Ta, ta muốn ở cổ đại xa xôi này một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, quên đi Chu Vũ Hằng, quên đi tất thảy những truyện đã xảy ra trước kia, sau này, nếu như có một lúc nào đấy ta tưởng niệm Chu Vũ Hằng, Âu Dương Yên Nhiên ta thề sẽ tự mình đập đầu vào tường!
Sau khi hạ quyết tâm, ta say đắm nhìn về phía mười mấy suất ca cổ đại tuổi còn phơi phới – ha ha ha, nhiều suất ca như vậy, buổi tối nay ta nên an bài như thế nào đây? Thật sự là hao tâm tổn trí a! NP, SM hay là dã chiến đây? Hắc hắc ~~~~
“Được rồi, các ngươi là ai? Thân phận như thế nào?” Nghĩ vậy, ta biết rồi mà còn cố làm ra vẻ hỏi, chỉ vào một suất ca đứng gần ta nhất, “Ngươi, tới nói cho ta biết?”
“Hồi bẩm công chúa, thuộc hạ là tử sĩ khiêm thiếp thân thị vệ – Việt Tiệp Phi, không phải là nam sủng mà người tối sủng ái”. Suất ca hồi đáp.
“Tử sĩ?!” Ta nghe nói như thế, đột nhiên hưng phấn đứng lên, nguyên lai không phải tất cả các suất ca này đều là nam sủng của ta, cư nhiên còn có một suất ca là thị vệ của ta a! Bản thân ta vốn rất hâm mộ các tử sĩ cổ đại, không ngờ Âu Dương Yên Nhiên ta vừa bị đụng đầu xuyên qua đây liền gặp phải thần tượng? Chẳng lẽ vận khí của ta tốt vậy sao? Ha ha ha, ta không chút hình tượng, chảy nước miếng.
Việt Tiệp Phi nhìn tầm khoảng 18 đến 20 tuổi, thân cao một thước tám hai (Fen: 1m 82 đó bà con, cao dữ a), thân khoác lam y thêu hình hoa cẩm tú, bên hông thắt một cái đai lưng vân hồ lam, thanh ti trên đỉnh lam quan đổ xuống, bộ dáng vừa cương nghị lại vừa ôn nhu làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác sợ hãi, mi tu như kiếm, đôi mắt sâu như nước hồ thu phảng phất nét u buồn, nhưng lại ẩn ẩn vẻ tinh tường sắc bén, mũi cao anh tuấn, đẹp nhất là đôi môi gợi cảm.
Hảo đẹp trai ha, ta không khỏi hung hăng nuốt nước miếng, Việt Tiệp Phi đúng là mẫu đàn ông lý tưởng của tan ha, chỉ tiếc là không phải nam sủng của ta, ôi, bất quá sau này thiếu gì cách đem hắn nuốt vào bụng, hì hì!
“Thật sự cảm ơn ngươi bao lâu nay vẫn bảo vệ ta, có thật ngươi vì ta mà nguyện hi sinh cả tính mạng?” Ta thật sự không nhịn được lòng hiếu kì, muốn nghe chính xác câu trả lời của hắn, mắc dù ta biết nếu hắn có trả lời, không nhất định sẽ nói thật.
“Chính là như thế, thuộc hạ nguyện vì công chúa mà lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết cũng không chối từ.” Việt Tiệp Phi kiên định không một chút chần chừ, trả lời, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Chuyện gì đang xảy ra? Ta sửng sốt.
Ánh mắt của Việt Tiệp Phi giống như ánh trăng trong đêm tuyết, nhẹ vũ ưu thương cùng tịch mịch, lại có gì đó hỗn loạn mà thương tâm,quyết tâm dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan. Ánh mắt hắn, như nhìn xuyên qua con người ta, chạm đến thật sâu trong tâm hồn ta, nóng bỏng đến mức cơ hồ đem ta thiêu cháy.
Trong nháy mắt, vạn vật thiên hạ như không tồn tại, hết thảy tiếng động phồn hoa rầm rĩ cúng đã tan mất, mà thế gian này chỉ còn lại mình ta và hắn… Như thế… thật phức tạp.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Việt Tiệp Phi thích Thủy Băng Thanh công chúa? Không thể nào? Có lầm hay không?! Cái mỹ nhân hoa lệ Thủy Băng Thanh công chúa này có đến những 500 nam sủng nha, hơn nữa, Thuỷ Dật Hiên cho nàng tùy thời Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tiền lãng chết ở trên bờ cát da a!
Nếu như Việt Tiệp Phi thật sử thích Thủy Băng Thanh công chúa, như vậy hắn cũng là quá điên cuồng đi? Ai!
“Nga, cám ơn ngươi…” Ta đột nhiên có điểm xấu hổ, nhất thời không biết nói cái gì, dù sau, hiên tại cũng là ta đang chiếm dụng thân thể của Thủy Băng Thanh, chợt nghe một nam tử xa lạ nói một câu “thuộc hạ nguyện vì công chúa mà lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết cũng không chối từ.”, thật sự là không quen, đương nhiên, mặc kệ những lời trên là thật lòng hay giả dối, ta vẫn có một chút cảm động.
Nghĩ đến điều này, ta cười hì hì nhìn Việt Tiệp Phi, đồng thời tâm lý không đứng đắn mà thầm muốn, ngàn lần chết cũng không chối từ thì tạm thời ta chưa dùng, nhưng mà chỉ cần sau này buổi tối ngươi có thể nhượng ta dục tiên dục tử thế là được rồi, hắc hắc.
