Kể từ ngày đó, Tử Tình mặc dù không mở miệng thừa nhận nhưng trong lòng của hai người Hạo Uy và Tử Tình đã ngầm hiểu được tình cảm của đối phương.
Hạo Uy từ khi nhận được sự đáp lại của Tử Tình rồi liền thay đổi giống như một người khác, thường xuyên nở nụ cười, khí chất lạnh lẽo âm trầm thường ngày cũng đổi thành một mảnh ôn nhu. Nhất là khi đối mặt với tiểu nhân nhi nào đó. Sự biến đổi đột ngột này của Hạo Uy làm cho những người từng quen biết hắn điều kinh nghi khó hiểu. Nhất là vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng kia. Vì không hỏi được Hạo Uy chuyện gì nên ông cho người đi điều tra, kết quả thế nhưng lại tra ra được con trai mặt lạnh của ông cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu chín mười tuổi mê hoặc. Biết được chuyện này, Hoàng đế kinh ngạc tới làm rơi cả cây bút. Sau đó thì âm thầm cảm thán, con của ông, quả nhiên có sở thích không giống người bình thường!
Cũng từ đó, Hạo Uy không còn giấu giếm chuyện mình yêu mến Tử Tình. Cứ hễ có thời gian rãnh là hắn liền chạy đến phủ của Tử Tình làm khách. Lúc đầu Cố Tam, Tô thị mấy người Tử Dục đều chấn kinh sợ hãi, đối mặt với Hạo Uy luôn dùng thái độ cung kính mà tiếp đãi. Nhưng qua một thời gian, mọi người dường như cũng quen dần với sự xuất hiện của Hạo Uy, thái độ cung kính mà xa cách ngày trước đã đổi thành thân thiện và nhiệt tình. Mà dường như cái thân phận nhị hoàng tử của Hạo Uy bây giờ ở Cố phủ đã không còn giá trị nữa rồi.
Cũng bởi vì Hạo Uy công khai không giấu diếm chuyện mình yêu thích Tử Tình, mà thái độ của hoàng đế lại luôn bình thản không có ý cấm cản, nên tin tức này rất nhanh đã bị truyền ra ngoài, đồng thời đã làm những quan gia quý tộc ở kinh thành sôi trào mãnh liệt. Có không ít các phu nhân tiểu thư ganh tỵ tới mức đập bể đồ. Nhưng chuyện này đối với những người trong cuộc là Tử Tình và Hạo Uy lại một chút cũng không ảnh hưởng.
Dạo này Hạo Uy thường xuyên đến Cố Phủ bồi Tử Tình đi chơi, đi làm chuyện đại sự này nọ của nàng. Mà Tử Tình cũng không giấu diếm Hạo Uy những chuyện mà nhà nàng làm làm. Vì thế cho nên việc Cố Tam vẫn luôn âm thầm giúp đỡ dân nghèo đã bị Hạo Uy biết.
Thật ra đối với chuyện này Hạo Uy đã biết từ lâu, nhưng lần này là hắn chân chính biết được từ Tử Tình. Hạo Uy cũng biết được chuyện Tử Tình gầy dựng thôn trang, cũng biết được Cố Tam đang âm thầm trồng ra một giống lương thực mới. Điều này cũng thật làm cho Hạo Uy ngạc nhiên rất nhiều. Nhưng chuyện làm Hạo Uy ngạc nhiên nhất chính là những cái chong chóng nước của Tử Tình. Mặc dù điều tra được nàng cho người đào đường dẫn nước về ruộng, nhưng vẫn không biết được cái quan trọng để nước về ruộng lại chính là cái chong chóng bằng gỗ này. Khi nhìn thấy chong chóng, thấy được lợi ích mà cái chong chóng thần kỳ này mang lại, tâm Hạo Uy liền sinh ra một cổ phấn khích khó nói nên lời.
