Editor: ChieuNinh
Không thể không nói Tằng Mộng Nhi là người không chịu thua kém, mới gả cho Tằng Tử Cường không đến ba tháng liền truyền đến tin vui rồi, Tằng Mộng Nhi có tin vui! Đối với Tằng gia có thể nói là chuyện trọng đại, còn là chuyện lớn vui mừng. Tằng gia có hậu rồi! Lúc này Tằng Tử Phu mới cảm nhận được ít nhiều cảm giác hy vọng Tôn Tử của Thạch Lý thị lúc trước. Chính bản thân nàng cũng rất ngóng trông một cháu ngoại trai sớm sinh ra một chút, hận không thể ngày hôm sau liền đủ tháng.
Thạch Lai Phúc cười Tằng Tử Phu còn muốn sốt ruột hơn so với chính mình mang thai, nói chờ sau này thời điểm Tiểu Bùn cưới vợ sinh con, nhìn nàng còn không nóng nảy đến trên nóc nhà đi, vậy thì Tiểu Bùn còn nháo lớn tới cỡ nào. Thạch Lai Phúc vừa dứt lời, Tằng Tử Phu còn không kịp phản bác, Tiểu Bùn sẽ không làm vậy!
Thì Tiểu Bùn vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu, chỉ vào Thạch Lai Phúc kêu gào: Cha thật là xấu! Muốn chia rẽ con và mẹ con! Những lời này làm cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nhau, hai người đều khó hiểu. Ngược lại câu tiếp theo của Tiểu Bùn chọc cho hai người ha ha: Nương, con không cưới người khác, con lấy nương. Nương không cần phải trên nóc nhà đi.
Tằng Tử Phu bị Tiểu Bùn làm cho ngoài khét trong sống, đành phải vò loạn cái đầu nhỏ hạt dưa của Tiểu Bùn: Nói gì ngốc gì đâu rồi, chờ con trưởng thành thì phải lấy con dâu cho nương, sinh đại Tôn Tử cho nương, biết rõ chưa? Giống như cha con trưởng thành thì cưới mương đây, chúng ta đây, lại sinh đại Tôn Tử cho bà nội con chính là con đó!
Sau khi Tằng Tử Phu nói xong, Tiểu Bùn cau mày thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu. Tằng Tử Phu nghĩ lại một chút, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình nói cái gì rồi, đành phải thở dài: Dù sao con không lấy nương được, sau khi lớn lên con sẽ hiểu. Thạch Lai Phúc cũng ở một bên nói phụ họa.
Tiểu Bùn gật gật đầu, lớn tiếng nói: Con biết rồi.
Tằng Tử Phu nhướng mày hỏi: Biết rõ cái gì?
Tiểu Bùn cười nói: Nương, cho nên Tiểu Bùn không thể lấy nương, còn phải cưới con dâu cho nương, về hầu hạ nương, giống như nương hầu hạ bà nội vậy, đúng hay không?
Tằng Tử Phu vừa muốn khen Tiểu Bùn, kết quả Tiểu Bùn bánh bao của chúng ta bỏ thêm một câu làm cho Tằng Tử Phu trợn mắt há hốc mồm: Con lấy Nhị thẩm, về sau để cho Nhị thẩm hầu hạ nương, nương có chịu không?
Không được. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trăm miệng một lời hô lên! Tiểu Bùn một bộ dạng ủy khuất, trong thời gian một cái nháy mắt ‘vòi nước’ liền phun ra. Tằng Tử Phu bất đắc dĩ ôm Tiểu Bùn qua dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Tiểu Bùn vẫn không hiểu vì sao, chỉ là nhớ được Tằng Tử Phu nói, chờ mình trưởng thành sẽ hiểu. Tiểu Bùn lại bắt đầu quấn quýt lên, lúc nào thì mình có thể trưởng thành. . . Tằng Tử Phu càng quấn quýt. . . Vì sao lại sinh tiểu tử ngốc như vậy?
