Thạch Giai Ngưng nhìn Thạch Giai Huệ lại ngồi yên lặng ngẩn người ở bên cửa sổ, rất là khó hiểu: Diệp Tử, muội làm sao vậy? Bắt đầu từ ngày hôm qua tỷ liền nhìn thấy muội luôn ngẩn người, cũng lạnh nhạt đối với tỷ, có phải muội không thích người tỷ tỷ này hay không?
Thấy Thạch Giai Huệ vẫn còn lạnh nhạt đối với mình, trong nội tâm của bé có chút sợ hãi, muội muội sẽ không không bao giờ để ý tới bé nữa đi? Gần đây bé cũng không có phiền muội muội, để cho muội muội thêu tay khăn xinh đẹp cho bé mà. Cũng không có có chấp lôi kéo muội muội đi xem bé luyện tập võ thuật, ừ . . . Tiểu Giai Ngưng càng nghĩ lại càng khẳng định, gần đây rất có phong phạm làm tỷ tỷ, không có gây phiền toái cho muội muội, không có làm ra chuyện nàng không thích. Nhưng mà, vì sao muội muội không để ý tới bé vậy?
Nhìn qua Thạch Giai Huệ ngẩn người, tiểu Giai Ngưng lại cúi cái đầu nhỏ trầm mặc suy nghĩ, nghĩ nửa ngày cũng không rõ nguyên nhân. Vốn tiểu Giai Ngưng là không có khả năng ngồi yên một chỗ lại làm ra quyết định bất ngờ. Bé phải đi tìm nương hỏi một chút, khẳng định nương biết rõ vì sao, cũng nhất định có thể làm cho muội muội để ý tới bé. Ở trong nội tâm của tiểu Giai Ngưng, chuyện gì cũng không làm khó được Tằng Tử Phu, loại chuyện nhỏ nhặt này càng không có vấn đề. Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành bánh bao của tiểu Giai Ngưng, lại thấy vui vẻ nở nụ cười.
Thạch Giai Ngưng lại nhanh như chớp liền chạy đi ra ngoài, chạy đến ngã rẽ hành lang thì Ai u một tiếng liền ngã ngồi chồm hổm trên mặt đất. Thạch Gia Thành vừa thấy tỷ tỷ bị mình đụng ngã, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống nâng bé dậy, rất là khác thường. Nếu đổi lại là lúc bình thường, nhất định là sẽ vui vẻ cười ha ha.
Tiểu Giai Ngưng lại vuốt vuốt tiểu PP (mông) của mình, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thạch Gia Thành, vừa muốn há miệng mắng chửi người, thì Thạch Gia Thành căng thẳng lo lắng giữ chặt tiểu Giai Ngưng nói: Tỷ, đã xảy ra chuyện. Tiểu Giai Ngưng sững sờ, trong nội tâm biết chắc là chuyện lớn. Nếu không cái tên đệ đệ thối này từ sáng đến tối, không ngừng muốn tranh làm ca ca của bé chắc chắn là không biết mở miệng gọi bé là tỷ tỷ. Cũng không thèm so đo nữa.
Tỷ muốn đi tìm nương, đi nhanh đi.
Thạch Gia Thành vừa nghe liền giữ chặt Thạch Giai Ngưng lại: Trước đừng đi, chúng ta đi chỗ bí mật, đã xảy ra chuyện lớn, có quan hệ tới nương và muội muội.
Thạch Giai Ngưng lại a một tiếng liền đi theo Thạch Gia Thành cùng nhau chạy đến chỗ ụ đất phía bắc bên cạnh hòn non bộ của hậu trạch.
Nương làm sao vậy? Muội muội làm sao vậy? Đệ không biết đâu, bắt đầu từ ngày hôm qua muội muội đã không để ý tới tỷ, cũng không nói chuyện. Tối hôm qua lúc tỷ đi đến trên giường muội muội, muội muội cũng không có phản ứng gì.
Thạch Gia Thành chép miệng: Vừa rồi đệ đi tìm nương, nghe được nương nói chuyện với cha, đệ cũng chưa tiến vào ngay, liền ghé vào cửa sổ, nghe được nương nói, muội muội không phải là con ruột của nương. Là của Nhị thúc cùng với cái người điên hôm qua tiến vào nam uyển ở kia, cái người điên kia là Nhị thẩm trước kia của chúng ta, về sau bị Nhị thúc bỏ.
Thạch Giai Ngưng lắng nghe xong thì ngây dại, Thạch Gia Thành thấy vậy liền đẩy đẩy bé: Đừng lại ngây người, mau nghĩ biện pháp đi.