Hắn là nhị hoàng tử, đương nhiên trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ đến ấm no của lê dân bá tánh. Chính là nhiều khi nghĩ đến, lo lắng đến, nhưng lại lực bất tòng tâm. Hiện tại nhìn thấy chong chóng nước này, Hạo Uy liền nghĩ đến nếu như hắn phổ biến những cái chong chóng này rộng rãi cho người dân cả nước biết, có phải hay không đã giúp đỡ cho lê dân một phần nào?
Nghĩ đến đó, Hạo Uy liền tìm Cố Tam nói chuyện. Cố Tam nghe Hạo Uy nói muốn dùng chong chóng nước này công bố cho toàn dân thì liền mừng rỡ gật đầu. Thật ra ngay từ lần đầu nhìn thấy chong chóng kia ông đã có ý định dùng nó phổ biến cho bà con cùng biết. Nhưng lúc đó con gái nhỏ ngăn cản ông, nàng nói cứ chờ thời cơ. Hiện tại nhị hoàng tử đã đến, có lẽ cũng chính là thời cơ công khai cái chong chóng này.
Vì thế thật nhiều ngày kế tiếp tất cả người của kinh thành nhìn thấy một tình cảnh thế này. Một đoàn quân đội của hoàng cung, của cung đại hoàng tử, nhị hoàng tử, các vương gia ở kinh thành cùng hai vị quan trụ cột của triều đình là Lỗ thừa tướng và Tô đại tướng quân cùng nhau ùng ùng kéo đến thôn trang của Cố phủ. Ngày nào cũng đến, sáng sớm đi, tối mịt mới trở về. Kèm theo đó là xung quanh thôn trang được bao phủ tầng tầng lớp lớp thị vệ. Mà quan trọng nhất là đích thân hoàng đế cũng dẫn đầu đi đến đó. Đến bây giờ dù người ngốc cũng biết được nhất định trong thôn trang đó có cái gì rồi. Nhưng mà qua hơn mười ngày vẫn không có tin tức gì truyền ra, những người có chút địa vị trong kinh thành càng ngày càng xôn xao nôn nóng.
Lại nói, hôm đó sau khi Cố Tam cùng Hạo Uy quyết định chuyện sẽ đem cái chong chóng nước kia công bố cho mọi người thì liền dâng tấu bẩm báo với hoàng thượng. Hoàng thượng khi nhận được tấu thư liền tò mò, thế là ông cải trang đi đến thôn trang của Tử Tình xem xét. Đến khi thấy sự kỳ diệu của chong chóng nước, Hoàng thế kinh ngạc thật lâu. Sau đó ông liền gấp gáp triệu tập những đại thần và hoàng thân quốc thích đến, rồi lệnh cho họ hỗ trợ Cố Tam việc chế tạo ra chong chóng nước này, ghi rõ từng chi tiếc thực hiện cho tới cách dùng.
Mà việc đầu tiên cần làm là phải trong một thời gian ngắn phải tạo ra một ngàn cái chong chóng nước để phân phát cho các thôn, thành, các huyện. Để cho người dân biết được công dụng và lợi ích mà cái chong chóng nước này mang lại. Cũng chính vì vậy mà có cái tình trạng người người nhao nhao lên vì mấy đoàn binh lính hừng hực khí thế chạy đến An Cư Thôn này.
Hôm nay, sáng sớm khi thức dậy Tử Tình liền nổi hứng muốn đến thôn trang xem những người khác làm việc. Vì thế nàng liền truyền lệnh cho Hộ Tỷ đi chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đi ngay.
Hộ Tỷ liền nghe lời đi rồi, chỉ là chưa đầy một phút sau đã trở lại, mà người đi phía trước nàng là người mà mấy ngày nay cứ chạy đến chỗ này. Đúng vậy! Đó là Hạo Uy.
Hạo Uy vừa đến liền đuổi mấy người Hộ Tâm Hộ Tỷ ra ngoài, sau đó một phát kéo Tử Tình đến trước mặt mình, ánh mắt ôn nhu cứ như vậy nhìn Tử Tình triền miên không dứt. Tử Tình lúc đầu còn e thẹn một chút, dần dần nàng cũng quen thuộc với ánh mắt ôn nhu này.
