Mùa đông năm nay đã rơi vài trận tuyết lớn, mặc kệ ngoài trời giá rét thế nào đều không ngăn cản được tâm tình tốt của người Lê phủ.
Đảo mắt, đêm tất niên ba mươi đã đến, không khí ngày Tết ở kinh thành càng thêm dày đặc, nhà nhà tràn ngập vui vẻ, trước cửa Lê phủ cũng treo đèn lồng đỏ thẫm.
Tối ba mươi này Tiểu Húc Nhi mặc một thân áo bông đỏ rực, cái trán còn được Lâm mẫu điểm một chấm đỏ, thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn, trắng trắng mập mập, chẳng phải giống hệt đồng tử ngồi dưới đài ngọc của Quan Âm sao? Lâm mẫu yêu đến độ luôn gọi tiểu tâm can.
Ăn cơm tất niên xong, Lâm mẫu ôm Tiểu Húc Nhi đùa, Dương Nghị thường thường chọc ghẹo vài câu, người một nhà vô cùng náo nhiệt. Đây là năm mới ấm áp nhất của Lâm mẫu và Dương Nghị trong mười mấy năm qua. Đêm đó vẫn luôn nháo đến nửa đêm, mệt không chịu nổi mới từng người về phòng đi ngủ.
Lễ đưa tới Liêm Quận vương phủ năm nay, Lâm Dĩ Hiên tăng thêm ba phần. Kỳ thật y và phu quân đều hiểu được nếu không phải Liêm Quận vương có ý giúp đỡ, Lê Diệu Nam cho dù có viết thêm mười bản Thượng cổ diễn nghĩa thì cũng không có khả năng treo danh trước mặt Hoàng Thượng. Mặc kệ hành động này của Liêm Quận vương có ý nghĩa gì, phần tình này bọn họ đều phải ghi nhớ trong lòng.
Bên Cảnh Dương hầu phủ, Lâm Dĩ Hiên cũng đưa lễ, không phải thứ gì đáng giá, cứ theo quy củ mà làm, nhận hay không là chuyện của người ta, đưa hay không là chuyện của y, cũng không thể để người ngoài nói này nói nọ.
Mùng năm Tết, Lâm Dĩ Hiên bắt đầu đi lại chung quanh. Mấy người bạn của ca ca cũng không thể vì hắn không tại mà cắt đứt tới lui với người ta. Mà căn cơ của phu quân ở kinh thành còn nông cạn, thêm một ít nhân mạch vẫn tốt hơn, về sau con đường làm quan có thể đi được xa hơn. Lâm Dĩ Hiên căn bản không lo lắng chuyện phu quân mình có khảo trúng hay không.
Lê Diệu Nam mấy ngày nay, trừ bỏ năm mới khoan khoái được hai ngày, toàn bộ thời gian còn lại đều chôn ở thư phòng.
Lâm Dĩ Hiên đưa cho hắn một ít đề thi để hắn thử làm. Đề thi được phân ra hai mươi mấy loại, mỗi loại có nội dung chuyên sâu phạm vi rất rộng, hiển nhiên người ra đề mục mất không ít tâm tư. Lê Diệu Nam sao có thể phụ ý tốt của tiểu phu lang, mỗi ngày nhốt mình trong thư phòng vùi đầu khổ làm, cần phải viết văn thật hay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến mười lăm tháng giêng.
Lê Diệu Nam làm việc luôn chú ý tới kết hợp nghỉ ngơi, ban ngày viết một thiên văn vẻ, buổi tối khó có được khoan khoái, bàn tay to rõ ràng vung lên, tính toán mang cả nhà đi ra ngoài ngắm hoa đăng.
Lâm mẫu dịu dàng cười cự tuyệt, lưu không gian cho phu phu hai người. Mấy ngày nay bà thấy cả hai đều vội đến vội đi, khó được khi thanh nhàn, bà sao có thể quấy rầy, chỉ nói muốn ở nhà cùng Húc Nhi, để đám trẻ tuổi bọn họ tự đi chơi.
