Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 197: Bạn trai của tôi không phải là người (28)
/408
|
Cô thoạt nhìn giống loại người si mê việc nam nữ hoan ái lắm sao!?
Quả thật có điểm giống.
Rõ ràng hắn nhược khí mười phần, chỉ thiếu điều viết trên mặt mấy chữ “Ta rất dễ bắt nạt, các ngươi mau tới bắt nạt ta”, nhưng cô lại không có nổi chút lực chống đỡ trước mặt hắn là thế nào?
“Vợ à…”
“Dừng!” Bạch Tửu vội vàng bưng kín miệng hắn, để ngăn hắn lại nói ra lời kinh người gì, “Ngươi bây giờ còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện chưa rõ, chờ tương lai ngươi gặp nhiều người, thấy nhiều yêu* (yêu quái), ngươi sẽ liền biết việc ngươi làm hiện tại là rất ấu trĩ.”
Hắn nắm tay cô đang che trên miệng mình, khóe môi rũ xuống, buồn bực nói: “Bởi vì ngươi cảm thấy ta ấu trĩ, nên mới không thích ta sao?”
Cũng không phải là vậy.
Cô đã định trước sẽ phải hy sinh vì nhiệm vụ, nếu cuối cùng phải chết, thì sao cô phải cố công phát triển một đoạn tình cảm, khiến người nọ thống khổ đây?
Bạch Tửu nhìn hắn ngây thơ vô tội, hạ quyết tâm mà nói: “Ngươi là yêu, ta là người, sinh mệnh của ngươi dài lâu, nhìn không thấy cuối, nhưng sinh mệnh của người chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy chục năm. Chờ ta từ từ già đi, ngươi vẫn giữ nguyên tuổi trẻ đẹp đẽ, Thiên Đạo chính là như thế, người và yêu không chung đường, không thể cưỡng cầu được.”
Cô nói đạo lý lớn như vậy, hắn lại chỉ bắt được một trọng điểm, “Ngươi ghét bỏ ta là yêu, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạch Tửu lạnh mặt gật đầu, “Ta ghét bỏ ngươi là yêu, ta không gọi người tới bắt ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu tiếp tục ôm hy vọng không có khả năng mà dây dưa với ta, ta sẽ liền không nương tay nữa.”
Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, như mạ lên cho hắn một vầng sáng màu vàng kim. Hắn hơi ngửa đầu nhìn cô, trong mắt lại tối đen không rõ, không có một chút ánh sáng nào. Hắn tử khí trầm trầm như vậy, lại càng quỷ dị khiến người ta không rời nổi mắt.
Bạch Tửu hơi nghiêng đầu đi tránh hắn tầm mắt, cô rút tay mình ra, đứng lên nói: “Về sau ta sẽ không đến nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Cô xoay người rời khỏi, giờ phút này chính cô cũng bất ngờ với việc mình có thể sắm vai lãnh khốc vô tình như vậy. Bỗng nhiên, cô nghe được động tĩnh truyền đến từ phía sau, còn có tiếng kêu rên thống khổ của hắn.
Bạch Tửu không cách nào khống chế mà xoay người nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy lại, “Ngươi đang làm gì!”
Hắn từ trong nước lên trên bờ, đuôi cá kéo theo một vệt nước. Hắn muốn giữ cô lại, nhưng hắn không thẻ nào làm ra hành động như người thường được, vì thế đuôi cá màu đỏ kia kéo trên mặt đất, cọ xát với cát đá trên bờ, bị trầy xước không ít.
Bạch Tửu ngồi xổm bên cạnh đỡ cánh tay hắn, trên đuôi cá có không ít vảy xinh đẹp đều cso thêm vài vết trầy, cô nghe được mình phát ra giọng nói tức giận, “Ngươi điên rồi?”
Đuôi cá quan trọng đến thế nào đối với cuộc sống trong nước của hắn, cô không tin hắn không biết.
“Ngươi đừng đi…” Trạng thái hiện tại của hắn không thể nói là tốt được, nhưng vẫn dùng hết sức lực ôm cô vào trong ngực mình. Giọng hắn nhẹ nhàng, “Ta biết ta là yêu, ngươi không thích ta cũng phải, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ biến thành người, chỉ cần không còn cái đuôi nữa…”
Thình lình thấy hắn nhổ vẩy cá trên đuôi xuống, Bạch Tửu vội vàng kéo tay hắn, tức giận cũng đột nhiên nảy sinh trong lòng, “Ngươi không đau sao!?”
Chỗ hắn nhổ vẩy cá xuống kia, đã thấm ra vết máu.
Hắn ủy khuất chớp chớp mắt, “Đau… nhưng nhìn thấy ngươi rời đi, nơi này của ta sẽ đau hơn nữa.”
Hắn bắt lấy tay cô, dán lên ngực mình.
Tay Bạch Tửu run lên, chỉ cảm thấy bàn tay dán lên ngực hắn kia nóng dần, nhiệt độ tăng lên kia ấm lan tràn đến toàn bộ cánh tay cô, cuối cùng vọt đến trái tim cô.