Vào lúc ban đêm, Thạch Thúy Cúc ở trong phòng bếp học phương pháp làm điểm tâm mới cùng Tằng Tử Phu, lại bắt đầu nói nói cười cười. Qua một hồi Thạch Thúy Cúc cảm thấy mình có chút không thoải mái, Tằng Tử Phu thấy vậy liền để cho Thạch Thúy Cúc trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao chỉ cần chưng hết cái nồi này, là đủ rồi, sáng sớm ngày mai có thể đưa đến trong tiệm.
Ai biết ngày hôm sau vừa xong giữa trưa, Thạch Lai Qúy liền vội vàng đánh xe ngựa đưa Thạch Thúy Cúc trở về. Tằng Tử Phu thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của Thạch Thúy Cúc, nhướng lông mày cười nói: Thúy Cúc, có chuyện tốt gì? Thạch Thúy Cúc cười cười: Toàn bộ nhờ cát ngôn của đại tẩu, tối hôm qua thân thể của ta không phải không thoải mái sao? Hôm nay đi đưa đồ trong tiệm thuận đường đi đến chỗ Nhị thúc nhìn một chút, Nhị thúc nói ta lại là có tin vui, liền thương lượng cùng Qúy ca trở về báo tin mừng cho nương và đại tẩu.
Vừa dứt lời, Thạch Lý thị nghe được động tĩnh cũng đi đi ra, hai tay nắm chặt Thạch Thúy Cúc: Thúy Cúc à, đây là thật sao? Ngươi lại có tin vui hả?
Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười nói: Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, đứng trong sân làm gì, muốn ăn chút gì không? Ta đi phòng bếp làm thêm hai món ngươi thích ăn cho ngươi.
Thạch Thúy Cúc liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu: Đại tẩu, đừng bận rộn, có gì ăn cũng được, cũng không phải là thai đầu tiên, làm sao yếu ớt như vậy.
Tằng Tử Phu gật đầu cười nói: Ba tháng đầu cần ổn định thai, Tiểu Thạch cứ để ở trong phòng ta, ta trông giúp cho ngươi.
Vốn Thạch Thúy Cúc chính là có tâm tư này, thật không nghĩ đến Tằng Tử Phu sẽ chủ động nhận việc này, trong nội tâm ấm áp, lôi kéo tay Tằng Tử Phu: Đại tẩu, tẩu, thật sự là phiền toái tẩu.
Tằng Tử Phu cười nói: Phiền toái cái gì, đều là người một nhà, nhìn ngươi kìa, có phải là giả khách khí với ta không?
Thạch Thúy Cúc liền vội vàng lắc đầu: Không có đại tẩu, kỳ thật ta cũng có cái suy nghĩ này, còn không biết mở miệng như thế nào, dù sao đại tẩu chỉ có một người, ta. . . Không nghĩ tới đại tẩu. . .
Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: Gia hòa vạn sự hung không phải sao? Chuyện trước kia đã sớm trôi qua rồi, làm sao ngươi luôn để ở trong lòng thế? Hiện tại Tiểu Thạch cũng biết gọi ta gọi là thím rồi.
Thạch Thúy Cúc có chút nghẹn ngào gật đầu: Đại tẩu, là ta may mắn. . . Ta…
Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, gia hòa vạn sự hưng, những lời này của Tằng Tử Phu coi như là nói ra trong tâm khảm của bà rồi, liền mở miệng nói: Tốt lắm, tốt lắm, trong quan hệ chị em bạn dâu ít nhiều cũng có chút ma xát nhỏ, không phải bây giờ không có việc gì đó sao? Thúy Cúc à, bây giờ ngươi là có phụ nữ có mang, phải chú ý thân thể, mọi việc phải nghe đại tẩu của ngươi. Dù sao đại tẩu của ngươi hiểu được chút ít y lý, cho dù thế nào thì sinh kế về sau còn dài lắm, không chừng ngày nào đó đại tẩu của ngươi cũng cần ngươi giúp đỡ, hiện tại an tâm dưỡng thai đi.
Tằng Tử Phu cười nói: Nương nói rất đúng, Thúy Cúc ngươi phải dưỡng tốt thân mình có biết không? Những thứ khác cũng đừng lo lắng.