Dương Nghị cười đến hàm súc, kiên quyết không đi cùng bọn họ, đường ở kinh thành cậu quen thuộc vô cùng, tự mình dẫn theo vài người, nhanh như chớp mà chạy trốn không còn bóng dáng.
Lê Diệu Nam dở khóc dở cười, quay đầu hỏi phu lang nhà mình: “Một mình tiểu biểu đệ ra ngoài có sợ…”
“Không đâu.” Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng: “Nó có chừng mực, lại có hạ nhân đi theo, năm trước ta với biểu đệ cũng tự ra ngoài chơi.”
Lê Diệu Nam gật đầu, vậy thì tốt, hắn sợ tiểu biểu đệ là song nhi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp.
Hôm nay Lâm Dĩ Hiên mặc một kiện y phục xanh nhạt, bên ngoài là áo khác lông cáo trắng tinh, trên đầu chỉ tuỳ ý cài một cây trâm, tóc đen như thác chảy thẳng xuống, khuôn mặt tinh xảo thêm một phần nhu hoà, bớt một phần lãnh liệt, bên môi nhếch một tia cười nhạt, khiến cho khí chất trên người như gió xuân man mát, chỉ cần đứng ở nơi đó tựa hồ có thể hấp dẫn tầm mắt của người.
Đương nhiên, Lê Diệu Nam cũng không kém, trải qua một năm điều dưỡng, hắn cao thêm ít nhất sáu phân, nhưng hắn vẫn không hài lòng. Tuy nhiên thân thể này vẫn còn đang phát triển, Lê Diệu Nam tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ đạt tới bộ dáng mong muốn.
Hôm nay Lê Diệu Nam mặc một bộ xiêm y màu đen, góc áo thêu hoa văn vàng, giơ tay nhấc chân đều toát lên phong lưu phóng khoáng. Trong mắt lộ ra ba phần châm chọc, ba phần lạnh lùng, bốn phần không chút để ý, nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía song nhi bên cạnh lại hoá thành một tia dịu dàng, thật tốt một đôi giai nhi giai phu.
Mười lăm tháng giêng, người đi xem hoa đăng như bọn họ rất nhiều, Lê Diệu Nam như người nhà quê, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ nhưng trên mặt lại không hiện chút nào, chỉ kéo tay tiểu phu lang đùa y vui vẻ.
Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt trong chốc lát, nhìn đèn lồng sặc sỡ chung quanh, dường như đã qua mấy đời, cảm giác quen thuộc như vậy, lại xa lạ như thế, cả kiếp trước lẫn kiếp này, đã mười bảy năm y không tham gia hội đèn lồng. Lại một lần nữa đi trên đường cái ồn ào, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại phiền muộn khó hiểu, nhưng khi y nhìn về phía nam nhân bên cạnh, một chút cảm xúc kia nháy mắt trở thành hư không. Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, hiện giờ hết thảy đã sớm thay đổi, bên cạnh mình có hắn là tốt rồi.
“Có muốn không?” Lê Diệu Nam thấy phu lang nhà mình nhìn chằm chằm một chiếc đèn hoa sen không tha, có chút nóng lòng muốn thử.
Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười, kệ cho hắn hiểu lầm, hai mắt sáng lên, gật đầu: “Có.”
“Xem ta.” Lê Diệu Nam thấy y cao hứng, trong lòng cũng vui mừng, đột nhiên nhớ ra từ khi thành thân đến giờ mình hình như chưa đưa cho tiểu phu lang lễ vật gì, thật sự rất không nên, đèn hoa sen này nhất định lại phải lấy tới tay.
Hội đèn lồng Nguyên Tiêu có lệ, hoa đăng xinh đẹp có tiền cũng không mua được, muốn lấy phải chơi đố chữ.
