Ba ngày sau, vết thương toàn thân Vân Chi đã khỏi vì được sự chăm sóc đặc biệt của Phương Liên. Vết thương từ lần ám sát lần trước cũng đã khỏi. Đám ngươi của nàng có thể đi khi Long Hắc báo tin về.
Tất cả gồm Nàng, Vân Chi, Tiểu Xuân, Long Bạch đang ngồi nhìn nhau trong phòng, không ai nói một lời khiến trong phòng càng trở nên yên tĩnh hơn
Chủ tử, nhận được thư của tai mắt trong vương phủ ._ Long Hắc từ đâu nhảy vào dùng vẻ mặt trầm trọng báo tin” Nhóm người của chủ tử sắp bị tín kế ở biên giới. Kẻ thù đang chuẩn bị hành động ở Đông Quốc.”
Nàng dường như rất hài lòng về tin tức của Long Hắc. Xem ra nàng cũng đã đúng rồi, yêu là yêu, theo dõi là theo dõi, công tư phân minh. May mắn là nàng không giống như những nữ tử khác yêu đến say đắm, yêu đến mù quáng mặc cho người khác hãm hại. Những nử tử đó quá ngây thơ và quá khờ. Nhưng còn nàng thì không.
“ Tiểu Thư, chúng ta làm sao bây giờ” Tiểu Xuân bên cạnh đột nhiên hỏi làm cho nàng bừng tỉnh.” Chúng ta tiến không được, lùi cũng không xong nữa…”
“ Tiểu Xuân im lặng” Long Hắc đứng đối diện đột nhiên cắt ngang lời của Tiểu Xuân khiến nàng ấy bất mãn không thôi nhưng lại không dám thể hiện rõ trước mặt nàng, nói ra cũng là vì sợ nàng trừng trị đi.
“ Các ngươi nghĩ thế nào” Phương Liên quét mắt nhìn toàn bộ người trong phòng, ai cũng đều lộ ra thần sắc phức tạp. Họ đều biết chuyến đi này thực sự rất nguy hiểm a. Nhưng mà những người ở đây chỉ sợ là càng gặp nguy hiểm càng cứ cố đâm đầu vào đó. Thế nên sau một hồi im lặng Long Bạch cất giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh, một bộ dáng vô cùng khí phách
“ Chủ tử, chuyến đi này nhất quyết không thể không đi” Đúng vậy chuyến đi này không thể không đi vì nàng cũng nhận tin dữ bên Đông quốc rồi, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, thần sắc phức tạp của nàng đều biến mất dùng giọng điệu nghiêm khắc nói to “ Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, nhưng không vì thế mà lùi bước, vì bản thân của mình vì bản thân của tất cả mọi người, chúng ta không thể không đi”
Xung quanh mọi người đều đồng thanh hô” Rõ” một cái, giờ đây sự lo âu hay nhút nhát đều đã biến mất không còn dấu vết chỉ còn lại một thứ cảm giác đang sôi trào trong tim họ, trong trí óc của họ và cả trong ánh mắt của họ một thứ gì đó nồng cháy, sôi trào ùng ục mà người ta vẫn thường hay gọi là nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Dường như nàng rất hài lòng về những gì nàng đã tạo ra đó là sự nhiệt huyết cần có của tuổi trẻ cùng sự đoàn kết của mọi người tạo nên một sức mạnh thật lớn chứ nếu lấy một mình nàng ra chống đối với những tình cảnh sắp xảy ra chỉ e là nàng chống không nổi lại còn có thể mất mạng.
Một lúc sau nhóm người nàng đều đã chuẩn bị song cả tinh thần và vật chất. Thần sắc mọi người ai cũng bừng bừng quyết tâm. Nhóm người sau khi bàn giao tiền thuê phòng thì nhanh chóng nhảy lên xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra biên giới. Vì nàng không cần xe nữa nên dùng xe đổi lấy một con tuấn mã, kết quả là cả bốn con ngựa đều chạy nhanh dạt dào sức sống.
