Lại nói Lê Diệu Nam bên này, về đến nhà, dục vọng đã chiếm hết tư duy.
“Nhanh, đưa ta đi chính viện.” Xuống xe ngựa, ngay cả phương hướng hắn cũng phân không rõ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn nhìn thấy phu lang ngay lập tức.
Hạ nhân thấy tình huống chủ tử không ổn cũng không dám chậm trễ, ném một thỏi bạc cho người đánh xe, vội vàng phù chủ tử bước nhanh đến chính viện.
Lâm Dĩ Hiên vừa mới biết chuyện, nghe nói hôm nay phu quân say không chịu nổi, nháo muốn gặp mình, vội vàng đưa Tiểu Húc Nhi cho bà vú, bước nhanh ra ngoài cửa. Y biết phu quân không phải người không biết đúng mực, từ trước đến giờ uống rượu ở ngoài chưa bao giờ say như chết.
Vội vàng đi vào trong viện, hạ nhân đã đưa Lê Diệu Nam đến cửa chính viện. Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân hoàn hảo không tổn hại gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiến lên vài bước đỡ lấy phu quân.
Lê Diệu Nam cảm nhận được hương vị của phu lang, dục vọng sôi trào trong ngực rốt cuộc không áp chế được nữa, nắm chặt tay phu lang bước nhanh vào phòng. Trong mơ hồ hắn biết đây không phải chỗ có thể làm.
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên kinh hô, cổ tay truyền đến một cơn đau.
Lê Diệu Nam mắt điếc tai ngơ, chỉ lôi kéo y vào phòng.
“Đau!” Lâm Dĩ Hiên chịu đựng đau đớn nơi cổ tay, rõ ràng phát hiện phu quân không đúng, căn bản không giống như uống rượu.
Vào phòng rồi, hôn môi như mưa trút, Lê Diệu Nam hai mắt đỏ bừng, cả người như dã thú, thô lỗ xé rách quần áo phu lang, không chút cố kỵ mà đâm vào.
“A!” Lâm Dĩ Hiên đau đến hít một hơi khí lạnh, không kịp tự hỏi, thân thể đã bị một sóng lại một sóng xâm nhập. Lúc này sao y còn đoán không ra, bộ dạng phu quân rõ ràng là trúng xuân dược.
Lâm Dĩ Hiên thầm hận nhưng lại có chút vui mừng, trong lòng trào ra cảm động, ít nhất phu quân biết trở về tìm mình, không xằng bậy ở bên ngoài, cho dù trên người đau đớn y cũng cam tâm tình nguyện.
Trong phòng truyền ra từng đợt thanh âm ái muội, hạ nhân nhanh chóng tản đi. Làm cánh tay phải của Lâm Dĩ Hiên, Xuân Tiêm tâm tư linh hoạt, lúc trước ở Cảnh Dương hầu phủ chuyện ác nào mà chưa thấy qua, vội vàng sai người đi hỏi thăm cô gia đêm nay rốt cuộc đi đâu.
“A!”
“Chậm một chút...“
Rên rỉ kiều mị, gầm rống khàn khàn, trong phòng dồn dập tiếng thở dốc, đêm nay không biết gây sức ép bao lâu, hai người làm một lần lại một lần. Thẳng đến khi sức cùng lực kiệt Lê Diệu Nam mới ngủ say, trên mặt đỏ bừng cũng dần hạ xuống.
Lâm Dĩ Hiên mỏi mệt, thân thể thì đau nhưng lúc này y không buồn ngủ, chỉ cần nghĩ tới phu quân thiếu chút nữa phát sinh quan hệ với người khác y liền giận. Hận ý quay cuồng trong ngực, hận không thể huỷ thiên diệt địa, cho dù kéo mọi người cùng xuống địa ngục cũng không tiếc.
Rồng có vảy ngược động vào sẽ chết, phu quân chính là vảy ngược của y, dám đánh chủ ý lên đầu phu quân. Khuôn mặt Lâm Dĩ Hiên âm trầm, toàn thân tản ra khí tức âm ngoan, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thù này hận này làm sao có thể không báo.