“Chàng không đi đến An Cư thôn sao? Sao lại đến đây rồi?” Tử Tình thản nhiên hỏi, thái độ bình đạm giống như không hề nhìn thấy ôn nhu trong mắt Hạo Uy.
Hạo Uy mím môi nhìn Tử Tình “Tình Nhi, nàng không thể như vậy, ta đến thăm nàng mà nàng một chút cũng không cảm động sao? Hai ngày rồi đấy, hai ngày không gặp ta, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?”
Giọng Hạo Uy giống như uỷ khuất, lại giống như lên án. Một bộ dạng của tiểu tức phụ, còn đâu dáng vẻ trầm lãnh thường ngày.
Tử Tình nhíu nhíu mày nhìn Hạo Uy, nàng sao lại cảm thấy hắn giống như càng ngày càng giống như một oán phụ rồi? Chẳng lẽ đây là di chứng của tình yêu?
Tử Tình lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái trong lòng, nàng trợn mắt phồng má nói:
“Chàng! Mau đứng đắn một chút, đừng có dùng giọng điệu sởn gai ốc đó mà nói chuyện với ta, nếu không.. hừ!”
Tử Tình “hừ!” một tiếng, thành công làm gương mặt uỷ khuất của ai đó trở lại bình thường, đồng thời cũng trưng ra khuôn mặt lạnh vốn có. Chỉ là ánh mắt khi nhìn ai đó lại toát ra vô vàn ôn nhu.
“Hôm nay phụ hoàng sẽ đến An Cư thôn, ta định đến đưa nàng đến đó. Sẵn tiện…. ta định để phụ hoàng biết đến chuyện nhà nàng có giống lương thực kia. Ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ kinh hỷ lắm. Ta đã bàn với cha nàng rồi, cha nàng nói tuỳ nàng quyết định. Tình Nhi, nàng thấy thế nào?” Hạo Uy trở về gương mặt nghiêm túc nói.
Tử Tình trầm ngâm, nàng nhíu mày sau đó im lặng suy nghĩ. Nàng cảm thấy vào lúc này để hoàng đế biết nhà nàng có giống khoai lang cũng tốt. Vừa chuyện chong chóng, vừa chuyện khoai lang. Như vậy đối với công danh của cha giống như đi thuyền buồm gặp đúng hướng gió. Như vậy chuyện hôn sự của đại ca cũng sẽ dễ dàng hơn. Tuy rằng bên phủ thừa tướng không có thái độ phản đối, nhưng nàng lại không muốn làm cho đại ca uỷ khuất. Nếu không sau này sẽ khó có thể có tiếng nói với chị dâu tương lai. Hiện tại tốt lắm, cha nàng lần này đã cống hiến cho triều đình hai khoảng cực tốt như vậy, tin rằng hoàng thượng sẽ không còn im lìm không để ý đến nữa. Nhiều không được nhưng lên hai phẩm cấp là có thể. Phải biết lần cống hiến này không phải là chuyện nhỏ, mà là một chuyện cực kỳ lớn lao. Chính là bồi đầy bát cơm cho lê dân bá tánh. Thử hỏi nó không lớn hay sao?
Nghĩ như vậy Tử Tình liền gật đầu với Hạo Uy, nàng đồng ý sẽ để hoàng đế biết được giống khoai lang của nhà nàng.