Nàng dẫn đầu trước tiên vừa chạy vừa nói chuyện với bốn con người trên ba con ngựa ở đằng sau “ Thế nào, quyết tâm rồi chứ, vì tổ quốc đối đầu với nguy hiểm” Mọi người phía sau đồng thanh hô to” Quyết tâm” rồi lại cùng nàng phi ngựa như bay trên con đường. Kết quả là hai ngày sau với tốc độ chạy không ngừng nghỉ của tuấn mã và sự quyết tâm của mọi người thì đã đến được biên giới Thiên Long Quốc và Đông quốc một cách thuận lợi.
Nàng giao lại dây cương cho Vân Chi, đích thân nàng xuống ngựa đi lại bên thị vệ “ Nhất phẩm quận chúa cùng tam vương phi Liễu Phương Liên mời ngươi cho qua”
Tên thị vệ nghe xong sắc mặt không khẽ biến đổi vài giây rồi mới quỳ xuống bẩm tấu “ Tam Vương Gia có lệnh ngăn cấm tam vương phi trở về Đông quốc” Giọng nói không nhỏ làm cho những người đằng sau nàng nghe hết. Tất nhiên sau khi nghe thì lại trợn mắt há mồm Tiểu Xuân lại định xoắn tay áo lên lao vào đánh cho tên thị vệ kia thì Vân Chi kịp ngăn cản. Nàng không quá bất ngờ khi nghe thông báo này của tên thị vệ, nàng đã dự đoán được sẽ có chuyện xảy ra khi ở biên giới hai nước không ngờ lại là chuyện này.
“ Xin nhất phẩm quận chúa tam vương phi trở về” Khi nghe tên thị vệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra lời này cơ hồ đám người ở phía sau nàng đã muốn động thủ. Nàng đành quay đầu lại trừng mắt tỏ ý không manh động thế mà sát khí lại càng ngày càng lớn, nàng cũng không bận tâm nàng tin họ sẽ không dám làm gì quá phận đâu.
Nghĩ lại tên thị vệ này chỉ là phục mệnh làm việc thì thôi nàng cũng không so đo làm chi, việc cần làm là bây giờ phải nghĩ cách để qua được bên đó.
“ Tam vương gia truyền lệnh cho ngươi lúc nào” Nàng siết chặt chiếc nhẫn trong tay những lời nói của nàng không lạnh cũng không ấm bất quá tên thị vệ chỉ cảm thấy áp lực nào đó đè trên vai hắn. Giọng hắn có chút run run “ Bẩm, tam vương gia truyền lệnh vào ngày hôm trước”
Nàng nhíu mày, ngày hôm trước tức là ngày mà nàng sắp tới biên giới, hắn tin tức cũng quá nhanh nhạy đi cư nhiên tuấn mã phi nước đại cũng không bằng việc tin tức bị truyền đi. Quả thật là rèn luyện tuyệt hảo. Hắn vô tình đừng trách nàng vô nghĩ, hắn cố ý ngăn nàng lại là bởi vì nàng đã biết tin tức Thiên Long quốc chuẩn bị xâm chiếm nước Đông quốc sao? Nếu đúng như vậy thì hắn đã quá kiểm soát nàng rồi, trong cuộc đời nàng tôn sùng chủ nghĩa tự do không bị ràng buộc.
“ Bổn vương phi là được thái hậu cho phép về thăm, ngươi lại dám kháng chỉ của thái hậu sao”
Tên thị vệ vẫn không trả lời, nàng chỉ cười lạnh rồi lách qua bên người của hắn tiêu sái đi thẳng, tên thị vệ trong tay lóe lên một thanh kiếm đâm thẳng về phía nàng “ Vậy thì đừng trách ti chức không báo trước”.