“Người tới.” Trong mắt Lâm Dĩ Hiên là tàn nhẫn quả quyết, rõ ràng giọng nói thanh thuý lại làm cho người cảm thấy như giữa mùa đông khắc nghiệt, lạnh tới đáy lòng.
“Có nô tỳ.” Xuân Tiêm vội vàng đáp lại, thật cẩn thận cúi đầu, vừa thấy sắc mặt công tử, nàng liền hiểu được đêm nay quả thật có việc phát sinh.
“Chuẩn bị nước tắm rửa.” Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi đi tra đêm nay đến tột cùng phát sinh chuyện gì, trước hừng đông ta muốn có được tin tức.”
“Vâng.” Xuân Tiêm phúc thân, cung kính nói: “Nô tỳ đã sai người đi hỏi qua, nghe người đánh xe nói cô gia hôm nay đi quý phủ của Vương đại nhân Vương Hoành Viễn.”
Đồng tử Lâm Dĩ Hiên co rụt lại, tay túm chặt đến nổi cả gân xanh, Vương Hoành Viễn?
“Đi, ngươi đi xuống đi, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.” Lệ khí trên người Lâm Dĩ Hiên càng thêm nghiêm trọng.
Xuân Tiêm muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn chủ tử, nghĩ nghĩ vẫn là lui ra ngoài. Nếu cô gia trở lại, chủ tử chỉ nhất thời tức giận, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Lâm Dĩ Hiên tức đến ngực đau, không nghĩ tới đúng là tiện nhân Vương Hoành Viễn kia. Chính là người quen cũ từ đời trước, mấy ngày gần đây y bận quá, sinh thần yến của Tiểu Húc Nhi, Lê phủ sinh hoạt yên ổn, phu quân thì thương y sủng y khiến y mất cảnh giác, quên mất có vài người không phải ngươi không dọa thì người ta liền không tính kế.
Vương Hoành Viễn vốn không nổi danh, quan chức cũng không cao nhưng có một ca ca là tri phủ Tế Nam, còn có một nữ nhi làm thị thiếp ở Đoan vương phủ, năm năm sau nữ nhi mẫu bằng tử quý, thăng tới trắc phi. Mặt khác gã còn hai thứ nữ, một cái gả cho đồng tri Tế Nam làm kế thất, một cái gả cho phủ doãn Kim Lăng làm thiếp. Ngoài ra song nhi ngây thơ nhà gã cũng vào phủ Thái tử làm thị quân, đó là lý do vì sao mình biết Vương Hoành Viễn.
Nhưng hiện giờ nhi tử và nữ nhi của gã hẳn là còn chưa xuất giá, không biết phu quân gặp ai? Khoé môi Lâm Dĩ Hiên cong lên một độ cung lạnh lẽo, vô luận là ai dám đánh chủ ý phu quân, toàn bộ đều chết không được tử tế.
Lâm Dĩ Hiên rất nhanh hiểu ra chân tướng, Vương Hoành Vĩ là ám tuyến của Lục hoàng tử, bên ngoài lại là người của Thái tử. Vương Hoành Viễn là thân đệ đệ của gã, trợ giúp Lục hoàng tử cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là y không hiểu, sao Lục hoàng tử cứ phải nhắm vào phu quân, dựa theo đạo lý gã không phải người thiếu kiên nhẫn như vậy, lần trước là Quỳnh Lâm yến, lần này lại Hồng Môn yến…
“Công tử, nước đây.”
Giọng nói cung kính của Đông Tuyết đánh gãy suy nghĩ y, Lâm Dĩ Hiên không nghĩ nữa, quản gã có nguyên nhân gì. Dám bắt nạt phu quân, giỏi lắm, y ngược lại muốn nhìn xem nếu Thái tử phát hiện Vương Hoành Vĩ là người của Lục hoàng tử thì sẽ có biểu tình phấn khích như thế nào.
“Mang vào đi.” Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói, thu liễm cảm xúc trong lòng, y đã bố trí gần xong, nếu Lục hoàng tử dám can đảm lần thứ hai phạm vào y vậy phải chịu đựng hậu quả.