Hạo Uy nhận được đồng ý của Tử Tình liền cực kỳ vui vẻ. Thật ra hắn làm vậy một phần cũng vì có ý nghĩ riêng. Hắn là hoàng tử, còn nàng chỉ là một tiểu thư con của một quan viên tứ phẩm. Tuy rằng hắn không nghĩ gì, nhưng khi hắn đối tốt với nàng, những vị tiểu thư phủ khác nhất định đối với nàng có ý kiến.Mà hắn, một chút cũng không muốn để tiểu nhân nhi của mình chịu uất ức. Vì vậy, hắn muốn tạo cho nàng có một chỗ dựa, khi thế lực của nàng lớn, những người nữ nhân ngu ngốc kia sẽ không dám quá phận với nàng. Hạo Uy chính là có suy nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này của hắn, Tử Tình một chút cũng không biết đến. Hiện tại nàng đang nghĩ đến làm cách nào để hoàng đế càng thêm trọng dụng cha nàng thôi.
“Này, chàng đi An Cư Thôn trước đi, ta đi tìm cha bàn chút chuyện rồi sẽ cùng cha đi sau.” Sau khi suy nghĩ xong Tử Tình liền nhìn Hạo Uy nói.
Hạo Uy gật đầu, rồi trong lúc Tử Tình để ý liền nhanh chóng hôn trộm đôi môi nhỏ của nàng. Sau đó giống như chạy trốn phi thân rời đi.
Trong phòng nhỏ, Tử Tình vẫn còn đứng đần ra vì cái hôn của Hạo Uy, sau đó là đỏ mặt hét lên một câu:
“Hạo Uy, chàng dám! Cứ chờ đấy, ta sẽ tính sổ với chàng!!”
Giọng nói non nớt đặc trưng của một đứa trẻ cứ như vậy vang ra, làm cho người nào đó mới vừa rời khỏi bước chân vấp một cái, sau đó quệt một giọt mồ hôi lạnh trên trán rồi mới tiếp tục phi thân rời đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tử Tình liền nhanh chóng đi tìm Cố Tam. Mỗi ngày, sau khi vào triều xong vào giờ này cha nàng sẽ trở về phủ ăn uống thay đổi đồ rồi mới đi An Cư thôn. Hiện tại nàng có thể tìm cha bàn chuyện rồi cùng cha đi chung.
Đến thư phòng, nhìn thấy Cố Tam đang châu đầu xử lý công văn gì đó. Tử Tình chậm chạp bước tới gần Cố Tam, kéo nhẹ ghế đến cạnh Cố Tam ngồi xuống nhìn ông làm việc. Cố Tam có vẻ rất tập trung nên Tử Tình đến một hồi mà ông vẫn không hay biết.
Đợi làm xong, Cố Tam xếp công văn lại để qua một bên rồi thở ra một hơi, sau đó xoay đầu định rót nước uống. Bỗng nhiên trước mặt ông xuất hiện một chun trà. Cố Tam kinh ngạc nhìn qua. Lúc này ông mới nhìn thấy con gái nhỏ đang ngồi một bên chống cầm mở to mắt nhìn mình. Bộ dạng bé con nộn nộn thật là cực kỳ đáng yêu.
Gương mặt đang nghiêm túc trở nên nhu hoà, Cố Tam cười cầm lấy chun trà nhỏ từ tay Tử Tình rồi một hơi uống cạn. Sau đó nâng tay ôm Tử Tình vào lòng, bàn tay theo thói quen vỗ vỗ cái lưng nhỏ của Tử Tình.
Tử Tình không phản kháng để mặc cho Cố Tam xem mình là một đứa bé mà ôm ôm, nàng không chán ghét cảm giác này, mà càng thêm lưu luyến nó. Từ khi đến thế giới này, người thương nàng nhất, cưng chiều nàng nhất chính là người cha trước mặt này của mình. Bởi vậy, đối với việc Cố Tam vẫn luôn xem mình như đứa trẻ mà dỗ dành nàng, nàng một chút cũng không chán ghét.
Ở trong ngực của Cố Tam, Tử Tình cũng không làm nũng như mọi khi mà mở miệng trao đổi với Cố Tam những chuyện mà nàng cùng Hạo Uy vừa nói. Cố Tam nghe xong liền “Ừ!” một tiếng. Với ông, chỉ cần chuyện con gái nhỏ quyết định, ông đều rất an lòng.
