Editor: ChieuNinh
Bên quán lẩu đều do Thạch Lai Phúc bận rộn, Tằng Tử Phu thấy quán lẩu đã đi vào quỹ đạo, thì không xen vào chuyện bên trong nữa. Tuy rằng mỗi ngày nhìn Thạch Lai Phúc đi sớm về tối thì rất đau lòng, nhưng Tằng Tử Phu cũng không có mở miệng nói muốn đi qua chia sẻ với hắn. Dù sao nam nhân nào cũng hi vọng trong sinh hoạt thì nương tử vẫn ở sau lưng của mình. Cái gì cũng đều dựa vào thê tử, đừng nói tại thời đại này nam tôn nữ ti, cho dù là đặt ở thời hiện đại, cũng không có mấy nam nhân có thể chịu được.
Tằng Tử Phu ngoại trừ nghĩ cách làm chút ít thuốc bổ cho Thạch Lai Phúc bổ thân thể ra, lại lên thực đơn bổ dưỡng cho Thạch Lai Phúc, sáng trưa chiều đều để cho Thạch Giang đưa qua cho hắn. Hiện tại trong tay cũng có chút bạc, lại thương lượng cùng Thạch Lý thị, phòng lớn của mình bên này ra bạc, lại mua thêm vài hạ nhân thành thật trở về.
Lúc này Thạch Lý thị rất vui sướng đồng ý, sau khi Thạch Thúy Cúc biết, vội vàng nói tính chi thứ hai bọn họ một nửa: Để cho đại ca ra bạc cũng không thích hợp, chúng ta cũng chia đều một nửa.
Tằng Tử Phu biết rõ Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy gần đây đã bắt đầu tìm của hàng phù hợp, cũng hiểu đại khái trong phòng bọn họ còn có bao nhiêu bạc, xem ra đến lúc chuyển nhượng xong của hàng, bên mình cũng phải hỗ trợ thêm chút bạc, cho nên cười nói: Đại ca ngươi là con trưởng không phải sao, hơn nữa hiện tại quán lẩu thu vào cũng không tệ lắm, hiện tại các ngươi lại đang tìm cửa hàng phù hợp, đến lúc đó lại tốn một số bạc. Hơn nữa, cả nhà chúng ta làm gì phải phân chia rõ ràng như vậy, về sau lại cần thêm người, các ngươi xuất ra nhiều thêm chút là được rồi.
Thạch Lý thị nghe xong cười nói: Tử Phu à, ngươi là đại tẩu, hiện tại ta tuổi tác đã lớn, nhà này đều do ngươi trông coi, nương tin tưởng ngươi. Cuộc sống của ngươi và Phúc tử trôi qua càng ngày càng phát đạt, làm khó ngươi còn không có quên Quý tử, tri kỉ lôi kéo một phen. Nương nhìn hai đứa con trai Phúc tử, Quý tử huynh đệ các ngươi đồng lòng, trong nội tâm nương thật sự rất cao hứng. Nói nói, Thạch Lý thị lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc vội vàng đứng ở đó giúp đỡ Thạch Lý thị thuận khí, Thạch Lai Qúy và Thạch Lai Phúc cũng là vẻ mặt quan tâm nói: Nương, nhìn ngài kìa, hiện tại cuộc sống của chúng ta trôi qua càng ngày càng tốt rồi, đây vui vẻ mà, con làm ca ca, chiếu cố Lai Qúy là phải, lại nói dù sau cũng là chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau.
Thạch Lý thị một tay nắm tay Tằng Tử Phu, một tay nắm tay Thạch Thúy Cúc, đôi mắt còn nước mắt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình, luôn miệng nói: Nương đây là cao hứng! Đời này làm sao nương có thể nghĩ đến, già đi rồi, cuộc sống lại có thể trôi qua tốt như vậy chứ. Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc cũng bèn nhìn nhau cười.
Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu nói: Nương tử, hôm nay ta thấy nương cao hứng như vậy, trong lòng ta cũng đặc biệt vui vẻ, đều là công lao của nàng.
Tằng Tử Phu cười cười: Làm sao có thể đều là công lao của ta? Ta chỉ sử dụng mồm mép, đều là chàng chịu khổ vất vả kiếm tiền.
Nàng chính là Gia Cát Lượng trong kịch hay hát, nàng chỉ ta làm.
Tằng Tử Phu vừa nghe thì cười ha ha: Ý tứ này của chàng, chàng là Lưu Bị rồi sao?
Thạch Lai Phúc hắc hắc vui lên, lắc đầu: Ta sao có thể là Lưu Bị kia, ta không có bản lãnh lớn như vậy, ta ấy à, chính là tiểu binh bên cạnh nàng, nương tử kêu làm gì thì làm đấy chứ sao.
Khóe miệng Tằng Tử Phu giương lên, chỉ chỉ giường chiếu cười nói: Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lên giường ngủ!
Thạch Lai Phúc cao hứng lập tức ôm lấy Tằng Tử Phu nói: Ta rất yêu thích mệnh lệnh này, chúng ta ngủ.
Qua hồi lâu, liền truyền ra: Chàng muốn làm gì, ta chỉ nói là ngủ.
Nương tử, ngủ không phải là như vầy sao?
Phúc ca đừng như vậy. . . Ta. . . Chàng không tuân mệnh lệnh.
Tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ không nghe!
Chàng . . . Phúc ca. . . Đừng. . . Đối với Tằng Tử Phu mà nói, đêm nay nhất định lại một đêm không ngủ đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Tằng Tử Phu bị lăn qua lăn lại đến đau lưng, còn kém chút bị chuột rút rồi, cũng không có đi dùng điểm tâm. Đến buổi trưa mới đứng dậy rửa mặt, thay đổi một thân quần áo đi ra ngoài, lại cẩn thận trang điểm, uống vài chén cháo lại để cho Thạch Giang chuẩn bị tốt xe ngựa, quen thuộc đi đến chỗ người môi giới.
Vừa vặn chính là, bên người môi giới mới tới một nhóm người có thể sử dụng. Cũng đã từng hợp tác qua một lần với Tằng Tử Phu, biết là bằng hữu của Ngưu ca, nên người môi giới rất là nhiệt tình. Sắc mặt Tằng Tử Phu bình thản nói ra yêu cầu của mình, không qua bao lâu người môi giới liền dẫn tới năm thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi: Thạch phu nhân, không phải ta khoa trương, mấy người này có rất nhiều khí lực.
Tằng Tử Phu gật đầu cười, trong lòng suy nghĩ, nhân mạng ở cái niên đại này thật sự là không đáng tiền, hài tử khỏe mạnh lại bị bán làm nô, cả đám đều rất gầy, nhưng nhìn cánh tay ở bên ngoài thì biết, là từ nhỏ đã sống khổ: Vậy thì năm đứa nhỏ này, ta còn muốn lão bà tử?
Người môi giới phất phất tay để cho thủ hạ dẫn năm thiếu niên Tằng Tử Phu chọn ra đi xuống, lại có chút áy náy cười nói: Lão bà tử, thật sự là quá ít, phu nhân lại muốn ký văn tự bán đứt, thật sự là không dễ dàng. Ta cũng sẽ lưu ý cho phu nhân, nhưng tạm thời thật sự là . . . Phu nhân, ta làm môi giới cũng có chút lâu lắm rồi, ở đây chỉ hai chúng ta, ta cũng biết rõ phu nhân lo lắng cái gì, nha hoàn thì cũng không có gì là đáng lo lắng lắm. Nếu phu nhân tin ta, ta liền để cho phu nhân chọn vài nha đầu không có nhan sắc gì, lại thành thật?