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: Đại tẩu, cám ơn, còn có. . . Thực xin lỗi. Tằng Tử Phu hé miệng cười ừ một tiếng rồi xoay người vào phòng bếp. Ăn xong cơm trưa, Thạch Lý thị
Không thể không nói Tằng Mộng Nhi là người không chịu thua kém, mới gả cho Tằng Tử Cường không đến ba tháng liền truyền đến tin vui rồi, Tằng Mộng Nhi có tin vui! Đối với Tằng gia có thể nói là chuyện trọng đại, còn là chuyện lớn vui mừng. Tằng gia có hậu rồi! Lúc này Tằng Tử Phu mới cảm nhận được ít nhiều cảm giác hy vọng Tôn Tử của Thạch Lý thị lúc trước. Chính bản thân nàng cũng rất ngóng trông một cháu ngoại trai sớm sinh ra một chút, hận không thể ngày hôm sau liền đủ tháng.
Thạch Lai Phúc cười Tằng Tử Phu còn muốn sốt ruột hơn so với chính mình mang thai, nói chờ sau này thời điểm Tiểu Bùn cưới vợ sinh con, nhìn nàng còn không nóng nảy đến trên nóc nhà đi, vậy thì Tiểu Bùn còn nháo lớn tới cỡ nào. Thạch Lai Phúc vừa dứt lời, Tằng Tử Phu còn không kịp phản bác, Tiểu Bùn sẽ không làm vậy!
Thì Tiểu Bùn vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu, chỉ vào Thạch Lai Phúc kêu gào: Cha thật là xấu! Muốn chia rẽ con và mẹ con! Những lời này làm cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nhau, hai người đều khó hiểu. Ngược lại câu tiếp theo của Tiểu Bùn chọc cho hai người ha ha: Nương, con không cưới người khác, con lấy nương. Nương không cần phải trên nóc nhà đi.
Tằng Tử Phu bị Tiểu Bùn làm cho ngoài khét trong sống, đành phải vò loạn cái đầu nhỏ hạt dưa của Tiểu Bùn: Nói gì ngốc gì đâu rồi, chờ con trưởng thành thì phải lấy con dâu cho nương, sinh đại Tôn Tử cho nương, biết rõ chưa? Giống như cha con trưởng thành thì cưới mương đây, chúng ta đây, lại sinh đại Tôn Tử cho bà nội con chính là con đó!
Sau khi Tằng Tử Phu nói xong, Tiểu Bùn cau mày thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu. Tằng Tử Phu nghĩ lại một chút, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình nói cái gì rồi, đành phải thở dài: Dù sao con không lấy nương được, sau khi lớn lên con sẽ hiểu. Thạch Lai Phúc cũng ở một bên nói phụ họa.
Tiểu Bùn gật gật đầu, lớn tiếng nói: Con biết rồi.
Tằng Tử Phu nhướng mày hỏi: Biết rõ cái gì?
Tiểu Bùn cười nói: Nương, cho nên Tiểu Bùn không thể lấy nương, còn phải cưới con dâu cho nương, về hầu hạ nương, giống như nương hầu hạ bà nội vậy, đúng hay không?
Tằng Tử Phu vừa muốn khen Tiểu Bùn, kết quả Tiểu Bùn bánh bao của chúng ta bỏ thêm một câu làm cho Tằng Tử Phu trợn mắt há hốc mồm: Con lấy Nhị thẩm, về sau để cho Nhị thẩm hầu hạ nương, nương có chịu không?
Không được. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trăm miệng một lời hô lên! Tiểu Bùn một bộ dạng ủy khuất, trong thời gian một cái nháy mắt ‘vòi nước’ liền phun ra. Tằng Tử Phu bất đắc dĩ ôm Tiểu Bùn qua dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Tiểu Bùn vẫn không hiểu vì sao, chỉ là nhớ được Tằng Tử Phu nói, chờ mình trưởng thành sẽ hiểu. Tiểu Bùn lại bắt đầu quấn quýt lên, lúc nào thì mình có thể trưởng thành. . . Tằng Tử Phu càng quấn quýt. . . Vì sao lại sinh tiểu tử ngốc như vậy?
Vào lúc ban đêm, Thạch Thúy Cúc ở trong phòng bếp học phương pháp làm điểm tâm mới cùng Tằng Tử Phu, lại bắt đầu nói nói cười cười. Qua một hồi Thạch Thúy Cúc cảm thấy mình có chút không thoải mái, Tằng Tử Phu thấy vậy liền để cho Thạch Thúy Cúc trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao chỉ cần chưng hết cái nồi này, là đủ rồi, sáng sớm ngày mai có thể đưa đến trong tiệm.
