Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 57 - Chương 57

/91


Editor: ChieuNinh

Qua bốn ngày, mới nhận được thư của Lý Sở Hà, trong thư đầu tiên là báo bình an, vừa cảm tạ Thạch gia chiếu cố với Lý Quang Xuân. Nhìn đến đây, ngược lại Tằng Tử Phu cảm thấy có chút ngượng ngùng, bây giờ là Thạch gia dựa vào Lý Quang Xuân, có vài sự kiện đều là bởi vì mặt mũi Lý Quang Xuân, mới làm thỏa đáng, nói thí dụ như chuyện của Lý Bảo Quế.

Nếu không còn có mặt mũi Lý Quang Xuân ở đó, dựa theo quy củ, cô nương gả đi ra ngoài, như nước tát đi. Lý gia hoàn toàn có quyền lợi dìm lồng heo với Thạch Hoa Lan, dù sao Lý Bảo Quế là thuộc chi mạch dòng chính, vào tộc phổ Lý gia tộc, là có quyền lợi tộc trưởng, ai! Mạng dân thường mà, lại một lần nữa Tằng Tử Phu cảm thán, cổ đại không có nhân quyền.

Trong thư cũng đơn độc cảm tạ Tằng Tử Phu chiếu cố ‘Tư thục Thư Hương’ cũng đề cập đến ở kinh thành đã mua một ít các loại sách vở đều cần dùng đến, không cần đệ tử trả bạc. Dù sao cũng là học trò mình từng dạy qua, coi như là một lễ nhỏ, có lẽ mấy ngày nữa có thể đến, để cho Tằng Tử Phu để ý một chút. Lại nói chính mình muốn vào Hàn Lâm viện, còn cần chuẩn bị một số việc, chuyện hồi hương phải để sau này, cũng có khả năng không về được, thỉnh Thạch gia hỗ trợ chăm sóc nhiều cho Lý Quang Xuân.

Tin tức Thạch gia thôn xuất hiện Trạng nguyên lang trong một đêm lan truyền cả Kim Lan huyện, đương nhiên cũng tới Lý gia thôn. Không tới hai ngày, Lý Bảo Quế liền mang theo ‘hạ lễ’ đến Thạch gia, nói gần nói xa có ý tứ là hi vọng đón Thạch Hoa Lan trở về. Tuy trong nội tâm Thạch Lý thị hận Lý Bảo Quế đến nghiến răng, nhưng ở niên đại này, tóm lại nếu Lý Bảo Quế chịu hồi tâm chuyển ý đón cô nương mình trở về, còn không phải là quá tốt ư.

Trong chuyện này Tằng Tử Phu không có xen vào, theo như Tằng Tử Phu suy nghĩ, mặc dù Thạch Hoa Lan trở về, cuộc sống cũng sẽ không quá thoải mái. Hiện tại một nhà Lý Bảo Quế vừa ý chính là danh hào ‘trạng nguyên lang’, không biết về sau sẽ có những yêu cầu gì nữa. Trước không nói gì khác, kỳ thật trong trong ngoài ngoài Thạch gia đối với phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà cũng không còn cái ân tình gì. Tuy rằng thu lưu và giúp đỡ bọn họ, nhưng đừng quên còn thu năm lượng bạc! Cũng không thể chuyện gì cũng gây phiền phức đến nhà người ta.

Thạch Hoa Lan quyết tâm không trở về, nói đã chết tâm, Thạch Lý thị nghe xong thì đập đùi, xem như tận tình khuyên bảo, khuyên lại khuyên, Lý Bảo Quế ở một bên nói lời nói dễ nghe. Đến khi thật sự là không lay chuyển được Thạch Lý thị, Thạch Hoa Lan nắm chặt nắm tay. Tằng Tử Phu thấy vậy, trong lòng có chút thất vọng, cảm thấy Thạch Hoa Lan rất không biết tranh giành cho mình rồi. Nhưng nghĩ lại, ở thời đại này không phải nữ nhân đều là như thế sao? Chồng to như trời!