Hai cha con bàn luận một hồi, cuối cùng cũng nắm tay nhau lên xe ngựa hướng về phía An Cư thôn.
Hạo Uy từ khi nhận được sự đáp lại của Tử Tình rồi liền thay đổi giống như một người khác, thường xuyên nở nụ cười, khí chất lạnh lẽo âm trầm thường ngày cũng đổi thành một mảnh ôn nhu. Nhất là khi đối mặt với tiểu nhân nhi nào đó. Sự biến đổi đột ngột này của Hạo Uy làm cho những người từng quen biết hắn điều kinh nghi khó hiểu. Nhất là vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng kia. Vì không hỏi được Hạo Uy chuyện gì nên ông cho người đi điều tra, kết quả thế nhưng lại tra ra được con trai mặt lạnh của ông cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu chín mười tuổi mê hoặc. Biết được chuyện này, Hoàng đế kinh ngạc tới làm rơi cả cây bút. Sau đó thì âm thầm cảm thán, con của ông, quả nhiên có sở thích không giống người bình thường!
Cũng từ đó, Hạo Uy không còn giấu giếm chuyện mình yêu mến Tử Tình. Cứ hễ có thời gian rãnh là hắn liền chạy đến phủ của Tử Tình làm khách. Lúc đầu Cố Tam, Tô thị mấy người Tử Dục đều chấn kinh sợ hãi, đối mặt với Hạo Uy luôn dùng thái độ cung kính mà tiếp đãi. Nhưng qua một thời gian, mọi người dường như cũng quen dần với sự xuất hiện của Hạo Uy, thái độ cung kính mà xa cách ngày trước đã đổi thành thân thiện và nhiệt tình. Mà dường như cái thân phận nhị hoàng tử của Hạo Uy bây giờ ở Cố phủ đã không còn giá trị nữa rồi.
Cũng bởi vì Hạo Uy công khai không giấu diếm chuyện mình yêu thích Tử Tình, mà thái độ của hoàng đế lại luôn bình thản không có ý cấm cản, nên tin tức này rất nhanh đã bị truyền ra ngoài, đồng thời đã làm những quan gia quý tộc ở kinh thành sôi trào mãnh liệt. Có không ít các phu nhân tiểu thư ganh tỵ tới mức đập bể đồ. Nhưng chuyện này đối với những người trong cuộc là Tử Tình và Hạo Uy lại một chút cũng không ảnh hưởng.
Dạo này Hạo Uy thường xuyên đến Cố Phủ bồi Tử Tình đi chơi, đi làm chuyện đại sự này nọ của nàng. Mà Tử Tình cũng không giấu diếm Hạo Uy những chuyện mà nhà nàng làm làm. Vì thế cho nên việc Cố Tam vẫn luôn âm thầm giúp đỡ dân nghèo đã bị Hạo Uy biết.
Thật ra đối với chuyện này Hạo Uy đã biết từ lâu, nhưng lần này là hắn chân chính biết được từ Tử Tình. Hạo Uy cũng biết được chuyện Tử Tình gầy dựng thôn trang, cũng biết được Cố Tam đang âm thầm trồng ra một giống lương thực mới. Điều này cũng thật làm cho Hạo Uy ngạc nhiên rất nhiều. Nhưng chuyện làm Hạo Uy ngạc nhiên nhất chính là những cái chong chóng nước của Tử Tình. Mặc dù điều tra được nàng cho người đào đường dẫn nước về ruộng, nhưng vẫn không biết được cái quan trọng để nước về ruộng lại chính là cái chong chóng bằng gỗ này. Khi nhìn thấy chong chóng, thấy được lợi ích mà cái chong chóng thần kỳ này mang lại, tâm Hạo Uy liền sinh ra một cổ phấn khích khó nói nên lời.
