Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 179: Bạn trai của tôi không phải là người (10)
/408
|
Edit: Ư Ư
Đôi mắt hắn đen nhánh như sao trời, trong chớp mắt, lập lòe ngây thơ vô tri, hắn rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay Bạch Tửu, ngón tay khẽ nhúc nhích, vuốt ve mu bàn tay nàng.
"Này..." Bạch Tửu chưa kịp kháng nghị thì bàn tay đã bị nam nhân kia kéo đi, cả người ngã vào trong ngực hắn, mùi hoa sen quanh quẩn bên chóp mũi, nàng giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn nở nụ cười nên lại bị sắc đẹp mê hoặc.
"Ấm."
Bạch Tửu sửng sốt một lát, nàng nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy mới hiểu hắn đang nói tay nàng ấm, trong lòng chợt cảm thấy khó hiểu, nam nhân này rõ ràng có một khuôn mặt yêu nghiệt đa tình, nhưng đôi mắt lại thanh triệt sạch sẽ giống như một đứa bé.
Nhưng hai cảm giác mâu thuẫn này lại có thể xuất hiện đồng thời, lại còn làm hắn tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Hắn buông thả tay nàng ra.
Nam nhân mặc hồng y nâng tay lên, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, khớp xương rõ ràng, thon dài tinh tế, trắng nõn đến sạch sẽ, đôi mắt lộ ra sự tò mò, mặt nước nổi lên gợn sóng, hóa ra là hắn nâng bàn tay còn lại lên, khuôn mặt yêu mị tràn đầy khó hiểu, dường như cả người được một tầng mông lung bao phủ, như mộng như ảo, càng làm người ta muốn tới gần để cảm nhận sự chân thật này.
Bạch Tửu quơ quơ đầu để bản thân tỉnh táo lại, nếu trên người hắn không có mùi của hồ ly thì chắc chắn nàng sẽ cho rằng hắn là một con hồ yêu, bởi vì hồ yêu là loại thiên về mị thuật, có thể mê hoặc người có tâm trí cực kỳ kiên định, nàng cảnh giác lùi về phía sau một bước rồi bước ra khỏi hồ nước.
Vừa bước được một bước đã bị một lực kéo lại, lại bởi vì đá dưới đáy hồ quá trơn nên suýt nữa té ngã, may mà nàng kịp thời vịn vào thành hồ, nàng không vui quay đầu lại nhìn bàn tay trắng nõn đang kéo lấy góc váy của mình, men theo bàn tay đó nhìn lên trên là một khuôn mặt hại nước hại dân đang mờ mịt không biết làm sao nhìn mình.
Đôi mắt hắn tràn đầy tủi thân, "Ngươi đừng ghét bỏ ta, ta không hôi đâu."
Giọng nói mềm mại nhưng lại không giống nữ nhân, mà là hơn những nam nhân khác một thứ được gọi là "Mị mà không tầm thường", mái tóc đen dài xõa sau lưng, quả thực có thể dùng kiều diễm ướt át để hình dung, nhưng ánh mắt, khí chất của hắn lại để lộ ra sự ngây thơ của trẻ con, hai cảm giác hợp lại làm một thật đúng là phạm quy làm trái tim người ta rung động, thế gian hiếm có.
Cho dù Bạch Tửu tự xưng là không bị sắc đẹp mê hoặc cũng không khống chế được mà mềm nửa người, nếu người này xuống nhân gian, nàng có lý do tin tưởng tất cả đế vương dưới nhân gian sẽ đánh nhau vì hắn, nàng không có bản lĩnh chống cự họa quốc yêu cơ... Không, là họa quốc yêu nam.
Sau khi Bạch Tửu đọc thầm hơn mười lần sắc tức là không dưới đáy lòng, nàng mới mở miệng, "Ngươi... Ngươi nói gì?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đôi mắt hắn đen nhánh như sao trời, trong chớp mắt, lập lòe ngây thơ vô tri, hắn rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay Bạch Tửu, ngón tay khẽ nhúc nhích, vuốt ve mu bàn tay nàng.
"Này..." Bạch Tửu chưa kịp kháng nghị thì bàn tay đã bị nam nhân kia kéo đi, cả người ngã vào trong ngực hắn, mùi hoa sen quanh quẩn bên chóp mũi, nàng giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn nở nụ cười nên lại bị sắc đẹp mê hoặc.
"Ấm."
Bạch Tửu sửng sốt một lát, nàng nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy mới hiểu hắn đang nói tay nàng ấm, trong lòng chợt cảm thấy khó hiểu, nam nhân này rõ ràng có một khuôn mặt yêu nghiệt đa tình, nhưng đôi mắt lại thanh triệt sạch sẽ giống như một đứa bé.
Nhưng hai cảm giác mâu thuẫn này lại có thể xuất hiện đồng thời, lại còn làm hắn tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Hắn buông thả tay nàng ra.
Nam nhân mặc hồng y nâng tay lên, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, khớp xương rõ ràng, thon dài tinh tế, trắng nõn đến sạch sẽ, đôi mắt lộ ra sự tò mò, mặt nước nổi lên gợn sóng, hóa ra là hắn nâng bàn tay còn lại lên, khuôn mặt yêu mị tràn đầy khó hiểu, dường như cả người được một tầng mông lung bao phủ, như mộng như ảo, càng làm người ta muốn tới gần để cảm nhận sự chân thật này.
Bạch Tửu quơ quơ đầu để bản thân tỉnh táo lại, nếu trên người hắn không có mùi của hồ ly thì chắc chắn nàng sẽ cho rằng hắn là một con hồ yêu, bởi vì hồ yêu là loại thiên về mị thuật, có thể mê hoặc người có tâm trí cực kỳ kiên định, nàng cảnh giác lùi về phía sau một bước rồi bước ra khỏi hồ nước.
Vừa bước được một bước đã bị một lực kéo lại, lại bởi vì đá dưới đáy hồ quá trơn nên suýt nữa té ngã, may mà nàng kịp thời vịn vào thành hồ, nàng không vui quay đầu lại nhìn bàn tay trắng nõn đang kéo lấy góc váy của mình, men theo bàn tay đó nhìn lên trên là một khuôn mặt hại nước hại dân đang mờ mịt không biết làm sao nhìn mình.
Đôi mắt hắn tràn đầy tủi thân, "Ngươi đừng ghét bỏ ta, ta không hôi đâu."
Giọng nói mềm mại nhưng lại không giống nữ nhân, mà là hơn những nam nhân khác một thứ được gọi là "Mị mà không tầm thường", mái tóc đen dài xõa sau lưng, quả thực có thể dùng kiều diễm ướt át để hình dung, nhưng ánh mắt, khí chất của hắn lại để lộ ra sự ngây thơ của trẻ con, hai cảm giác hợp lại làm một thật đúng là phạm quy làm trái tim người ta rung động, thế gian hiếm có.
Cho dù Bạch Tửu tự xưng là không bị sắc đẹp mê hoặc cũng không khống chế được mà mềm nửa người, nếu người này xuống nhân gian, nàng có lý do tin tưởng tất cả đế vương dưới nhân gian sẽ đánh nhau vì hắn, nàng không có bản lĩnh chống cự họa quốc yêu cơ... Không, là họa quốc yêu nam.
Sau khi Bạch Tửu đọc thầm hơn mười lần sắc tức là không dưới đáy lòng, nàng mới mở miệng, "Ngươi... Ngươi nói gì?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
/408
|