Lâm Dĩ Hiên vẫy lui hạ nhân, chậm rãi ngâm mình vào nước, trên người che kín những vết máu ứ đọng. Hung hăng lườm phu quân đang ngủ say, Lâm Dĩ Hiên quyết định lần này không chỉ cho người ngoài xinh đẹp, còn phải cho phu quân chừa. Nếu không lần sau lại gặp chuyện như thế này, nếu mình không ở bên cạnh, chỉ cần nghĩ tới loại tình huống này, lòng y liền quặn đau, đau đến giống như không thở nổi.
Tắm rửa xong, Lâm Dĩ Hiên tìm một áo lót cao cổ bọc kín người mình rồi mới nằm xuống cạnh phu quân. Cảm nhận được khí tức ấm áp, trong lòng dần dần yên tĩnh lại. May mắn, may mắn phu quân trở lại, giữa bọn họ không có người khác, cũng sẽ không có người khác, y nhất định sẽ nắm chặt nam nhân này.
Đêm nay định trước là một đêm khó ngủ, ngủ không được bao lâu trời đã tờ mờ sáng.
Lê Diệu Nam từ trong mơ tỉnh lại, chỉ thấy đầu vô cùng đau đớn, dạ dày như lộn lên.
“Ngươi tỉnh?” Lâm Dĩ Hiên miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, bên môi treo tươi cười nhợt nhạt, con ngươi trong suốt thấy đáy hiện rõ lo lắng.
Lê Diệu Nam sửng sốt, ký ức đêm qua nháy mắt trào ra, ngồi bật dậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Bị người tính kế, lại còn bị người dùng loại biện pháp khiếp nhược này tính kế, hắn căm tức cực kỳ, quả thực hận Vương đại nhân thấu xương. Hắn bình sinh phiền nhất chình là mỹ nhân kế, đối với kê đơn càng là ghét cay ghét đắng.
“Phu quân, ngươi làm sao vậy? Cơ thể khó chịu?” Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên tái nhợt, lo lắng muốn đứng lên.
“Không sao.” Lê Diệu Nam lấy lại tinh thần, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt suy yếu của phu lang. Rõ ràng cả người vô lực lại còn cố chống đỡ tươi cười, Lê Diệu Nam chỉ thấy đau xót, vội vàng đỡ lấy y: “Ngươi mau nằm xuống, ta không sao.”
“Thật sự không có việc gì?” Lâm Dĩ Hiên chăm chú nhìn hắn như đang xác định cái gì đó.
Lê Diệu Nam gật mạnh đầu, rất nhanh phát hiện quần áo phu lang không đúng, trời nóng bức sao lại đi mặc áo cao cổ. Hồi tưởng lại sự tình đêm qua, Lê Diệu Nam biến sắc, nhanh chóng kéo xiêm y phu lang ra.
“Đừng---” Lâm Dĩ Hiên không kịp che, vội vàng rụt người lại, lấy chăn che người, tận lực không cho phu quân thấy dấu vết trên người.
Nhưng sao có thể, Lê Diệu Nam áy náy vô cùng, ánh mắt nhìn phu lang vừa yêu vừa thương, không cần nghĩ cũng biết hôm qua mình thô lỗ cỡ nào.
“Ta không sao, thật sự.” Lâm Dĩ Hiên nắm chặt tay hắn cam đoan.
Nhưng Lâm Dĩ Hiên càng như vậy, Lê Diệu Nam càng thấy khó chịu. Hắn không thể tha thứ cho mình, vậy mà lại thương tổn phu lang, đặc biệt khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên giường, trong lòng như bị nhéo, đau đến hít thở không thông.
Lâm Dĩ Hiên dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, giọng nói dịu dàng mang theo trấn an, một lần lại một lần vuốt ve lý trí Lê Diệu Nam: “Ta rất vui, thật sự, phu quân có thể trở về vào thời điểm kia, ngươi không biết ta cao hứng biết bao nhiêu.”
Trong mắt Lâm Dĩ Hiên lệ quang điểm điểm, nụ cười trên mặt tựa như ảo mộng, từng câu chữ ngập tràn tình cảm, cùng với chờ đợi yếu đuối từ sâu trong nội tâm: “Phu quân không cần người khác có được không, chỉ có hai người chúng ta, được không?”