“Lão bản, ta muốn cái đèn kia.” Lê Diệu Nam dắt tiểu phu lang, đi đến trước quầy hàng, ngón tay chỉ đèn hoa sen treo ở chỗ cao nhất.
Lão bản cười cười: “Được nha, đoán được hai mươi câu đố đèn, cái đèn hoa sen này liền thuộc về ngươi, không cần tiền.”
Lê Diệu Nam nhíu mày: “Không phải chỉ một câu sao?”
Lão bản không để bụng, cười đáp: “Đó là đèn bình thường, thấy không…” Lão bản chỉ vào một loạt hoa đăng: “Hoa đăng treo chỗ cao nhất cần liên tục đoán đúng hai mươi câu đố chữ, hàng thấp hơn cần đoán mười lăm câu, cứ thế mà tiếp, phu lang ngươi có ánh mắt đấy.”
Lê Diệu Nam cực kỳ tự hào mà mỉm cười, ánh mắt phu lang nhà hắn đương nhiên tốt, cười nhìn lão bản nói: “Ngươi mang đố đèn đến đi.”
“Được rồi.” Lão bản lớn tiếng đáp, lấy ra một hộp gỗ tinh tế, bên trong xếp chỉnh chỉnh tề tề một điệp đố chữ: “Để đảm bảo công bằng, khách quan tự lấy câu đố, năm văn tiền một cái. Đương nhiên, nếu khách quan đoán trúng toàn bộ, miễn phí dâng tặng hoa đăng của tiểu điếm.”
Lê Diệu Nam nhướn mày mỉm cười, trong lòng có chút cảm thán, thì ra kiểu quảng cáo khuyến mãi này từ thời cổ đại đã có. Tuỳ ý rút ra một trương đố đèn, Lê Diệu Nam mở ra liền thấy “Đại trượng phu không thể xuất đầu.”
“Thiên!”*
(*Chữ phu 夫 có 1 nét nhỏ ở trên nhìn giống cái đầu, bỏ đầu đi thì thành chữ thiên 天.)
Lão bản cười cười, cũng không để trong lòng, chỉ để Lê Diệu Nam lấy câu đố tiếp theo.
“Trên đất có rừng trúc, dưới đất có vàng.”
“Chờ!”* Lê Diệu Nam không cần nghĩ ngợi, kiếp trước lẫn kiếp này hai đời đọc sách, mấy thứ cao xa có lẽ hắn sẽ thấy khó nhưng đối với trò chơi kiểu này, Lê Diệu Nam tự nhận là cao thủ.
(*3 chữ trúc 竹, đất 土, vàng 寸 xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới thì được chữ chờ 等.)
“Mưa to trên Hoành Sơn.”
“Tuyết!”*
(*Hoành Sơn = núi ngang = chữ núi 山 xoay ngang. Viết chữ mưa 雨 lên trên thì được chữ tuyết 雪.)
“Người không giữ chữ tín không thể tạo được thành tựu.”
“Lời nói!”*
(*Câu gốc là: Nhân vô tín bất lập. Chữ tín 信 bỏ đi tiền tố nhân 人 thì thành chữ ngôn 言 nghĩa là lời nói. Chữ nhân ở thể tiền tố thì viết 2 nét như trong chữ tín ý.)
“Nhân duyên ngàn dặm một sợi tơ.”
“Nặng.”*
(*Chữ thiên lý 千里 nghĩa là ngàn dặm viết lồng vào nhau thì được chữ trọng 重 nghĩa là nặng.)
Liên tục đoán đúng năm câu đố, người đứng xem xung quanh càng nhiều, sắc mặt lão bản cũng không còn thoải mái nữa, rõ ràng trời đang lạnh thế mà trên trán còn toát mồ hôi.
“Trên đầu bảy người mọc cỏ.”
“Hoa.”*
(*Bảy người 七人 đổi vị trí cho nhau rồi viết thêm phần đầu của chữ cỏ 草 thì được chữ hoa 花.)