Nàng cảm thấy phía sau như có một luồng gió mạnh sắc bén nhanh như chớp đâm thẳng tới khiến nàng không có chút phòng bị hơi chật vật né tránh, quay đầu lại tên thị vệ một bộ dáng hung ác đang không ngừng đâm dao về phía nàng, nàng hết né trái rồi né phải hoàn toàn không để ý đến hình tượng. Sau một lúc né tránh có chút khó khăn nàng được cứu bởi Long Hắc, mắt thấy tên thị vệ sắp đâm trúng người hắn yêu thì hắn không do dự cầm chủy thủ trong tay một lực phóng xuyên qua lồng ngực của tên thị vệ.
“ Phương Liên, ngươi không sao chứ” Vân Chi ổn định tinh thần mấy “ bé” ngựa xong rồi mới chạy lại nàng quan tâm ân cần.
“ Không sao cái đầu ngươi ấy” Vừa nói vừa đưa cánh tay phải lên ở một vùng cánh tay đó vì cọ xát với mặt đất nên có chút máu lan ra ngoài “ Ngươi thử bị giống ta coi, đau lắm ấy”
Nói xong động tác thuần thục trèo lên ngựa nhưng vì cánh tay phải đang đau nhức nên đành cầm cương ở tay trái. Hô một tiếng “ Đi” Rồi phi nước đại vượt qua ranh giới của Thiên Long quốc trở về Đông quốc không một vật cản. Long Bạch nhìn Long Hắc nhíu mày, lần vượt biên này hình như có chút không bình thường. Nàng ổn định tâm trạng lại, đè nén cảm xúc lại thì cũng có suy nghĩ giống như Long Bạch lần vượt biên này không bình thường họ đi thuận lợi không một vật cản chắc chắn rằng Tử Hiên ấy đã sắp xếp toàn bộ rồi. Nhưng tại sao lại phải sắp xếp, e rằng chuyện này còn có mục đích khác.
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu thẳng lên tất cả bọn họ, tưởng rằng im lặng thật ra đầy rẫy những nguy hiểm đang đợi họ ở phía trước nhưng mà một khi con người đang ở con đường không có lối thoát xung quanh tất nhiên là họ sẽ đi thẳng về phía trước không một lời than trách.
Tất cả gồm Nàng, Vân Chi, Tiểu Xuân, Long Bạch đang ngồi nhìn nhau trong phòng, không ai nói một lời khiến trong phòng càng trở nên yên tĩnh hơn
Chủ tử, nhận được thư của tai mắt trong vương phủ ._ Long Hắc từ đâu nhảy vào dùng vẻ mặt trầm trọng báo tin” Nhóm người của chủ tử sắp bị tín kế ở biên giới. Kẻ thù đang chuẩn bị hành động ở Đông Quốc.”
Nàng dường như rất hài lòng về tin tức của Long Hắc. Xem ra nàng cũng đã đúng rồi, yêu là yêu, theo dõi là theo dõi, công tư phân minh. May mắn là nàng không giống như những nữ tử khác yêu đến say đắm, yêu đến mù quáng mặc cho người khác hãm hại. Những nử tử đó quá ngây thơ và quá khờ. Nhưng còn nàng thì không.
“ Tiểu Thư, chúng ta làm sao bây giờ” Tiểu Xuân bên cạnh đột nhiên hỏi làm cho nàng bừng tỉnh.” Chúng ta tiến không được, lùi cũng không xong nữa…”
“ Tiểu Xuân im lặng” Long Hắc đứng đối diện đột nhiên cắt ngang lời của Tiểu Xuân khiến nàng ấy bất mãn không thôi nhưng lại không dám thể hiện rõ trước mặt nàng, nói ra cũng là vì sợ nàng trừng trị đi.
