gia cũng không phải hôn sự tốt gì. Hiện tại đã như vậy, nếu gả qua còn không phải bị người ta bỏ trả về? Nhưng nghe nói cô nương bị từ hôn sau này còn muốn tìm người trong sạch rất khó khăn, đàn gái bị từ hôn chịu hại chịu thiệt.
Tạ Hữu Thuận nói: “Chịu thiệt thì chịu thiệt, loại người nhà như thế không lấy chồng cũng tốt, nói không chừng đổi lại người khác có thể trôi qua thoải mái hơn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Cao gia tới từ hôn, nam nhân Tạ gia tới thôn Thượng Cầu không ít người thấy được. Sau đó đã có người biết chuyện Như Ý thắt cổ, chuyện này náo rất lớn. Như Ý càng thấy mất mặt, núp ở trong nhà nằm trên giường gạch không động, khiến Uông thị sốt ruột ngày ngày khóc. Mấy chị dâu trong nhà ngày ngày khuyên cũng không có tác dụng. Sau lại có cô nương Kim Phượng nhà trưởng thôn về nhà mẹ đẻ, nghe được chuyện Như Ý đến xem nàng. Họ cũng không biết cô nương đó nói gì với nàng ta mà Như Ý đã chịu ăn một chút, cũng chịu ngồi dậy nói chuyện, khiến người Tạ gia cao hứng, hết sức nhiệt tình với Kim Phượng.
Tiêu Lê Hoa cũng nhìn thấy Kim Phượng, là một cô nương lớn lên đầy đặn đoan trang. Chỉ có điều khóe mắt hơi sắc nhọn, miệng cũng hơi kiêu căng, ánh mắt chỉ cần nhìn ai đều rất hấp dẫn người đó, bộ dáng cười như không cười, tướng mạo rất khiến người ưa thích, là bộ dáng nam nhân nữ nhân đều sẽ thích.
Kim Phượng thấy Tiêu Lê Hoa liền cười gật đầu, không nói gì nhiều.
Trương Thủy Đào cũng kéo tay Kim Phượng hất cằm với Tiêu Lê Hoa, miệng nói với Kim Phượng: “Chúng ta đi nhanh đi, đừng mặt đối mặt với người như thế, miễn đến lúc đó lại đỏ mắt. Lần trước là nàng vận khí tốt không có ngã chết, nếu lại té một lần nữa có tật xấu gì, lại tính đến trên đầu chúng ta vậy thật xui xẻo.”
Kim Phượng kéo kéo Trương Thủy Đào, nói: “Nhị tẩu đừng nói như vậy, đều cùng một thôn.”
“Trong một thôn cũng có người tốt người xấu, chúng ta không thể để ý tới người vô lại. Nếu để ý tới chính là hạ giá của mình. Kim Phượng, chúng ta đi thôi.”
“Vậy đi thôi.”Kim Phượng và Trương Thủy Đào đi, đi qua chỗ nào chỉ cần có người thấy nàng đều lên tiếng gọi nàng, trong mắt tất cả đều là hâm mộ.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa nghĩ khó trách nguyên chủ lại ghen tỵ với Kim Phượng như vậy. Sinh ra tốt, gả hoàn hảo, đi ở trong thôn hoàn toàn không nhìn ra là một cô nương ở nông thôn. Quần áo mặc đều bằng lụa, trên mặt còn đánh son phấn bột nước, trên đầu còn có trâm cài, bao gồm đóa hoa thêu trên khăn tay đang cầm cũng xinh đẹp tươi sáng, đều là chỗ để cho ánh mắt người trong thôn không thể dời ra. Nguyên chủ từng nghĩ có cuộc sống tốt như vậy, lại không được. Kim Phượng lại được nên ghen tỵ cũng rất bình thường. Chỉ có điều nàng không ghen tỵ, nàng bằng bản lãnh của mình cũng có thể có cuộc sống tốt.
Trương Liên Hương nói với Tiêu Lê Hoa: “Lê Hoa, ngươi đừng hâm mộ Kim Phượng. Ngươi nhìn nàng mặc mang đồ tốt như vậy, thật ra thì nói lý ra ai biết nàng trôi qua như thế nào? Nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi đừng nói với người khác nhé.” Trương Liên Hương ở bên tai Tiêu Lê Hoa lén lút nói mấy câu nói.
Tiêu Lê Hoa nhìn nàng nói: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, ta tận mắt thấy đó. Cho nên cuộc sống của nàng ta nhìn trôi qua tốt, nàng trôi qua như ý hay không hài lòng cũng không biết rõ. Ngẫm lại vẫn là chúng ta trôi qua thoải mái hơn, ít nhất nam nhân trong nhà không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Trương Liên Hương nói với Tiêu Lê Hoa là nàng nhìn thấy chồng Kim Phượng đi ra từ một cái sân, vẫn còn cùng nữ nhân trong viện ôm ôm ấp ấp, lúc ấy nàng trốn một bên nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiêu Lê Hoa nghĩ thật sự bất kể lúc nào đều có chuyện nam nhân ăn vụng.Đời trước nàng đã trải qua, đời này cũng không thể lại trải qua. Sau khi trở về có cơ hội sẽ nói với Tạ Hữu Thuận một chút hậu quả nếu hắn dám tìm nữ nhân ở bên ngoài, sẽ khiến hắn không dám làm loạn.
“Đúng rồi, tẩu tử, cầu sụp vậy Kim Phượng trở lại thế nào?”