“Hay!” Bên cạnh có người khen, Lê Diệu Nam quay lại mỉm cười, lại liếc nhìn phu lang nhà mình một cái. Bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, khiến người chung quanh ao ước không thôi, chỉ nói phu phu bọn họ tình cảm tốt, Lê Diệu Nam vui vẻ tiếp thu, sau đó tiếp tục giải câu đó.
Đoán đúng đến câu thứ mười, lão bản vội vàng lấy lại hộp gỗ, đổi một hộp khác đẹp hơn, cãi cùn: “Mười câu trước là đố chữ, mười câu sau không thế nữa. Vị khách nhân này, mời.”
Lê Diệu Nam không so đo với gã, chỉ mỉm cười lấy ra một câu đố.
“Phiêu bạt đến nơi hoa mai nở.”
“Bạch hải đường.” Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án, trong lòng không khỏi thấy may mắn. Mấy năm trước khi ông nội vẫn sống, để làm ông vui, hắn đã nghiên cứu qua đố đèn Tết Nguyên Tiêu, mục đích là muốn tăng thể diện cho ông, thế nên đây chính là một thân tinh hoa kim cổ kết hợp, mấy câu đố thế này còn chưa làm khó được hắn. Nhưng vị lão bản này cũng gian trá thật, đố chữ còn dễ đoán, đoán tên cây cối, ngoại trừ một ít nhà phú quý, dân chúng bình thường chỉ sợ nhiều loại hoa cỏ còn chưa thấy qua, sao có thể đoán được.
“Chim oanh hót bên đê.”
“Đỗ quyên.”
“Mai lạnh đã đưa tin gió đông.”
“Hoa anh thảo.”*
(*Tên tiếng Trung là hoa báo xuân.)
“Trong tiếng pháo tiễn đưa năm cũ.”
“Hoa nhài.”*
(*Tên tiếng Trung là hoa nghênh xuân.)
“Hay!” Lại một trận tiếng cổ vũ, người chung quanh ngày càng nhiều, tiểu lão bản cũng từ đầu đầy mồ hôi biến thành vui vẻ ra mặt. Vì sao nha, tất nhiên là vì buôn bán tốt, có Lê Diệu Nam đi đầu, người say mê sẽ nhiều hơn.
Lê Diệu Nam liên tiếp đoán đúng hai mươi câu đố, trong ánh mắt lưu luyến của lão bản, cầm lấy đèn hoa sen đưa tới trước mắt phu lang, cười nói: “Tặng cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên cười tươi rói, gò má thanh lệ nhiễm một tầng sáng lạn: “Cảm ơn ngươi.”
Lê Diệu Nam mỉm cười: “Còn khách khí với ta làm gì, ngươi yên tâm, về sau phu quân sẽ không sơ ý như vậy nữa. Đây là lễ vật đầu tiên, ngươi nhận trước, còn lại chậm rãi sẽ tặng cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn một cái, hai má nổi lên đỏ ửng, trong lòng ngọt như bôi mật, hai người nắm tay, cầm thật chặt.
Lưng Lê Diệu Nam chợt lạnh, cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một vị nam tử trẻ tuổi ngồi trong trà lâu đối diện. Vị nam tử này mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, toàn thân đều tản ra một loại khí tức tôn quý, nhưng ánh mắt kia thật khiến người khó chịu.
Lê Diệu Nam lạnh mặt, nghiêng người che trước phu lang nhà mình, cúi đầu hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Lâm Dĩ Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nam tử kia trở nên nóng bỏng, lửa giận trong lòng Lê Diệu Nam thẳng tắp bùng lên, phu lang nhà ai bị người nhìn chòng chọc như vậy tâm tình khẳng định cũng sẽ không tốt.
Lâm Dĩ Hiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Có chút quen mắt nhưng không nhớ rõ.”
Lê Diệu Nam thấy sắc mặt y như thường cũng không để chuyện này trong lòng, không muốn bị người nọ quấy rầy hưng trí, kéo phu lang nhà mình nhanh nhanh rời khỏi nơi này, muốn đi chỗ khác chơi.