Quả thật có điểm giống.
Rõ ràng hắn nhược khí mười phần, chỉ thiếu điều viết trên mặt mấy chữ “Ta rất dễ bắt nạt, các ngươi mau tới bắt nạt ta”, nhưng cô lại không có nổi chút lực chống đỡ trước mặt hắn là thế nào?
“Vợ à…”
“Dừng!” Bạch Tửu vội vàng bưng kín miệng hắn, để ngăn hắn lại nói ra lời kinh người gì, “Ngươi bây giờ còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện chưa rõ, chờ tương lai ngươi gặp nhiều người, thấy nhiều yêu* (yêu quái), ngươi sẽ liền biết việc ngươi làm hiện tại là rất ấu trĩ.”
Hắn nắm tay cô đang che trên miệng mình, khóe môi rũ xuống, buồn bực nói: “Bởi vì ngươi cảm thấy ta ấu trĩ, nên mới không thích ta sao?”
Cũng không phải là vậy.
Cô đã định trước sẽ phải hy sinh vì nhiệm vụ, nếu cuối cùng phải chết, thì sao cô phải cố công phát triển một đoạn tình cảm, khiến người nọ thống khổ đây?
Bạch Tửu nhìn hắn ngây thơ vô tội, hạ quyết tâm mà nói: “Ngươi là yêu, ta là người, sinh mệnh của ngươi dài lâu, nhìn không thấy cuối, nhưng sinh mệnh của người chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy chục năm. Chờ ta từ từ già đi, ngươi vẫn giữ nguyên tuổi trẻ đẹp đẽ, Thiên Đạo chính là như thế, người và yêu không chung đường, không thể cưỡng cầu được.”
Cô nói đạo lý lớn như vậy, hắn lại chỉ bắt được một trọng điểm, “Ngươi ghét bỏ ta là yêu, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạch Tửu lạnh mặt gật đầu, “Ta ghét bỏ ngươi là yêu, ta không gọi người tới bắt ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu tiếp tục ôm hy vọng không có khả năng mà dây dưa với ta, ta sẽ liền không nương tay nữa.”
Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, như mạ lên cho hắn một vầng sáng màu vàng kim. Hắn hơi ngửa đầu nhìn cô, trong mắt lại tối đen không rõ, không có một chút ánh sáng nào. Hắn tử khí trầm trầm như vậy, lại càng quỷ dị khiến người ta không rời nổi mắt.
Bạch Tửu hơi nghiêng đầu đi tránh hắn tầm mắt, cô rút tay mình ra, đứng lên nói: “Về sau ta sẽ không đến nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Cô xoay người rời khỏi, giờ phút này chính cô cũng bất ngờ với việc mình có thể sắm vai lãnh khốc vô tình như vậy. Bỗng nhiên, cô nghe được động tĩnh truyền đến từ phía sau, còn có tiếng kêu rên thống khổ của hắn.
Bạch Tửu không cách nào khống chế mà xoay người nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy lại, “Ngươi đang làm gì!”
Hắn từ trong nước lên trên bờ, đuôi cá kéo theo một vệt nước. Hắn muốn giữ cô lại, nhưng hắn không thẻ nào làm ra hành động như người thường được, vì thế đuôi cá màu đỏ kia kéo trên mặt đất, cọ xát với cát đá trên bờ, bị trầy xước không ít.
Bạch Tửu ngồi xổm bên cạnh đỡ cánh tay hắn, trên đuôi cá có không ít vảy xinh đẹp đều cso thêm vài vết trầy, cô nghe được mình phát ra giọng nói tức giận, “Ngươi điên rồi?”
Đuôi cá quan trọng đến thế nào đối với cuộc sống trong nước của hắn, cô không tin hắn không biết.
“Ngươi đừng đi…” Trạng thái hiện tại của hắn không thể nói là tốt được, nhưng vẫn dùng hết sức lực ôm cô vào trong ngực mình. Giọng hắn nhẹ nhàng, “Ta biết ta là yêu, ngươi không thích ta cũng phải, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ biến thành người, chỉ cần không còn cái đuôi nữa…”
Thình lình thấy hắn nhổ vẩy cá trên đuôi xuống, Bạch Tửu vội vàng kéo tay hắn, tức giận cũng đột nhiên nảy sinh trong lòng, “Ngươi không đau sao!?”
Chỗ hắn nhổ vẩy cá xuống kia, đã thấm ra vết máu.
Hắn ủy khuất chớp chớp mắt, “Đau… nhưng nhìn thấy ngươi rời đi, nơi này của ta sẽ đau hơn nữa.”
Hắn bắt lấy tay cô, dán lên ngực mình.
Tay Bạch Tửu run lên, chỉ cảm thấy bàn tay dán lên ngực hắn kia nóng dần, nhiệt độ tăng lên kia ấm lan tràn đến toàn bộ cánh tay cô, cuối cùng vọt đến trái tim cô.
/408
|