“Đường vòng a, bên cạnh thôn Thượng Cầu cách bảy tám dặm có một cái cầu. Nếu như thôn Thượng Cầu đi từ phía đó thì cũng giống như đi cầu chỗ thôn chúng ta vậy, không phải đi quay lại một đoạn đường. Nhưng bọn họ vẫn có thể đi nên bọn họ mới không vội sửa cầu. Bọn họ biết không sửa cái cầu kia, chúng ta sẽ gặp phiền toái hơn so với bọn hắn.”
Trương Liên Hương tức giận nói với Tiêu Lê Hoa, thôn bọn họ muốn đi con đường kia chỉ có thể đi qua thôn Thượng Cầu. Hai thôn có mâu thuẫn, muốn đi qua thôn bọn họ cơ hồ là chuyện không thể nào. Mà nếu như không đi con đường kia, bọn họ cũng chỉ có thể đi con đường phía đông không dễ đi. Đi lên ba bốn mươi dặm đường mới có thể tìm được một cây cầu. Mà bên cạnh con đường đó tất cả đều là núi lớn, có đôi khi sẽ có dã thú xuống nên không an toàn. Ai muốn đi đường này phải có rất nhiều người cùng đi mới có can đảm. Hơn nữa lúc đầu sửa cầu là người mấy thôn bên kia sửa, bọn họ thỉnh thoảng đi một chút cũng thôi, nếu đi nhiều nhất định sẽ bị người xem thường.
“Vậy nếu thôn Thượng Cầu bọn họ đi cầu kia, những người thôn khác sẽ mất hứng nha?”
“Lê Hoa ngươi còn không biết sao, con trai Cao gia lại muốn đính hôn rồi. Cô nương kia chính là con gái của thôn trưởng thôn Tu Cầu. Cho nên đi hướng đó, dù người của thôn chúng ta có thể từ thôn Thượng Cầu đi qua, muốn đi qua từ cây cầu đó cũng phiền toái.”Trương Liên Hương nói, Tiêu Lê Hoa nghe xong, hai người đều trầm mặc.
Tiêu Lê Hoa nghĩ vị trí địa lý thôn Hạ Cầu vốn coi như rất tốt, dựa vào gần nước nhưng trên núi lại nhiều dã thú, sông này lại ngăn cách bọn họ đi tới con đường lớn lên trấn trên và huyện thành, trực tiếp ngăn thôn Hạ Cầu ở bên này sông.
Người thôn Thượng Cầu đã đoán được bọn hắn sẽ bị như vậy mới không vội sửa cầu! Tiêu Lê Hoa có chút tức giận. Nghĩ bởi vì chuyện lao dịch tất cả mọi người đều khó khăn nhưng cũng không có thể bởi vì khó khăn mà ép buộc người khác chứ. Thôn Thượng Cầu đang khi dễ thôn Hạ Cầu không sửa được cầu!
Tiêu Lê Hoa nghĩ đến sau này mình chuẩn bị làm ăn kiếm tiền, chắc chắn phải đi trấn trên cho nên nhất định phải có một cây cầu. Về đến nhà, Tiêu Lê Hoa vừa ngồi, vừa trầm tư.
“Nương, sau này chúng ta đi trấn trên thật sự muốn đi qua chân núi lớn sao? Nghe nói có sói.” Thạch Đầu bò đến bên cạnh Tiêu Lê Hoa hỏi, thằng bé sợ sói. Mộc Đầu cũng nhào tới đây, nháy mắt hỏi: “Nương, hơi sợ.”
Tiêu Lê Hoa sờ sờ đầu của bọn trẻ, nghĩ chuyện này khiến cả trẻ con cũng bị ảnh hưởng tới. Người trong thôn nhất định cũng rất nôn nóng rồi. Tất cả mọi người đều thiếu tiền, chỉ có thể vào trấn trên kiếm tiền ah.
Lại qua mấy ngày, thời tiết càng nóng hơn, không khí trong thôn vẫn không tốt, tính khí không ít người đều nóng nảy, có người đã làm không ít đồ muốn đi trên trấn bán nên đã đi hướng chân núi lớn. Có lẽ thôn Hạ Cầu đen đủi, lần đầu tiên đi con đường đó đã gặp phải sói, một người bị cắn một phát, đồ đạc bị rơi lung tung chạy trốn về nhà. Việc này khiến oán khí trong lòng mọi người toàn bộ bộc phát ra ngoài, có người tới những nhà có nữ nhân thôn Thượng Cầu gả tới náo loạn, muốn những nữ nhân kia cút về nhà mẹ đẻ, có người đi nhà Hàm bá cãi nhau nói ông không nên khiến cầu sụp.
Người trong thôn cũng muốn bắt đầu không nói đạo lý rồi, Hàm bá và người nhà những người có vợ thôn Thượng Cầu gả tới tất cả đều bị mọi người hù dọa không dám ra cửa.Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận nói chuyện xảy ra trong thôn, nàng nói ý nghĩ của mình mấy ngày nay với hắn.
“Nàng nói cái gì? Nàng muốn xây cầu?”
Tạ Hữu Thuận nghe xong vợ lời nói thì ngây người. Một cây cầu tốt cũng tốn hơn mấy trăm lượng. Nương tử của hắn lại muốn sửa cầu. Hắn biết tính cách nàng thay đổi, hiện tại thiện lương ôn hòa nhưng cũng không còn nghĩ đến nàng có tấm lòng thiện lương như vậy. Quan trọng nhất là tiền này từ đâu tới? Tiêu Lê Hoa chỉ chỉ phòng bếp
/103
|