Đảo mắt, đêm tất niên ba mươi đã đến, không khí ngày Tết ở kinh thành càng thêm dày đặc, nhà nhà tràn ngập vui vẻ, trước cửa Lê phủ cũng treo đèn lồng đỏ thẫm.
Tối ba mươi này Tiểu Húc Nhi mặc một thân áo bông đỏ rực, cái trán còn được Lâm mẫu điểm một chấm đỏ, thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn, trắng trắng mập mập, chẳng phải giống hệt đồng tử ngồi dưới đài ngọc của Quan Âm sao? Lâm mẫu yêu đến độ luôn gọi tiểu tâm can.
Ăn cơm tất niên xong, Lâm mẫu ôm Tiểu Húc Nhi đùa, Dương Nghị thường thường chọc ghẹo vài câu, người một nhà vô cùng náo nhiệt. Đây là năm mới ấm áp nhất của Lâm mẫu và Dương Nghị trong mười mấy năm qua. Đêm đó vẫn luôn nháo đến nửa đêm, mệt không chịu nổi mới từng người về phòng đi ngủ.
Lễ đưa tới Liêm Quận vương phủ năm nay, Lâm Dĩ Hiên tăng thêm ba phần. Kỳ thật y và phu quân đều hiểu được nếu không phải Liêm Quận vương có ý giúp đỡ, Lê Diệu Nam cho dù có viết thêm mười bản Thượng cổ diễn nghĩa thì cũng không có khả năng treo danh trước mặt Hoàng Thượng. Mặc kệ hành động này của Liêm Quận vương có ý nghĩa gì, phần tình này bọn họ đều phải ghi nhớ trong lòng.
Bên Cảnh Dương hầu phủ, Lâm Dĩ Hiên cũng đưa lễ, không phải thứ gì đáng giá, cứ theo quy củ mà làm, nhận hay không là chuyện của người ta, đưa hay không là chuyện của y, cũng không thể để người ngoài nói này nói nọ.
Mùng năm Tết, Lâm Dĩ Hiên bắt đầu đi lại chung quanh. Mấy người bạn của ca ca cũng không thể vì hắn không tại mà cắt đứt tới lui với người ta. Mà căn cơ của phu quân ở kinh thành còn nông cạn, thêm một ít nhân mạch vẫn tốt hơn, về sau con đường làm quan có thể đi được xa hơn. Lâm Dĩ Hiên căn bản không lo lắng chuyện phu quân mình có khảo trúng hay không.
Lê Diệu Nam mấy ngày nay, trừ bỏ năm mới khoan khoái được hai ngày, toàn bộ thời gian còn lại đều chôn ở thư phòng.
Lâm Dĩ Hiên đưa cho hắn một ít đề thi để hắn thử làm. Đề thi được phân ra hai mươi mấy loại, mỗi loại có nội dung chuyên sâu phạm vi rất rộng, hiển nhiên người ra đề mục mất không ít tâm tư. Lê Diệu Nam sao có thể phụ ý tốt của tiểu phu lang, mỗi ngày nhốt mình trong thư phòng vùi đầu khổ làm, cần phải viết văn thật hay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến mười lăm tháng giêng.
Lê Diệu Nam làm việc luôn chú ý tới kết hợp nghỉ ngơi, ban ngày viết một thiên văn vẻ, buổi tối khó có được khoan khoái, bàn tay to rõ ràng vung lên, tính toán mang cả nhà đi ra ngoài ngắm hoa đăng.
Lâm mẫu dịu dàng cười cự tuyệt, lưu không gian cho phu phu hai người. Mấy ngày nay bà thấy cả hai đều vội đến vội đi, khó được khi thanh nhàn, bà sao có thể quấy rầy, chỉ nói muốn ở nhà cùng Húc Nhi, để đám trẻ tuổi bọn họ tự đi chơi.