“Về sau sẽ không.” Lê Diệu Nam cho tới bây giờ cũng không biết phu lang vẫn bất an như thế. Nhìn tươi cười hàm lệ kia, trong tim như bị cái gì va chạm, hắn cảm thấy lần này chỉ sợ mình đã hãm sâu vào bùn, không đi nổi, mà hắn cũng không muốn đi, được thê như thế, phu còn cầu gì.
Nhẹ nhàng ôm phu lang vào ngực, Lê Diệu Nam sợ làm đau y, trong lòng vừa tự trách lại đau lòng, hôn hôn trán y: “Ngoan, đừng nghĩ nhiều, phu quân đời này chỉ có một mình ngươi là đủ.”
Lâm Dĩ Hiên được đền đáp án vừa lòng, quyến luyến chôn trong ngực phu quân, tại chỗ Lê Diệu Nam không nhìn thấy, trong mắt chợt loé khôn khéo rồi biến mất, bên môi cong lên một độ cung duyên dáng. Người thông minh tuyệt đối sẽ không chỉ biết oán giận, y sẽ nghĩ mọi biện pháp để phu quân càng thương mình.
Lâm Dĩ Hiên quả thật làm được điểm ấy, dùng chính vết thương trên người khiến Lê Diệu Nam tràn ngập áy náy, cho hắn một lần nhớ đời, từ nay về sau không còn bị trúng chiêu, cũng không phát sinh chuyện như vậy nữa.
Nhưng lúc này còn chưa đến thời điểm thả lỏng, nghĩ cũng biết hôm nay tiến đến nha môn khẳng định còn phải đánh một trận ác liệt.
Lê Diệu Nam cười lạnh, Vương đại nhân nếu muốn dùng danh tiết vây khốn hắn chỉ sợ là đánh sai bàn tính. Người khác sống chết có liên quan gì đến hắn, nam nhân đối mặt việc này, nhiều nhất là thêm mấy chuyện phong lưu, muốn cho hắn nhượng bộ ngả mũ cũng phải xem hắn có chịu hay không.
“Nhanh, đưa ta đi chính viện.” Xuống xe ngựa, ngay cả phương hướng hắn cũng phân không rõ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn nhìn thấy phu lang ngay lập tức.
Hạ nhân thấy tình huống chủ tử không ổn cũng không dám chậm trễ, ném một thỏi bạc cho người đánh xe, vội vàng phù chủ tử bước nhanh đến chính viện.
Lâm Dĩ Hiên vừa mới biết chuyện, nghe nói hôm nay phu quân say không chịu nổi, nháo muốn gặp mình, vội vàng đưa Tiểu Húc Nhi cho bà vú, bước nhanh ra ngoài cửa. Y biết phu quân không phải người không biết đúng mực, từ trước đến giờ uống rượu ở ngoài chưa bao giờ say như chết.
Vội vàng đi vào trong viện, hạ nhân đã đưa Lê Diệu Nam đến cửa chính viện. Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân hoàn hảo không tổn hại gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiến lên vài bước đỡ lấy phu quân.
Lê Diệu Nam cảm nhận được hương vị của phu lang, dục vọng sôi trào trong ngực rốt cuộc không áp chế được nữa, nắm chặt tay phu lang bước nhanh vào phòng. Trong mơ hồ hắn biết đây không phải chỗ có thể làm.
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên kinh hô, cổ tay truyền đến một cơn đau.
Lê Diệu Nam mắt điếc tai ngơ, chỉ lôi kéo y vào phòng.
“Đau!” Lâm Dĩ Hiên chịu đựng đau đớn nơi cổ tay, rõ ràng phát hiện phu quân không đúng, căn bản không giống như uống rượu.
Vào phòng rồi, hôn môi như mưa trút, Lê Diệu Nam hai mắt đỏ bừng, cả người như dã thú, thô lỗ xé rách quần áo phu lang, không chút cố kỵ mà đâm vào.