Thạch Giai Ngưng lại ồ một tiếng, nhăn lông mày lại nói: Nếu đổi lại là tỷ, tỷ cũng không biết phải làm sao rồi. Tuy rằng Nhị thẩm, Nhị thúc đối với chúng ta đều rất tốt, nhưng mà ta vẫn rất thích nương. Đệ nói xem có thể ta cũng là hài tử của Nhị thúc hay không, ta không muốn! Ta chỉ muốn nương! Nói nói, Thạch Giai Ngưng lại muốn chạy ra đi tìm Tằng Tử Phu.
Thạch Gia Thành nhanh tay níu Thạch Giai Ngưng lại: Bạn học trong học đường nói rất đúng, nữ nhân là phiền toái nhất, hoàn toàn không lên được mặt bàn.
Một câu nói, làm cho Thạch Giai Ngưng tạm thời quên đi phiền não mới vừa rồi, liền gào to về phía Thạch Gia Thành: Ngươi mới lên không được mặt bàn. Nương cũng là nữ nhân, ngươi dám nói nương sao?
Đương nhiên là không tính nương, nương đặc biệt nhất, so với nam tử còn giỏi hơn. Tỷ cũng không phải nương.
Tỷ là nương sinh ra, đương nhiên là tỷ có thể! Tỷ cũng là đặc biệt. Thạch Giai Ngưng lại không phục mà hô lớn. Thạch Gia Thành nhíu nhíu lông mày, loại biểu lộ quấn quýt này đặt ở trên mặt Thạch Gia Thành hài đồng mới có sáu tuổi làm cho người ta trông thấy rất là buồn cười. Nếu như bị nhóm hủ nữ thế kỷ hai mươi mốt nhìn thấy, nhất định liền như ong vỡ tổ ôm lấy rồi kìm lòng không được mà vân vê khuôn mặt.
Được rồi, mau nghĩ lại xem chúng ta nên làm sao bây giờ, vấn đề này không dễ làm. Vừa rồi đệ còn muốn để cho tỷ đi khuyên nhủ muội muội, bình thường các ngươi luôn như hình với bóng. Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không quá dễ dàng. Nói xong lại thở dài giống như người lớn.
Đệ nói xem Nhị thúc có thể mang muội muội đi hay không? Không được! Ta không đồng ý! Muội muội là của nhà chúng ta. Thạch Giai Ngưng lại nói ra.
Thạch Gia Thành vâng một tiếng nói: Đệ cũng có suy nghĩ này. Tuy rằng nhà Nhị thúc và nhà chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta và Tiểu Thạch nhà Nhị thúc cũng có quan hệ rất tốt, cũng yêu thương Tiểu Cành muội muội mới ra sinh không lâu. Nhưng mà muội muội không giống với bọn họ, nàng là của nhà chúng ta, là muội muội ruột của chúng ta! Ai cũng không thể mang đi, coi như là nương đáp ứng, muội muội đồng ý cũng không thể!
Thạch Giai Ngưng cũng nắm nắm bàn tay nhỏ kiên định gật đầu: Đúng vậy, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ cướp muội muội đi. Hơn nữa, nhất định nương cũng sẽ không đồng ý, nương yêu thương muội muội nhất.
Tỷ tỷ, ca ca. Lúc này, ai cũng sẽ không ngờ tới Thạch Giai Huệ sẽ chạy đến đằng sau hòn non bộ. Vừa rồi bé có nghe được tỷ tỷ gọi bé rồi, nhưng mà bé không dám để ý tỷ tỷ. Sợ tỷ tỷ cũng biết được chuyện mình không phải là muội muội ruột của nàng, sợ tỷ tỷ không còn giống với trước kia. Hơn nữa gần đây tỷ tỷ không có lôi kéo bé luyện công cùng nàng, cũng không còn luôn kêu bé làm khăn tay, có phải là không thích bé không?
Thấy tỷ tỷ chạy đi ra ngoài ma xui quỷ thế nào mà khiến bé cũng đi theo, liền nghe được lời nói của ca ca với tỷ tỷ. Trong lòng bé càng thêm sợ hãi, ngay cả ca ca cũng biết rồi, vậy có phải là nương và cha quyết định không cần bé nữa phải không?
Biết rõ chỗ bí mật là ở đâu, bé tránh ở góc tường thấy ca ca lôi kéo tỷ tỷ chạy đi xa, bé mới dám đi theo ra. Trốn ở đằng sau hòn non bộ, rõ ràng nghe được
/91
|