Dương Nghị cười đến hàm súc, kiên quyết không đi cùng bọn họ, đường ở kinh thành cậu quen thuộc vô cùng, tự mình dẫn theo vài người, nhanh như chớp mà chạy trốn không còn bóng dáng.
Lê Diệu Nam dở khóc dở cười, quay đầu hỏi phu lang nhà mình: “Một mình tiểu biểu đệ ra ngoài có sợ…”
“Không đâu.” Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng: “Nó có chừng mực, lại có hạ nhân đi theo, năm trước ta với biểu đệ cũng tự ra ngoài chơi.”
Lê Diệu Nam gật đầu, vậy thì tốt, hắn sợ tiểu biểu đệ là song nhi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp.
Hôm nay Lâm Dĩ Hiên mặc một kiện y phục xanh nhạt, bên ngoài là áo khác lông cáo trắng tinh, trên đầu chỉ tuỳ ý cài một cây trâm, tóc đen như thác chảy thẳng xuống, khuôn mặt tinh xảo thêm một phần nhu hoà, bớt một phần lãnh liệt, bên môi nhếch một tia cười nhạt, khiến cho khí chất trên người như gió xuân man mát, chỉ cần đứng ở nơi đó tựa hồ có thể hấp dẫn tầm mắt của người.
Đương nhiên, Lê Diệu Nam cũng không kém, trải qua một năm điều dưỡng, hắn cao thêm ít nhất sáu phân, nhưng hắn vẫn không hài lòng. Tuy nhiên thân thể này vẫn còn đang phát triển, Lê Diệu Nam tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ đạt tới bộ dáng mong muốn.
Hôm nay Lê Diệu Nam mặc một bộ xiêm y màu đen, góc áo thêu hoa văn vàng, giơ tay nhấc chân đều toát lên phong lưu phóng khoáng. Trong mắt lộ ra ba phần châm chọc, ba phần lạnh lùng, bốn phần không chút để ý, nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía song nhi bên cạnh lại hoá thành một tia dịu dàng, thật tốt một đôi giai nhi giai phu.
Mười lăm tháng giêng, người đi xem hoa đăng như bọn họ rất nhiều, Lê Diệu Nam như người nhà quê, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ nhưng trên mặt lại không hiện chút nào, chỉ kéo tay tiểu phu lang đùa y vui vẻ.
Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt trong chốc lát, nhìn đèn lồng sặc sỡ chung quanh, dường như đã qua mấy đời, cảm giác quen thuộc như vậy, lại xa lạ như thế, cả kiếp trước lẫn kiếp này, đã mười bảy năm y không tham gia hội đèn lồng. Lại một lần nữa đi trên đường cái ồn ào, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại phiền muộn khó hiểu, nhưng khi y nhìn về phía nam nhân bên cạnh, một chút cảm xúc kia nháy mắt trở thành hư không. Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, hiện giờ hết thảy đã sớm thay đổi, bên cạnh mình có hắn là tốt rồi.
“Có muốn không?” Lê Diệu Nam thấy phu lang nhà mình nhìn chằm chằm một chiếc đèn hoa sen không tha, có chút nóng lòng muốn thử.
Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười, kệ cho hắn hiểu lầm, hai mắt sáng lên, gật đầu: “Có.”
“Xem ta.” Lê Diệu Nam thấy y cao hứng, trong lòng cũng vui mừng, đột nhiên nhớ ra từ khi thành thân đến giờ mình hình như chưa đưa cho tiểu phu lang lễ vật gì, thật sự rất không nên, đèn hoa sen này nhất định lại phải lấy tới tay.
Hội đèn lồng Nguyên Tiêu có lệ, hoa đăng xinh đẹp có tiền cũng không mua được, muốn lấy phải chơi đố chữ.
“Lão bản, ta muốn cái đèn kia.” Lê Diệu Nam dắt tiểu phu lang, đi đến trước quầy hàng, ngón tay chỉ đèn hoa sen treo ở chỗ cao nhất.