Người môi giới thấy Tằng Tử Phu cúi đầu không nói, cũng rất có ánh
Bên quán lẩu đều do Thạch Lai Phúc bận rộn, Tằng Tử Phu thấy quán lẩu đã đi vào quỹ đạo, thì không xen vào chuyện bên trong nữa. Tuy rằng mỗi ngày nhìn Thạch Lai Phúc đi sớm về tối thì rất đau lòng, nhưng Tằng Tử Phu cũng không có mở miệng nói muốn đi qua chia sẻ với hắn. Dù sao nam nhân nào cũng hi vọng trong sinh hoạt thì nương tử vẫn ở sau lưng của mình. Cái gì cũng đều dựa vào thê tử, đừng nói tại thời đại này nam tôn nữ ti, cho dù là đặt ở thời hiện đại, cũng không có mấy nam nhân có thể chịu được.
Tằng Tử Phu ngoại trừ nghĩ cách làm chút ít thuốc bổ cho Thạch Lai Phúc bổ thân thể ra, lại lên thực đơn bổ dưỡng cho Thạch Lai Phúc, sáng trưa chiều đều để cho Thạch Giang đưa qua cho hắn. Hiện tại trong tay cũng có chút bạc, lại thương lượng cùng Thạch Lý thị, phòng lớn của mình bên này ra bạc, lại mua thêm vài hạ nhân thành thật trở về.
Lúc này Thạch Lý thị rất vui sướng đồng ý, sau khi Thạch Thúy Cúc biết, vội vàng nói tính chi thứ hai bọn họ một nửa: Để cho đại ca ra bạc cũng không thích hợp, chúng ta cũng chia đều một nửa.
Tằng Tử Phu biết rõ Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy gần đây đã bắt đầu tìm của hàng phù hợp, cũng hiểu đại khái trong phòng bọn họ còn có bao nhiêu bạc, xem ra đến lúc chuyển nhượng xong của hàng, bên mình cũng phải hỗ trợ thêm chút bạc, cho nên cười nói: Đại ca ngươi là con trưởng không phải sao, hơn nữa hiện tại quán lẩu thu vào cũng không tệ lắm, hiện tại các ngươi lại đang tìm cửa hàng phù hợp, đến lúc đó lại tốn một số bạc. Hơn nữa, cả nhà chúng ta làm gì phải phân chia rõ ràng như vậy, về sau lại cần thêm người, các ngươi xuất ra nhiều thêm chút là được rồi.
Thạch Lý thị nghe xong cười nói: Tử Phu à, ngươi là đại tẩu, hiện tại ta tuổi tác đã lớn, nhà này đều do ngươi trông coi, nương tin tưởng ngươi. Cuộc sống của ngươi và Phúc tử trôi qua càng ngày càng phát đạt, làm khó ngươi còn không có quên Quý tử, tri kỉ lôi kéo một phen. Nương nhìn hai đứa con trai Phúc tử, Quý tử huynh đệ các ngươi đồng lòng, trong nội tâm nương thật sự rất cao hứng. Nói nói, Thạch Lý thị lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc vội vàng đứng ở đó giúp đỡ Thạch Lý thị thuận khí, Thạch Lai Qúy và Thạch Lai Phúc cũng là vẻ mặt quan tâm nói: Nương, nhìn ngài kìa, hiện tại cuộc sống của chúng ta trôi qua càng ngày càng tốt rồi, đây vui vẻ mà, con làm ca ca, chiếu cố Lai Qúy là phải, lại nói dù sau cũng là chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau.
Thạch Lý thị một tay nắm tay Tằng Tử Phu, một tay nắm tay Thạch Thúy Cúc, đôi mắt còn nước mắt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình, luôn miệng nói: Nương đây là cao hứng! Đời này làm sao nương có thể nghĩ đến, già đi rồi, cuộc sống lại có thể trôi qua tốt như vậy chứ. Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc cũng bèn nhìn nhau cười.
Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu nói: Nương tử, hôm nay ta thấy nương cao hứng như vậy, trong lòng ta cũng đặc biệt vui vẻ, đều là công lao của nàng.
Tằng Tử Phu cười cười: Làm sao có thể đều là công lao của ta? Ta chỉ sử dụng mồm mép, đều là chàng chịu khổ vất vả kiếm tiền.
Nàng chính là Gia Cát Lượng trong kịch hay hát, nàng chỉ ta làm.
Tằng Tử Phu vừa nghe thì cười ha ha: Ý tứ này của chàng, chàng là Lưu Bị rồi sao?
Thạch Lai Phúc hắc hắc vui lên, lắc đầu: Ta sao có thể là Lưu Bị kia, ta không có bản lãnh lớn như vậy, ta ấy à, chính là tiểu binh bên cạnh nàng, nương tử kêu làm gì thì làm đấy chứ sao.
Khóe miệng Tằng Tử Phu giương lên, chỉ chỉ giường chiếu cười nói: Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lên giường ngủ!
Thạch Lai Phúc cao hứng lập tức ôm lấy Tằng Tử Phu nói: Ta rất yêu thích mệnh lệnh này, chúng ta ngủ.
Qua hồi lâu, liền truyền ra: Chàng muốn làm gì, ta chỉ nói là ngủ.
Nương tử, ngủ không phải là như vầy sao?
Phúc ca đừng như vậy. . . Ta. . . Chàng không tuân mệnh lệnh.
Tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ không nghe!
Chàng . . . Phúc ca. . . Đừng. . . Đối với Tằng Tử Phu mà nói, đêm nay nhất định lại một đêm không ngủ đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Tằng Tử Phu bị lăn qua lăn lại đến đau lưng, còn kém chút bị chuột rút rồi, cũng không có đi dùng điểm tâm. Đến buổi trưa mới đứng dậy rửa mặt, thay đổi một thân quần áo đi ra ngoài, lại cẩn thận trang điểm, uống vài chén cháo lại để cho Thạch Giang chuẩn bị tốt xe ngựa, quen thuộc đi đến chỗ người môi giới.
Vừa vặn chính là, bên người môi giới mới tới một nhóm người có thể sử dụng. Cũng đã từng hợp tác qua một lần với Tằng Tử Phu, biết là bằng hữu của Ngưu ca, nên người môi giới rất là nhiệt tình. Sắc mặt Tằng Tử Phu bình thản nói ra yêu cầu của mình, không qua bao lâu người môi giới liền dẫn tới năm thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi: Thạch phu nhân, không phải ta khoa trương, mấy người này có rất nhiều khí lực.
Tằng Tử Phu gật đầu cười, trong lòng suy nghĩ, nhân mạng ở cái niên đại này thật sự là không đáng tiền, hài tử khỏe mạnh lại bị bán làm nô, cả đám đều rất gầy, nhưng nhìn cánh tay ở bên ngoài thì biết, là từ nhỏ đã sống khổ: Vậy thì năm đứa nhỏ này, ta còn muốn lão bà tử?
Người môi giới phất phất tay để cho thủ hạ dẫn năm thiếu niên Tằng Tử Phu chọn ra đi xuống, lại có chút áy náy cười nói: Lão bà tử, thật sự là quá ít, phu nhân lại muốn ký văn tự bán đứt, thật sự là không dễ dàng. Ta cũng sẽ lưu ý cho phu nhân, nhưng tạm thời thật sự là . . . Phu nhân, ta làm môi giới cũng có chút lâu lắm rồi, ở đây chỉ hai chúng ta, ta cũng biết rõ phu nhân lo lắng cái gì, nha hoàn thì cũng không có gì là đáng lo lắng lắm. Nếu phu nhân tin ta, ta liền để cho phu nhân chọn vài nha đầu không có nhan sắc gì, lại thành thật?
Người môi giới thấy Tằng Tử Phu cúi đầu không nói, cũng rất có ánh
/91
|