“A!” Lâm Dĩ Hiên đau đến hít một hơi khí lạnh, không kịp tự hỏi, thân thể đã bị một sóng lại một sóng xâm nhập. Lúc này sao y còn đoán không ra, bộ dạng phu quân rõ ràng là trúng xuân dược.
Lâm Dĩ Hiên thầm hận nhưng lại có chút vui mừng, trong lòng trào ra cảm động, ít nhất phu quân biết trở về tìm mình, không xằng bậy ở bên ngoài, cho dù trên người đau đớn y cũng cam tâm tình nguyện.
Trong phòng truyền ra từng đợt thanh âm ái muội, hạ nhân nhanh chóng tản đi. Làm cánh tay phải của Lâm Dĩ Hiên, Xuân Tiêm tâm tư linh hoạt, lúc trước ở Cảnh Dương hầu phủ chuyện ác nào mà chưa thấy qua, vội vàng sai người đi hỏi thăm cô gia đêm nay rốt cuộc đi đâu.
“A!”
“Chậm một chút...“
Rên rỉ kiều mị, gầm rống khàn khàn, trong phòng dồn dập tiếng thở dốc, đêm nay không biết gây sức ép bao lâu, hai người làm một lần lại một lần. Thẳng đến khi sức cùng lực kiệt Lê Diệu Nam mới ngủ say, trên mặt đỏ bừng cũng dần hạ xuống.
Lâm Dĩ Hiên mỏi mệt, thân thể thì đau nhưng lúc này y không buồn ngủ, chỉ cần nghĩ tới phu quân thiếu chút nữa phát sinh quan hệ với người khác y liền giận. Hận ý quay cuồng trong ngực, hận không thể huỷ thiên diệt địa, cho dù kéo mọi người cùng xuống địa ngục cũng không tiếc.
Rồng có vảy ngược động vào sẽ chết, phu quân chính là vảy ngược của y, dám đánh chủ ý lên đầu phu quân. Khuôn mặt Lâm Dĩ Hiên âm trầm, toàn thân tản ra khí tức âm ngoan, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thù này hận này làm sao có thể không báo.
“Người tới.” Trong mắt Lâm Dĩ Hiên là tàn nhẫn quả quyết, rõ ràng giọng nói thanh thuý lại làm cho người cảm thấy như giữa mùa đông khắc nghiệt, lạnh tới đáy lòng.
“Có nô tỳ.” Xuân Tiêm vội vàng đáp lại, thật cẩn thận cúi đầu, vừa thấy sắc mặt công tử, nàng liền hiểu được đêm nay quả thật có việc phát sinh.
“Chuẩn bị nước tắm rửa.” Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi đi tra đêm nay đến tột cùng phát sinh chuyện gì, trước hừng đông ta muốn có được tin tức.”
“Vâng.” Xuân Tiêm phúc thân, cung kính nói: “Nô tỳ đã sai người đi hỏi qua, nghe người đánh xe nói cô gia hôm nay đi quý phủ của Vương đại nhân Vương Hoành Viễn.”
Đồng tử Lâm Dĩ Hiên co rụt lại, tay túm chặt đến nổi cả gân xanh, Vương Hoành Viễn?
“Đi, ngươi đi xuống đi, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.” Lệ khí trên người Lâm Dĩ Hiên càng thêm nghiêm trọng.
Xuân Tiêm muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn chủ tử, nghĩ nghĩ vẫn là lui ra ngoài. Nếu cô gia trở lại, chủ tử chỉ nhất thời tức giận, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Lâm Dĩ Hiên tức đến ngực đau, không nghĩ tới đúng là tiện nhân Vương Hoành Viễn kia. Chính là người quen cũ từ đời trước, mấy ngày gần đây y bận quá, sinh thần yến của Tiểu Húc Nhi, Lê phủ sinh hoạt yên ổn, phu quân thì thương y sủng y khiến y mất cảnh giác, quên mất có vài người không phải ngươi không dọa thì người ta liền không tính kế.