Sau khi hạ quyết tâm, ta say đắm nhìn về phía mười mấy suất ca cổ đại tuổi còn phơi phới – ha ha ha, nhiều suất ca như vậy, buổi tối nay ta nên an bài như thế nào đây? Thật sự là hao tâm tổn trí a! NP, SM hay là dã chiến đây? Hắc hắc ~~~~
“Được rồi, các ngươi là ai? Thân phận như thế nào?” Nghĩ vậy, ta biết rồi mà còn cố làm ra vẻ hỏi, chỉ vào một suất ca đứng gần ta nhất, “Ngươi, tới nói cho ta biết?”
“Hồi bẩm công chúa, thuộc hạ là tử sĩ khiêm thiếp thân thị vệ – Việt Tiệp Phi, không phải là nam sủng mà người tối sủng ái”. Suất ca hồi đáp.
“Tử sĩ?!” Ta nghe nói như thế, đột nhiên hưng phấn đứng lên, nguyên lai không phải tất cả các suất ca này đều là nam sủng của ta, cư nhiên còn có một suất ca là thị vệ của ta a! Bản thân ta vốn rất hâm mộ các tử sĩ cổ đại, không ngờ Âu Dương Yên Nhiên ta vừa bị đụng đầu xuyên qua đây liền gặp phải thần tượng? Chẳng lẽ vận khí của ta tốt vậy sao? Ha ha ha, ta không chút hình tượng, chảy nước miếng.
Việt Tiệp Phi nhìn tầm khoảng 18 đến 20 tuổi, thân cao một thước tám hai (Fen: 1m 82 đó bà con, cao dữ a), thân khoác lam y thêu hình hoa cẩm tú, bên hông thắt một cái đai lưng vân hồ lam, thanh ti trên đỉnh lam quan đổ xuống, bộ dáng vừa cương nghị lại vừa ôn nhu làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác sợ hãi, mi tu như kiếm, đôi mắt sâu như nước hồ thu phảng phất nét u buồn, nhưng lại ẩn ẩn vẻ tinh tường sắc bén, mũi cao anh tuấn, đẹp nhất là đôi môi gợi cảm.
Hảo đẹp trai ha, ta không khỏi hung hăng nuốt nước miếng, Việt Tiệp Phi đúng là mẫu đàn ông lý tưởng của tan ha, chỉ tiếc là không phải nam sủng của ta, ôi, bất quá sau này thiếu gì cách đem hắn nuốt vào bụng, hì hì!
“Thật sự cảm ơn ngươi bao lâu nay vẫn bảo vệ ta, có thật ngươi vì ta mà nguyện hi sinh cả tính mạng?” Ta thật sự không nhịn được lòng hiếu kì, muốn nghe chính xác câu trả lời của hắn, mắc dù ta biết nếu hắn có trả lời, không nhất định sẽ nói thật.
“Chính là như thế, thuộc hạ nguyện vì công chúa mà lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết cũng không chối từ.” Việt Tiệp Phi kiên định không một chút chần chừ, trả lời, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Chuyện gì đang xảy ra? Ta sửng sốt.
Ánh mắt của Việt Tiệp Phi giống như ánh trăng trong đêm tuyết, nhẹ vũ ưu thương cùng tịch mịch, lại có gì đó hỗn loạn mà thương tâm,quyết tâm dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan. Ánh mắt hắn, như nhìn xuyên qua con người ta, chạm đến thật sâu trong tâm hồn ta, nóng bỏng đến mức cơ hồ đem ta thiêu cháy.
Trong nháy mắt, vạn vật thiên hạ như không tồn tại, hết thảy tiếng động phồn hoa rầm rĩ cúng đã tan mất, mà thế gian này chỉ còn lại mình ta và hắn… Như thế… thật phức tạp.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Việt Tiệp Phi thích Thủy Băng Thanh công chúa? Không thể nào? Có lầm hay không?! Cái mỹ nhân hoa lệ Thủy Băng Thanh công chúa này có đến những 500 nam sủng nha, hơn nữa, Thuỷ Dật Hiên cho nàng tùy thời Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tiền lãng chết ở trên bờ cát da a!
Nếu như Việt Tiệp Phi thật sử thích Thủy Băng Thanh công chúa, như vậy hắn cũng là quá điên cuồng đi? Ai!
“Nga, cám ơn ngươi…” Ta đột nhiên có điểm xấu hổ, nhất thời không biết nói cái gì, dù sau, hiên tại cũng là ta đang chiếm dụng thân thể của Thủy Băng Thanh, chợt nghe một nam tử xa lạ nói một câu “thuộc hạ nguyện vì công chúa mà lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết cũng không chối từ.”, thật sự là không quen, đương nhiên, mặc kệ những lời trên là thật lòng hay giả dối, ta vẫn có một chút cảm động.
Nghĩ đến điều này, ta cười hì hì nhìn Việt Tiệp Phi, đồng thời tâm lý không đứng đắn mà thầm muốn, ngàn lần chết cũng không chối từ thì tạm thời ta chưa dùng, nhưng mà chỉ cần sau này buổi tối ngươi có thể nhượng ta dục tiên dục tử thế là được rồi, hắc hắc.
/12
|