Tuy bởi vì mặt mũi Lý Quang Xuân, hiện tại không ai dám ở trước mặt gây khó chịu cho Thạch gia. Nhưng nữ nhân bị bỏ, lại dùng lý do là bất trinh, nếu đổi thành Thạch gia trước kia, chỉ sợ Thạch Hoa Lan sớm bị người ta phun nước miếng cho chết đuối. Cho dù là hiện tại, Thạch Hoa Lan cũng là không ra khỏi cửa trước không bước cổng trong.

Lý Bảo Cầm à? Lý Bảo Quế giật mình có chút xấu hổ nói: Nàng là biểu tỷ ta, hiện tại. . . Thạch Hoa Lan đứng người lên cắt đứt lời nói Lý Bảo Quế: Muốn ta trở về, có thể! Để cho tiện nhân kia lăn ra ngoài! Lý Bảo Quế kinh ngạc trừng mắt nhìn Thạch Hoa Lan, thật sự là không tưởng tượng nổi Thạch Hoa Lan vẫn luôn ôn nhu làm sao có thể nói ra lời nói như thế.

Hắn ta nhíu mày nói: Nàng là biểu tỷ ta, hiện tại không chỗ nương tựa, cũng không thể cứ đuổi đi ra như vậy!

Thạch Lý thị ở một bên nhìn mở miệng nói: Muốn cô nương của ta trở về, thì phải cho cái đồ đĩ kia cút ra khỏi Lý gia các ngươi! Sắc mặt Lý Bảo Quế có chút không tốt: Hoa Lan, ta đã đáp ứng Bảo Cầm phải chiếu cố nàng.

Thạch Hoa Lan nở nụ cười, một loại cười tự giễu, mặc dù chỉ là trong một chớp mắt liền mất đi, nhưng Tằng Tử Phu vẫn luôn quan sát Thạch Hoa Lan bắt được. Tằng Tử Phu mím môi, đi ra ngoài, cũng tiếp nhận suy đoán của mình, nữ nhân này là thật thật sự đau lòng đi. . . . . .

Bảo Cầm? Ngươi muốn kết hôn với nàng? Mắt Lý Bảo Quế nhìn Thạch Hoa Lan, trong nội tâm có chút sợ nhưng mà vẫn gật gật đầu, còn mở miệng giải thích nói: Dù gả vào thì cũng là ngươi lớn, huống hồ ngươi còn có Lỗi và Nguyệt chúng ta, nói sao cũng không qua được ngươi, không phải còn có người giúp ngươi lo liệu việc nhà nhiều hơn, tiết kiệm cho ngươi mỗi ngày mệt mỏi đến tối muộn sao, Hoa Lan.

Cút! Lăn ra ngoài! Thạch Hoa Lan hét lớn, trên mặt Lý Bảo Quế càng khó coi, cắn răng nói: Ngươi thật sự là không muốn trở về coi như xong, nhưng mà Tiểu Lỗi và Tiểu Nguyệt phải theo ta trở về, đó là con cháu Lý gia chúng ta!

Thạch Lý thị nghe xong lời này, tức giận tới mức run rẩy, Tằng Tử Phu ở trong nội viện nghe được Thạch Hoa Lan rống to một tiếng, vội vàng chạy vào phòng, đỡ lấy Thạch Lý thị lung la lung lay, mắt lo lắng nhìn Thạch Hoa Lan. Thạch Hoa Lan lắc đầu: Con cháu Lý gia các ngươi? Không phải ngươi đã nói đây không phải là con của ngươi sao? Không phải ngươi nói ngươi là cháu con rùa đen sao? Không phải ngươi nói bọn nó là dã chủng sao? Sao hiện tại lại được là con cháu Lý gia các ngươi?

Khi đó ta nói không phải nói nhảm sao?

Nói nhảm? Nói nhảm là muốn dẫn người đến, dìm lồng heo ta? Nói nhảm, khiến cho hồ ly tinh lẳng lơ kia ném hưu thư trên mặt của ta? Hôm nay Thạch Hoa Lan ta nói rõ ràng tại đây, ngươi hãy nghe cho kỹ! Ngươi




/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status