Vương Hoành Viễn vốn không nổi danh, quan chức cũng không cao nhưng có một ca ca là tri phủ Tế Nam, còn có một nữ nhi làm thị thiếp ở Đoan vương phủ, năm năm sau nữ nhi mẫu bằng tử quý, thăng tới trắc phi. Mặt khác gã còn hai thứ nữ, một cái gả cho đồng tri Tế Nam làm kế thất, một cái gả cho phủ doãn Kim Lăng làm thiếp. Ngoài ra song nhi ngây thơ nhà gã cũng vào phủ Thái tử làm thị quân, đó là lý do vì sao mình biết Vương Hoành Viễn.
Nhưng hiện giờ nhi tử và nữ nhi của gã hẳn là còn chưa xuất giá, không biết phu quân gặp ai? Khoé môi Lâm Dĩ Hiên cong lên một độ cung lạnh lẽo, vô luận là ai dám đánh chủ ý phu quân, toàn bộ đều chết không được tử tế.
Lâm Dĩ Hiên rất nhanh hiểu ra chân tướng, Vương Hoành Vĩ là ám tuyến của Lục hoàng tử, bên ngoài lại là người của Thái tử. Vương Hoành Viễn là thân đệ đệ của gã, trợ giúp Lục hoàng tử cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là y không hiểu, sao Lục hoàng tử cứ phải nhắm vào phu quân, dựa theo đạo lý gã không phải người thiếu kiên nhẫn như vậy, lần trước là Quỳnh Lâm yến, lần này lại Hồng Môn yến…
“Công tử, nước đây.”
Giọng nói cung kính của Đông Tuyết đánh gãy suy nghĩ y, Lâm Dĩ Hiên không nghĩ nữa, quản gã có nguyên nhân gì. Dám bắt nạt phu quân, giỏi lắm, y ngược lại muốn nhìn xem nếu Thái tử phát hiện Vương Hoành Vĩ là người của Lục hoàng tử thì sẽ có biểu tình phấn khích như thế nào.
“Mang vào đi.” Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói, thu liễm cảm xúc trong lòng, y đã bố trí gần xong, nếu Lục hoàng tử dám can đảm lần thứ hai phạm vào y vậy phải chịu đựng hậu quả.
Lâm Dĩ Hiên vẫy lui hạ nhân, chậm rãi ngâm mình vào nước, trên người che kín những vết máu ứ đọng. Hung hăng lườm phu quân đang ngủ say, Lâm Dĩ Hiên quyết định lần này không chỉ cho người ngoài xinh đẹp, còn phải cho phu quân chừa. Nếu không lần sau lại gặp chuyện như thế này, nếu mình không ở bên cạnh, chỉ cần nghĩ tới loại tình huống này, lòng y liền quặn đau, đau đến giống như không thở nổi.
Tắm rửa xong, Lâm Dĩ Hiên tìm một áo lót cao cổ bọc kín người mình rồi mới nằm xuống cạnh phu quân. Cảm nhận được khí tức ấm áp, trong lòng dần dần yên tĩnh lại. May mắn, may mắn phu quân trở lại, giữa bọn họ không có người khác, cũng sẽ không có người khác, y nhất định sẽ nắm chặt nam nhân này.
Đêm nay định trước là một đêm khó ngủ, ngủ không được bao lâu trời đã tờ mờ sáng.
Lê Diệu Nam từ trong mơ tỉnh lại, chỉ thấy đầu vô cùng đau đớn, dạ dày như lộn lên.
“Ngươi tỉnh?” Lâm Dĩ Hiên miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, bên môi treo tươi cười nhợt nhạt, con ngươi trong suốt thấy đáy hiện rõ lo lắng.
Lê Diệu Nam sửng sốt, ký ức đêm qua nháy mắt trào ra, ngồi bật dậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Bị người tính kế, lại còn bị người dùng loại biện pháp khiếp nhược này tính kế, hắn căm tức cực kỳ, quả thực hận Vương đại nhân thấu xương. Hắn bình sinh phiền nhất chình là mỹ nhân kế, đối với kê đơn càng là ghét cay ghét đắng.
“Phu quân, ngươi làm sao vậy? Cơ thể khó chịu?” Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên tái nhợt, lo lắng muốn đứng lên.
“Không sao.” Lê Diệu Nam lấy lại tinh thần, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt suy yếu của phu lang. Rõ ràng cả người vô lực lại còn cố chống đỡ tươi cười, Lê Diệu Nam chỉ thấy đau xót, vội vàng đỡ lấy y: “Ngươi mau nằm xuống, ta không sao.”