“ Các ngươi nghĩ thế nào” Phương Liên quét mắt nhìn toàn bộ người trong phòng, ai cũng đều lộ ra thần sắc phức tạp. Họ đều biết chuyến đi này thực sự rất nguy hiểm a. Nhưng mà những người ở đây chỉ sợ là càng gặp nguy hiểm càng cứ cố đâm đầu vào đó. Thế nên sau một hồi im lặng Long Bạch cất giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh, một bộ dáng vô cùng khí phách
“ Chủ tử, chuyến đi này nhất quyết không thể không đi” Đúng vậy chuyến đi này không thể không đi vì nàng cũng nhận tin dữ bên Đông quốc rồi, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, thần sắc phức tạp của nàng đều biến mất dùng giọng điệu nghiêm khắc nói to “ Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, nhưng không vì thế mà lùi bước, vì bản thân của mình vì bản thân của tất cả mọi người, chúng ta không thể không đi”
Xung quanh mọi người đều đồng thanh hô” Rõ” một cái, giờ đây sự lo âu hay nhút nhát đều đã biến mất không còn dấu vết chỉ còn lại một thứ cảm giác đang sôi trào trong tim họ, trong trí óc của họ và cả trong ánh mắt của họ một thứ gì đó nồng cháy, sôi trào ùng ục mà người ta vẫn thường hay gọi là nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Dường như nàng rất hài lòng về những gì nàng đã tạo ra đó là sự nhiệt huyết cần có của tuổi trẻ cùng sự đoàn kết của mọi người tạo nên một sức mạnh thật lớn chứ nếu lấy một mình nàng ra chống đối với những tình cảnh sắp xảy ra chỉ e là nàng chống không nổi lại còn có thể mất mạng.
Một lúc sau nhóm người nàng đều đã chuẩn bị song cả tinh thần và vật chất. Thần sắc mọi người ai cũng bừng bừng quyết tâm. Nhóm người sau khi bàn giao tiền thuê phòng thì nhanh chóng nhảy lên xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra biên giới. Vì nàng không cần xe nữa nên dùng xe đổi lấy một con tuấn mã, kết quả là cả bốn con ngựa đều chạy nhanh dạt dào sức sống.
Nàng dẫn đầu trước tiên vừa chạy vừa nói chuyện với bốn con người trên ba con ngựa ở đằng sau “ Thế nào, quyết tâm rồi chứ, vì tổ quốc đối đầu với nguy hiểm” Mọi người phía sau đồng thanh hô to” Quyết tâm” rồi lại cùng nàng phi ngựa như bay trên con đường. Kết quả là hai ngày sau với tốc độ chạy không ngừng nghỉ của tuấn mã và sự quyết tâm của mọi người thì đã đến được biên giới Thiên Long Quốc và Đông quốc một cách thuận lợi.
Nàng giao lại dây cương cho Vân Chi, đích thân nàng xuống ngựa đi lại bên thị vệ “ Nhất phẩm quận chúa cùng tam vương phi Liễu Phương Liên mời ngươi cho qua”
Tên thị vệ nghe xong sắc mặt không khẽ biến đổi vài giây rồi mới quỳ xuống bẩm tấu “ Tam Vương Gia có lệnh ngăn cấm tam vương phi trở về Đông quốc” Giọng nói không nhỏ làm cho những người đằng sau nàng nghe hết. Tất nhiên sau khi nghe thì lại trợn mắt há mồm Tiểu Xuân lại định xoắn tay áo lên lao vào đánh cho tên thị vệ kia thì Vân Chi kịp ngăn cản. Nàng không quá bất ngờ khi nghe thông báo này của tên thị vệ, nàng đã dự đoán được sẽ có chuyện xảy ra khi ở biên giới hai nước không ngờ lại là chuyện này.
“ Xin nhất phẩm quận chúa tam vương phi trở về” Khi nghe tên thị vệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra lời này cơ hồ đám người ở phía sau nàng đã muốn động thủ. Nàng đành quay đầu lại trừng mắt tỏ ý không manh động thế mà sát khí lại càng ngày càng lớn, nàng cũng không bận tâm nàng tin họ sẽ không dám làm gì quá phận đâu.