Hắn là nhị hoàng tử, đương nhiên trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ đến ấm no của lê dân bá tánh. Chính là nhiều khi nghĩ đến, lo lắng đến, nhưng lại lực bất tòng tâm. Hiện tại nhìn thấy chong chóng nước này, Hạo Uy liền nghĩ đến nếu như hắn phổ biến những cái chong chóng này rộng rãi cho người dân cả nước biết, có phải hay không đã giúp đỡ cho lê dân một phần nào?
Nghĩ đến đó, Hạo Uy liền tìm Cố Tam nói chuyện. Cố Tam nghe Hạo Uy nói muốn dùng chong chóng nước này công bố cho toàn dân thì liền mừng rỡ gật đầu. Thật ra ngay từ lần đầu nhìn thấy chong chóng kia ông đã có ý định dùng nó phổ biến cho bà con cùng biết. Nhưng lúc đó con gái nhỏ ngăn cản ông, nàng nói cứ chờ thời cơ. Hiện tại nhị hoàng tử đã đến, có lẽ cũng chính là thời cơ công khai cái chong chóng này.
Vì thế thật nhiều ngày kế tiếp tất cả người của kinh thành nhìn thấy một tình cảnh thế này. Một đoàn quân đội của hoàng cung, của cung đại hoàng tử, nhị hoàng tử, các vương gia ở kinh thành cùng hai vị quan trụ cột của triều đình là Lỗ thừa tướng và Tô đại tướng quân cùng nhau ùng ùng kéo đến thôn trang của Cố phủ. Ngày nào cũng đến, sáng sớm đi, tối mịt mới trở về. Kèm theo đó là xung quanh thôn trang được bao phủ tầng tầng lớp lớp thị vệ. Mà quan trọng nhất là đích thân hoàng đế cũng dẫn đầu đi đến đó. Đến bây giờ dù người ngốc cũng biết được nhất định trong thôn trang đó có cái gì rồi. Nhưng mà qua hơn mười ngày vẫn không có tin tức gì truyền ra, những người có chút địa vị trong kinh thành càng ngày càng xôn xao nôn nóng.
Lại nói, hôm đó sau khi Cố Tam cùng Hạo Uy quyết định chuyện sẽ đem cái chong chóng nước kia công bố cho mọi người thì liền dâng tấu bẩm báo với hoàng thượng. Hoàng thượng khi nhận được tấu thư liền tò mò, thế là ông cải trang đi đến thôn trang của Tử Tình xem xét. Đến khi thấy sự kỳ diệu của chong chóng nước, Hoàng thế kinh ngạc thật lâu. Sau đó ông liền gấp gáp triệu tập những đại thần và hoàng thân quốc thích đến, rồi lệnh cho họ hỗ trợ Cố Tam việc chế tạo ra chong chóng nước này, ghi rõ từng chi tiếc thực hiện cho tới cách dùng.
Mà việc đầu tiên cần làm là phải trong một thời gian ngắn phải tạo ra một ngàn cái chong chóng nước để phân phát cho các thôn, thành, các huyện. Để cho người dân biết được công dụng và lợi ích mà cái chong chóng nước này mang lại. Cũng chính vì vậy mà có cái tình trạng người người nhao nhao lên vì mấy đoàn binh lính hừng hực khí thế chạy đến An Cư Thôn này.
Hôm nay, sáng sớm khi thức dậy Tử Tình liền nổi hứng muốn đến thôn trang xem những người khác làm việc. Vì thế nàng liền truyền lệnh cho Hộ Tỷ đi chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đi ngay.
Hộ Tỷ liền nghe lời đi rồi, chỉ là chưa đầy một phút sau đã trở lại, mà người đi phía trước nàng là người mà mấy ngày nay cứ chạy đến chỗ này. Đúng vậy! Đó là Hạo Uy.
Hạo Uy vừa đến liền đuổi mấy người Hộ Tâm Hộ Tỷ ra ngoài, sau đó một phát kéo Tử Tình đến trước mặt mình, ánh mắt ôn nhu cứ như vậy nhìn Tử Tình triền miên không dứt. Tử Tình lúc đầu còn e thẹn một chút, dần dần nàng cũng quen thuộc với ánh mắt ôn nhu này.