Lão bản cười cười: “Được nha, đoán được hai mươi câu đố đèn, cái đèn hoa sen này liền thuộc về ngươi, không cần tiền.”
Lê Diệu Nam nhíu mày: “Không phải chỉ một câu sao?”
Lão bản không để bụng, cười đáp: “Đó là đèn bình thường, thấy không…” Lão bản chỉ vào một loạt hoa đăng: “Hoa đăng treo chỗ cao nhất cần liên tục đoán đúng hai mươi câu đố chữ, hàng thấp hơn cần đoán mười lăm câu, cứ thế mà tiếp, phu lang ngươi có ánh mắt đấy.”
Lê Diệu Nam cực kỳ tự hào mà mỉm cười, ánh mắt phu lang nhà hắn đương nhiên tốt, cười nhìn lão bản nói: “Ngươi mang đố đèn đến đi.”
“Được rồi.” Lão bản lớn tiếng đáp, lấy ra một hộp gỗ tinh tế, bên trong xếp chỉnh chỉnh tề tề một điệp đố chữ: “Để đảm bảo công bằng, khách quan tự lấy câu đố, năm văn tiền một cái. Đương nhiên, nếu khách quan đoán trúng toàn bộ, miễn phí dâng tặng hoa đăng của tiểu điếm.”
Lê Diệu Nam nhướn mày mỉm cười, trong lòng có chút cảm thán, thì ra kiểu quảng cáo khuyến mãi này từ thời cổ đại đã có. Tuỳ ý rút ra một trương đố đèn, Lê Diệu Nam mở ra liền thấy “Đại trượng phu không thể xuất đầu.”
“Thiên!”*
(*Chữ phu 夫 có 1 nét nhỏ ở trên nhìn giống cái đầu, bỏ đầu đi thì thành chữ thiên 天.)
Lão bản cười cười, cũng không để trong lòng, chỉ để Lê Diệu Nam lấy câu đố tiếp theo.
“Trên đất có rừng trúc, dưới đất có vàng.”
“Chờ!”* Lê Diệu Nam không cần nghĩ ngợi, kiếp trước lẫn kiếp này hai đời đọc sách, mấy thứ cao xa có lẽ hắn sẽ thấy khó nhưng đối với trò chơi kiểu này, Lê Diệu Nam tự nhận là cao thủ.
(*3 chữ trúc 竹, đất 土, vàng 寸 xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới thì được chữ chờ 等.)
“Mưa to trên Hoành Sơn.”
“Tuyết!”*
(*Hoành Sơn = núi ngang = chữ núi 山 xoay ngang. Viết chữ mưa 雨 lên trên thì được chữ tuyết 雪.)
“Người không giữ chữ tín không thể tạo được thành tựu.”
“Lời nói!”*
(*Câu gốc là: Nhân vô tín bất lập. Chữ tín 信 bỏ đi tiền tố nhân 人 thì thành chữ ngôn 言 nghĩa là lời nói. Chữ nhân ở thể tiền tố thì viết 2 nét như trong chữ tín ý.)
“Nhân duyên ngàn dặm một sợi tơ.”
“Nặng.”*
(*Chữ thiên lý 千里 nghĩa là ngàn dặm viết lồng vào nhau thì được chữ trọng 重 nghĩa là nặng.)
Liên tục đoán đúng năm câu đố, người đứng xem xung quanh càng nhiều, sắc mặt lão bản cũng không còn thoải mái nữa, rõ ràng trời đang lạnh thế mà trên trán còn toát mồ hôi.
“Trên đầu bảy người mọc cỏ.”
“Hoa.”*
(*Bảy người 七人 đổi vị trí cho nhau rồi viết thêm phần đầu của chữ cỏ 草 thì được chữ hoa 花.)
