Tại sao lại là nàng? Hắn chỉ vừa mới biết nàng, ở chung với nàng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chẳng lẽ nàng biết ma pháp gì hay sao? Hắn đã từng tự tin cho rằng sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi nữ nhân. "Đáng chết!" Tin hung hăng đá văng ra cửa bước ra ngoài, muốn đem tất cả sự tức giận của thân thể mà phát tiết. Trong kỹ viện lớn nhất kinh thành, bên trong gian phòng trang nhã riêng biệt, mấy vũ nữ quần áo mỏng manh, lộ ra gần hết thân thể, đang ra sức lắc lư hết sức phong tình, mong muốn thu hút được sự chú ý của nam nhân trên giường, mà người đang được một đám son phấn vây chung quanh không ai khác là hắn, Tin. Gương mặt hắn có đường nét của Đông Phương, đôi mắt đen tuyền như bảo thạch loé lên tia quỷ dị, làm người ta không rét mà run, lúc này nơi khoé môi hơi nhếch lên, hiện rõ sự thoả mãn sau khi buông thả dục vọng, hưởng thụ hết đám mỹ nữ đang đung đưa cọ sát thân mình trước mắt. Cửa mở ra, từ ngoài cửa đi vào hai người đàn ông áo đen, đi tới trước mặt hắn quỳ một chân xuống. "Đại nhân!" Hai người cung kính nói. "Tất cả đều lui ra." Tin vung tay lên, vũ nữ toàn bộ thối lui ra bên ngoài. "Hồi bẩm ngài, theo báo cáo gần đây hoàng đế đang trầm mê bởi một nữ nhân không rõ lai lịch, hắn còn đặc biệt mời thợ thủ công giỏi chế tạo ra những đồ vật kì lạ mà nàng ta yêu thích, thậm chí bây giờ ngay cả lâm triều cũng không lên, tại hạ mạo muội có một kế sách nhỏ?" Nói xong, hắn quỳ xuống đất, ngẩng đầu len lén nhìn sắc mặt chủ tử, không làm xong việc sẽ mất mạng, cho nên hắn mới cẩn thận mở lời. "Nói!" chuyện tên hoàng đế thích Thiên Nhất Thuần, Tin đã sớm biết, nhưng mà hắn muốn xem thử hai tên nô tài này quỷ kế gì. "Chúng ta không bằng hãy ra tay với ả nữ nhân này, nếu sự thật đúng như tin đồn rằng hoàng đế si mê nàng ta, có ả ở trên tay, không sợ hắn không chịu thỏa hiệp?" Tên đàn ông đang quỳ 1 chân, vẻ mặt giảo hoạt hết lời khua tay múa chân. Tin nheo mắt lại, trong thiên hạ có người nào chịu vì mỹ nhân mà đánh đổi gian sơn, cho dù hắn hiện đang có yêu thích nàng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm một kẻ ngu mà dâng hiến ngai vàng. Lại còn lần trước hắn đã từng thử qua trên người Nhất Thuần, định lực của nàng khiến hắn phải giật mình, chỉ trách hai tên đang quỳ trước mặt hắn không biết mà thôi. "Đi xuống đi!" Tin phất tay một cái, hiển nhiên không muốn típ tục nhìn hai tên ngu ngốc này nữa "Ngài...?" Người đang quỳ kinh ngạc nhìn về chủ tử đang ngồi giữa giường lớn, không dám nhiều lời, đành nuốt nửa câu sau vô trong bụng, lui ra ngoài. Hôm sau... Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ len lỏi vào chút ánh sáng yếu ớt. Nhất Thuần mở hai mắt ra, tay theo thói quen sờ qua chỗ nằm bên cạnh, chàng đã không còn ở đây, thời gian này chắc hẳn chàng đang lâm triều. Lẳng lặng nằm lại trên giường lớn, nhắm mắt hồi tưởng lại sự ôn nhu của chàng tối qua, nơi khóe miệng hiện ra một nụ cười hạnh phúc. "Nương nương ngài tỉnh rồi?" Mộng Phàm đứng ở bên giường nhìn chủ tử, rõ ràng là đã tỉnh sao lại không mở mắt ? Hơn nữa còn đang cười một mình. "Ừ." Nàng miễn cưỡng từ trong hồi ức bị Mộng Phàm kéo trở về hiện thực, miễn cưỡng ngồi dậy, đột nhiên cảm giác được toàn thân đau nhức, tất cả xương dường như đều vỡ vụn ra, hơn nữa chàng đêm qua so với trước kia thực sự chỉ có điên cuồng hơn, hỏi nàng làm sao chịu được. "Nương nương làm sao vậy?" Thấy Nhất Thuần nhíu mày, Mộng Phàm lo lắng nảy hỏi, sợ chủ tử có chuyện gì thì nàng không gánh nổi trọng tội này đâu. "Không có gì, ta muốn tắm." Nhất Thuần khẽ mỉm cười một cái cho nàng yên tâm. "Nương nương nước ấm đã chuẩn bị xong." Mộng Phàm cẩn trọng, chậm rãi mở miệng nói. "Ừ!" Nhất Thuần không suy nghĩ nhiều, cho rằng là Mộng Phàm đã chuẩn bị sẵn, trong lòng bất giác cảm kích, ở cổ đại muốn tắm, phải đợi ít nhất nửa canh giờ mới có thể có được nước nóng, tóm lại rất phiền toái. Mặc dù lần này tắm rửa xem ra cũng không có gì khác biệt so với trước kia, hoàn toàn rất vừa ý, nàng không tự chủ được mỉm cười, Mộng Phàm đứng bên ngoài lại len lén cười thầm Nửa tháng nay, Long Tiêu thường xuyên lui tới Thanh Hà Uyển qua đêm cùng với nàng. Nên mỗi đêm, nàng đèu ngồi ở dưới mái hiên, dựa lưng vào cây cột chờ đợi chàng trở về. Long Tiêu một thân mệt mỏi đi tới Thanh Hà Uyển, ngày gần đây các quốc gia đều như thường lệ mỗi năm phái sứ giả sang kết giao làm cho chàng cả ngày không được nhìn thấy Nhất Thuần. Đêm khuya sau khi xong việc, chàng hết sức vội vàng chạy tới, thấy nàng vẫn còn ngồi ở dưới mái hiên chờ mình, tất cả sự mệt mỏi đều tiêu tan. "Chàng ngồi xuống đây!" Nhất Thuần kéo Long Tiêu trên chiếc ghế được thị nữ đưa đến, kế bên là trầm hương dưỡng thần, sau đó liền rúc vào trong vòng tay ấm áp của chàng.
/139
|