“Chàng không đi đến An Cư thôn sao? Sao lại đến đây rồi?” Tử Tình thản nhiên hỏi, thái độ bình đạm giống như không hề nhìn thấy ôn nhu trong mắt Hạo Uy.
Hạo Uy mím môi nhìn Tử Tình “Tình Nhi, nàng không thể như vậy, ta đến thăm nàng mà nàng một chút cũng không cảm động sao? Hai ngày rồi đấy, hai ngày không gặp ta, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?”
Giọng Hạo Uy giống như uỷ khuất, lại giống như lên án. Một bộ dạng của tiểu tức phụ, còn đâu dáng vẻ trầm lãnh thường ngày.
Tử Tình nhíu nhíu mày nhìn Hạo Uy, nàng sao lại cảm thấy hắn giống như càng ngày càng giống như một oán phụ rồi? Chẳng lẽ đây là di chứng của tình yêu?
Tử Tình lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kỳ quái trong lòng, nàng trợn mắt phồng má nói:
“Chàng! Mau đứng đắn một chút, đừng có dùng giọng điệu sởn gai ốc đó mà nói chuyện với ta, nếu không.. hừ!”
Tử Tình “hừ!” một tiếng, thành công làm gương mặt uỷ khuất của ai đó trở lại bình thường, đồng thời cũng trưng ra khuôn mặt lạnh vốn có. Chỉ là ánh mắt khi nhìn ai đó lại toát ra vô vàn ôn nhu.
“Hôm nay phụ hoàng sẽ đến An Cư thôn, ta định đến đưa nàng đến đó. Sẵn tiện…. ta định để phụ hoàng biết đến chuyện nhà nàng có giống lương thực kia. Ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ kinh hỷ lắm. Ta đã bàn với cha nàng rồi, cha nàng nói tuỳ nàng quyết định. Tình Nhi, nàng thấy thế nào?” Hạo Uy trở về gương mặt nghiêm túc nói.
Tử Tình trầm ngâm, nàng nhíu mày sau đó im lặng suy nghĩ. Nàng cảm thấy vào lúc này để hoàng đế biết nhà nàng có giống khoai lang cũng tốt. Vừa chuyện chong chóng, vừa chuyện khoai lang. Như vậy đối với công danh của cha giống như đi thuyền buồm gặp đúng hướng gió. Như vậy chuyện hôn sự của đại ca cũng sẽ dễ dàng hơn. Tuy rằng bên phủ thừa tướng không có thái độ phản đối, nhưng nàng lại không muốn làm cho đại ca uỷ khuất. Nếu không sau này sẽ khó có thể có tiếng nói với chị dâu tương lai. Hiện tại tốt lắm, cha nàng lần này đã cống hiến cho triều đình hai khoảng cực tốt như vậy, tin rằng hoàng thượng sẽ không còn im lìm không để ý đến nữa. Nhiều không được nhưng lên hai phẩm cấp là có thể. Phải biết lần cống hiến này không phải là chuyện nhỏ, mà là một chuyện cực kỳ lớn lao. Chính là bồi đầy bát cơm cho lê dân bá tánh. Thử hỏi nó không lớn hay sao?
Nghĩ như vậy Tử Tình liền gật đầu với Hạo Uy, nàng đồng ý sẽ để hoàng đế biết được giống khoai lang của nhà nàng.
Hạo Uy nhận được đồng ý của Tử Tình liền cực kỳ vui vẻ. Thật ra hắn làm vậy một phần cũng vì có ý nghĩ riêng. Hắn là hoàng tử, còn nàng chỉ là một tiểu thư con của một quan viên tứ phẩm. Tuy rằng hắn không nghĩ gì, nhưng khi hắn đối tốt với nàng, những vị tiểu thư phủ khác nhất định đối với nàng có ý kiến.Mà hắn, một chút cũng không muốn để tiểu nhân nhi của mình chịu uất ức. Vì vậy, hắn muốn tạo cho nàng có một chỗ dựa, khi thế lực của nàng lớn, những người nữ nhân ngu ngốc kia sẽ không dám quá phận với nàng. Hạo Uy chính là có suy nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này của hắn, Tử Tình một chút cũng không biết đến. Hiện tại nàng đang nghĩ đến làm cách nào để hoàng đế càng thêm trọng dụng cha nàng thôi.