“Hay!” Bên cạnh có người khen, Lê Diệu Nam quay lại mỉm cười, lại liếc nhìn phu lang nhà mình một cái. Bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, khiến người chung quanh ao ước không thôi, chỉ nói phu phu bọn họ tình cảm tốt, Lê Diệu Nam vui vẻ tiếp thu, sau đó tiếp tục giải câu đó.
Đoán đúng đến câu thứ mười, lão bản vội vàng lấy lại hộp gỗ, đổi một hộp khác đẹp hơn, cãi cùn: “Mười câu trước là đố chữ, mười câu sau không thế nữa. Vị khách nhân này, mời.”
Lê Diệu Nam không so đo với gã, chỉ mỉm cười lấy ra một câu đố.
“Phiêu bạt đến nơi hoa mai nở.”
“Bạch hải đường.” Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án, trong lòng không khỏi thấy may mắn. Mấy năm trước khi ông nội vẫn sống, để làm ông vui, hắn đã nghiên cứu qua đố đèn Tết Nguyên Tiêu, mục đích là muốn tăng thể diện cho ông, thế nên đây chính là một thân tinh hoa kim cổ kết hợp, mấy câu đố thế này còn chưa làm khó được hắn. Nhưng vị lão bản này cũng gian trá thật, đố chữ còn dễ đoán, đoán tên cây cối, ngoại trừ một ít nhà phú quý, dân chúng bình thường chỉ sợ nhiều loại hoa cỏ còn chưa thấy qua, sao có thể đoán được.
“Chim oanh hót bên đê.”
“Đỗ quyên.”
“Mai lạnh đã đưa tin gió đông.”
“Hoa anh thảo.”*
(*Tên tiếng Trung là hoa báo xuân.)
“Trong tiếng pháo tiễn đưa năm cũ.”
“Hoa nhài.”*
(*Tên tiếng Trung là hoa nghênh xuân.)
“Hay!” Lại một trận tiếng cổ vũ, người chung quanh ngày càng nhiều, tiểu lão bản cũng từ đầu đầy mồ hôi biến thành vui vẻ ra mặt. Vì sao nha, tất nhiên là vì buôn bán tốt, có Lê Diệu Nam đi đầu, người say mê sẽ nhiều hơn.
Lê Diệu Nam liên tiếp đoán đúng hai mươi câu đố, trong ánh mắt lưu luyến của lão bản, cầm lấy đèn hoa sen đưa tới trước mắt phu lang, cười nói: “Tặng cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên cười tươi rói, gò má thanh lệ nhiễm một tầng sáng lạn: “Cảm ơn ngươi.”
Lê Diệu Nam mỉm cười: “Còn khách khí với ta làm gì, ngươi yên tâm, về sau phu quân sẽ không sơ ý như vậy nữa. Đây là lễ vật đầu tiên, ngươi nhận trước, còn lại chậm rãi sẽ tặng cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn một cái, hai má nổi lên đỏ ửng, trong lòng ngọt như bôi mật, hai người nắm tay, cầm thật chặt.
Lưng Lê Diệu Nam chợt lạnh, cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một vị nam tử trẻ tuổi ngồi trong trà lâu đối diện. Vị nam tử này mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, toàn thân đều tản ra một loại khí tức tôn quý, nhưng ánh mắt kia thật khiến người khó chịu.
Lê Diệu Nam lạnh mặt, nghiêng người che trước phu lang nhà mình, cúi đầu hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Lâm Dĩ Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nam tử kia trở nên nóng bỏng, lửa giận trong lòng Lê Diệu Nam thẳng tắp bùng lên, phu lang nhà ai bị người nhìn chòng chọc như vậy tâm tình khẳng định cũng sẽ không tốt.
Lâm Dĩ Hiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Có chút quen mắt nhưng không nhớ rõ.”
Lê Diệu Nam thấy sắc mặt y như thường cũng không để chuyện này trong lòng, không muốn bị người nọ quấy rầy hưng trí, kéo phu lang nhà mình nhanh nhanh rời khỏi nơi này, muốn đi chỗ khác chơi.
/139
|