Nghĩ lại tên thị vệ này chỉ là phục mệnh làm việc thì thôi nàng cũng không so đo làm chi, việc cần làm là bây giờ phải nghĩ cách để qua được bên đó.
“ Tam vương gia truyền lệnh cho ngươi lúc nào” Nàng siết chặt chiếc nhẫn trong tay những lời nói của nàng không lạnh cũng không ấm bất quá tên thị vệ chỉ cảm thấy áp lực nào đó đè trên vai hắn. Giọng hắn có chút run run “ Bẩm, tam vương gia truyền lệnh vào ngày hôm trước”
Nàng nhíu mày, ngày hôm trước tức là ngày mà nàng sắp tới biên giới, hắn tin tức cũng quá nhanh nhạy đi cư nhiên tuấn mã phi nước đại cũng không bằng việc tin tức bị truyền đi. Quả thật là rèn luyện tuyệt hảo. Hắn vô tình đừng trách nàng vô nghĩ, hắn cố ý ngăn nàng lại là bởi vì nàng đã biết tin tức Thiên Long quốc chuẩn bị xâm chiếm nước Đông quốc sao? Nếu đúng như vậy thì hắn đã quá kiểm soát nàng rồi, trong cuộc đời nàng tôn sùng chủ nghĩa tự do không bị ràng buộc.
“ Bổn vương phi là được thái hậu cho phép về thăm, ngươi lại dám kháng chỉ của thái hậu sao”
Tên thị vệ vẫn không trả lời, nàng chỉ cười lạnh rồi lách qua bên người của hắn tiêu sái đi thẳng, tên thị vệ trong tay lóe lên một thanh kiếm đâm thẳng về phía nàng “ Vậy thì đừng trách ti chức không báo trước”.
Nàng cảm thấy phía sau như có một luồng gió mạnh sắc bén nhanh như chớp đâm thẳng tới khiến nàng không có chút phòng bị hơi chật vật né tránh, quay đầu lại tên thị vệ một bộ dáng hung ác đang không ngừng đâm dao về phía nàng, nàng hết né trái rồi né phải hoàn toàn không để ý đến hình tượng. Sau một lúc né tránh có chút khó khăn nàng được cứu bởi Long Hắc, mắt thấy tên thị vệ sắp đâm trúng người hắn yêu thì hắn không do dự cầm chủy thủ trong tay một lực phóng xuyên qua lồng ngực của tên thị vệ.
“ Phương Liên, ngươi không sao chứ” Vân Chi ổn định tinh thần mấy “ bé” ngựa xong rồi mới chạy lại nàng quan tâm ân cần.
“ Không sao cái đầu ngươi ấy” Vừa nói vừa đưa cánh tay phải lên ở một vùng cánh tay đó vì cọ xát với mặt đất nên có chút máu lan ra ngoài “ Ngươi thử bị giống ta coi, đau lắm ấy”
Nói xong động tác thuần thục trèo lên ngựa nhưng vì cánh tay phải đang đau nhức nên đành cầm cương ở tay trái. Hô một tiếng “ Đi” Rồi phi nước đại vượt qua ranh giới của Thiên Long quốc trở về Đông quốc không một vật cản. Long Bạch nhìn Long Hắc nhíu mày, lần vượt biên này hình như có chút không bình thường. Nàng ổn định tâm trạng lại, đè nén cảm xúc lại thì cũng có suy nghĩ giống như Long Bạch lần vượt biên này không bình thường họ đi thuận lợi không một vật cản chắc chắn rằng Tử Hiên ấy đã sắp xếp toàn bộ rồi. Nhưng tại sao lại phải sắp xếp, e rằng chuyện này còn có mục đích khác.
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu thẳng lên tất cả bọn họ, tưởng rằng im lặng thật ra đầy rẫy những nguy hiểm đang đợi họ ở phía trước nhưng mà một khi con người đang ở con đường không có lối thoát xung quanh tất nhiên là họ sẽ đi thẳng về phía trước không một lời than trách.
/26
|