“Này, chàng đi An Cư Thôn trước đi, ta đi tìm cha bàn chút chuyện rồi sẽ cùng cha đi sau.” Sau khi suy nghĩ xong Tử Tình liền nhìn Hạo Uy nói.
Hạo Uy gật đầu, rồi trong lúc Tử Tình để ý liền nhanh chóng hôn trộm đôi môi nhỏ của nàng. Sau đó giống như chạy trốn phi thân rời đi.
Trong phòng nhỏ, Tử Tình vẫn còn đứng đần ra vì cái hôn của Hạo Uy, sau đó là đỏ mặt hét lên một câu:
“Hạo Uy, chàng dám! Cứ chờ đấy, ta sẽ tính sổ với chàng!!”
Giọng nói non nớt đặc trưng của một đứa trẻ cứ như vậy vang ra, làm cho người nào đó mới vừa rời khỏi bước chân vấp một cái, sau đó quệt một giọt mồ hôi lạnh trên trán rồi mới tiếp tục phi thân rời đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tử Tình liền nhanh chóng đi tìm Cố Tam. Mỗi ngày, sau khi vào triều xong vào giờ này cha nàng sẽ trở về phủ ăn uống thay đổi đồ rồi mới đi An Cư thôn. Hiện tại nàng có thể tìm cha bàn chuyện rồi cùng cha đi chung.
Đến thư phòng, nhìn thấy Cố Tam đang châu đầu xử lý công văn gì đó. Tử Tình chậm chạp bước tới gần Cố Tam, kéo nhẹ ghế đến cạnh Cố Tam ngồi xuống nhìn ông làm việc. Cố Tam có vẻ rất tập trung nên Tử Tình đến một hồi mà ông vẫn không hay biết.
Đợi làm xong, Cố Tam xếp công văn lại để qua một bên rồi thở ra một hơi, sau đó xoay đầu định rót nước uống. Bỗng nhiên trước mặt ông xuất hiện một chun trà. Cố Tam kinh ngạc nhìn qua. Lúc này ông mới nhìn thấy con gái nhỏ đang ngồi một bên chống cầm mở to mắt nhìn mình. Bộ dạng bé con nộn nộn thật là cực kỳ đáng yêu.
Gương mặt đang nghiêm túc trở nên nhu hoà, Cố Tam cười cầm lấy chun trà nhỏ từ tay Tử Tình rồi một hơi uống cạn. Sau đó nâng tay ôm Tử Tình vào lòng, bàn tay theo thói quen vỗ vỗ cái lưng nhỏ của Tử Tình.
Tử Tình không phản kháng để mặc cho Cố Tam xem mình là một đứa bé mà ôm ôm, nàng không chán ghét cảm giác này, mà càng thêm lưu luyến nó. Từ khi đến thế giới này, người thương nàng nhất, cưng chiều nàng nhất chính là người cha trước mặt này của mình. Bởi vậy, đối với việc Cố Tam vẫn luôn xem mình như đứa trẻ mà dỗ dành nàng, nàng một chút cũng không chán ghét.
Ở trong ngực của Cố Tam, Tử Tình cũng không làm nũng như mọi khi mà mở miệng trao đổi với Cố Tam những chuyện mà nàng cùng Hạo Uy vừa nói. Cố Tam nghe xong liền “Ừ!” một tiếng. Với ông, chỉ cần chuyện con gái nhỏ quyết định, ông đều rất an lòng.
Hai cha con bàn luận một hồi, cuối cùng cũng nắm tay nhau lên xe ngựa hướng về phía An Cư thôn.
/93
|