“Thật sự không có việc gì?” Lâm Dĩ Hiên chăm chú nhìn hắn như đang xác định cái gì đó.
Lê Diệu Nam gật mạnh đầu, rất nhanh phát hiện quần áo phu lang không đúng, trời nóng bức sao lại đi mặc áo cao cổ. Hồi tưởng lại sự tình đêm qua, Lê Diệu Nam biến sắc, nhanh chóng kéo xiêm y phu lang ra.
“Đừng---” Lâm Dĩ Hiên không kịp che, vội vàng rụt người lại, lấy chăn che người, tận lực không cho phu quân thấy dấu vết trên người.
Nhưng sao có thể, Lê Diệu Nam áy náy vô cùng, ánh mắt nhìn phu lang vừa yêu vừa thương, không cần nghĩ cũng biết hôm qua mình thô lỗ cỡ nào.
“Ta không sao, thật sự.” Lâm Dĩ Hiên nắm chặt tay hắn cam đoan.
Nhưng Lâm Dĩ Hiên càng như vậy, Lê Diệu Nam càng thấy khó chịu. Hắn không thể tha thứ cho mình, vậy mà lại thương tổn phu lang, đặc biệt khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên giường, trong lòng như bị nhéo, đau đến hít thở không thông.
Lâm Dĩ Hiên dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, giọng nói dịu dàng mang theo trấn an, một lần lại một lần vuốt ve lý trí Lê Diệu Nam: “Ta rất vui, thật sự, phu quân có thể trở về vào thời điểm kia, ngươi không biết ta cao hứng biết bao nhiêu.”
Trong mắt Lâm Dĩ Hiên lệ quang điểm điểm, nụ cười trên mặt tựa như ảo mộng, từng câu chữ ngập tràn tình cảm, cùng với chờ đợi yếu đuối từ sâu trong nội tâm: “Phu quân không cần người khác có được không, chỉ có hai người chúng ta, được không?”
“Về sau sẽ không.” Lê Diệu Nam cho tới bây giờ cũng không biết phu lang vẫn bất an như thế. Nhìn tươi cười hàm lệ kia, trong tim như bị cái gì va chạm, hắn cảm thấy lần này chỉ sợ mình đã hãm sâu vào bùn, không đi nổi, mà hắn cũng không muốn đi, được thê như thế, phu còn cầu gì.
Nhẹ nhàng ôm phu lang vào ngực, Lê Diệu Nam sợ làm đau y, trong lòng vừa tự trách lại đau lòng, hôn hôn trán y: “Ngoan, đừng nghĩ nhiều, phu quân đời này chỉ có một mình ngươi là đủ.”
Lâm Dĩ Hiên được đền đáp án vừa lòng, quyến luyến chôn trong ngực phu quân, tại chỗ Lê Diệu Nam không nhìn thấy, trong mắt chợt loé khôn khéo rồi biến mất, bên môi cong lên một độ cung duyên dáng. Người thông minh tuyệt đối sẽ không chỉ biết oán giận, y sẽ nghĩ mọi biện pháp để phu quân càng thương mình.
Lâm Dĩ Hiên quả thật làm được điểm ấy, dùng chính vết thương trên người khiến Lê Diệu Nam tràn ngập áy náy, cho hắn một lần nhớ đời, từ nay về sau không còn bị trúng chiêu, cũng không phát sinh chuyện như vậy nữa.
Nhưng lúc này còn chưa đến thời điểm thả lỏng, nghĩ cũng biết hôm nay tiến đến nha môn khẳng định còn phải đánh một trận ác liệt.
Lê Diệu Nam cười lạnh, Vương đại nhân nếu muốn dùng danh tiết vây khốn hắn chỉ sợ là đánh sai bàn tính. Người khác sống chết có liên quan gì đến hắn, nam nhân đối mặt việc này, nhiều nhất là thêm mấy chuyện phong lưu, muốn cho hắn nhượng bộ ngả mũ cũng phải xem hắn có chịu hay không.
/139
|