Ai biết ngày hôm sau vừa xong giữa trưa, Thạch Lai Qúy liền vội vàng đánh xe ngựa đưa Thạch Thúy Cúc trở về. Tằng Tử Phu thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của Thạch Thúy Cúc, nhướng lông mày cười nói: Thúy Cúc, có chuyện tốt gì? Thạch Thúy Cúc cười cười: Toàn bộ nhờ cát ngôn của đại tẩu, tối hôm qua thân thể của ta không phải không thoải mái sao? Hôm nay đi đưa đồ trong tiệm thuận đường đi đến chỗ Nhị thúc nhìn một chút, Nhị thúc nói ta lại là có tin vui, liền thương lượng cùng Qúy ca trở về báo tin mừng cho nương và đại tẩu.
Vừa dứt lời, Thạch Lý thị nghe được động tĩnh cũng đi đi ra, hai tay nắm chặt Thạch Thúy Cúc: Thúy Cúc à, đây là thật sao? Ngươi lại có tin vui hả?
Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười nói: Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, đứng trong sân làm gì, muốn ăn chút gì không? Ta đi phòng bếp làm thêm hai món ngươi thích ăn cho ngươi.
Thạch Thúy Cúc liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu: Đại tẩu, đừng bận rộn, có gì ăn cũng được, cũng không phải là thai đầu tiên, làm sao yếu ớt như vậy.
Tằng Tử Phu gật đầu cười nói: Ba tháng đầu cần ổn định thai, Tiểu Thạch cứ để ở trong phòng ta, ta trông giúp cho ngươi.
Vốn Thạch Thúy Cúc chính là có tâm tư này, thật không nghĩ đến Tằng Tử Phu sẽ chủ động nhận việc này, trong nội tâm ấm áp, lôi kéo tay Tằng Tử Phu: Đại tẩu, tẩu, thật sự là phiền toái tẩu.
Tằng Tử Phu cười nói: Phiền toái cái gì, đều là người một nhà, nhìn ngươi kìa, có phải là giả khách khí với ta không?
Thạch Thúy Cúc liền vội vàng lắc đầu: Không có đại tẩu, kỳ thật ta cũng có cái suy nghĩ này, còn không biết mở miệng như thế nào, dù sao đại tẩu chỉ có một người, ta. . . Không nghĩ tới đại tẩu. . .
Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: Gia hòa vạn sự hung không phải sao? Chuyện trước kia đã sớm trôi qua rồi, làm sao ngươi luôn để ở trong lòng thế? Hiện tại Tiểu Thạch cũng biết gọi ta gọi là thím rồi.
Thạch Thúy Cúc có chút nghẹn ngào gật đầu: Đại tẩu, là ta may mắn. . . Ta…
Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, gia hòa vạn sự hưng, những lời này của Tằng Tử Phu coi như là nói ra trong tâm khảm của bà rồi, liền mở miệng nói: Tốt lắm, tốt lắm, trong quan hệ chị em bạn dâu ít nhiều cũng có chút ma xát nhỏ, không phải bây giờ không có việc gì đó sao? Thúy Cúc à, bây giờ ngươi là có phụ nữ có mang, phải chú ý thân thể, mọi việc phải nghe đại tẩu của ngươi. Dù sao đại tẩu của ngươi hiểu được chút ít y lý, cho dù thế nào thì sinh kế về sau còn dài lắm, không chừng ngày nào đó đại tẩu của ngươi cũng cần ngươi giúp đỡ, hiện tại an tâm dưỡng thai đi.
Tằng Tử Phu cười nói: Nương nói rất đúng, Thúy Cúc ngươi phải dưỡng tốt thân mình có biết không? Những thứ khác cũng đừng lo lắng.
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: Đại tẩu, cám ơn, còn có. . . Thực xin lỗi. Tằng Tử Phu hé miệng cười ừ một tiếng rồi xoay người vào phòng bếp. Ăn xong cơm trưa, Thạch Lý thị
/91
|