Edit: Ư Ư
"Lát nữa tôi sẽ gọi lại." Bạch Tửu nhẹ giọng nói rồi cúp máy, cô híp híp mắt nhìn Đường Thi, "Tuy tớ và cậu là bạn học cũ nhưng sẽ không đến nỗi bị coi như tấm chắn chứ."
Đường Thi khô cằn nói: "Chuyện này... Khụ, được rồi, xin lỗi cậu vì chuyện này."
Hắn thở dài giống như mất hết tất cả sức lực
"Chị ơi, là do em làm mất ví tiền!" Bạch Phàm Phàm ảo não nói: "Nếu không phải em bị mất vì thì em cũng sẽ không để thầy Tống đưa về nhà!"
"Thầy Tống?" Bạch Tửu nhìn về phía Đường Thi, "Cậu sửa lại họ từ lúc nào vậy?"
"Sau khi cha mẹ tới ly hôn, tớ theo họ mẹ, bây giờ tên của tới là Tống Từ."
Bạch Tửu mỉm cười, "Sao cậu không đổi tên thành Nguyên Khúc?"
Ngay sau đó cô lại ngẩn ra, cái tên Tống Từ này cô không thể không biết, đây là tên của nam chủ trong thế giới này cơ mà.
Đường Thi... Bây giờ nên gọi hắn là Tống Từ xấu hổ cười, "Không phải là do tổ tiên nhà tớ không có họ Nguyên à?"
Cha mẹ Tống Từ đều là giáo sư nghiêm cứu văn học cổ, cha hắn thích tên Đường Thi, mẹ hắn lại thích Tống Từ, nhưng nắm hắn chuẩn bị tốt nghiệp thì cha hắn lại thông đồng với một nữ sinh viên, sau đó mẹ hắn quyết đoán ly hôn nên tất nhiên hắn sẽ đứng về phía mẹ. Sau khi hai người ly hôn, cha hắn kết hôn vỡi nữ sinh kia rồi sinh ra một đứa con trai, Tống Từ cũng sửa lại tên và chặt đứt liên hệ với bên kia.
Hôm này Tống Từ tới đây cũng là do nhìn thấy Bạch Phàm Phàm đang do dự đứng ở trạm xe buýt, tuy hắn biết Bạch Phàm Phầm thích mình nhưng cũng không thể bỏ mặc học sinh ở trạm xe buýt nền đành lái xe đưa người về.
Sau khi tới chung cư, Bạch Phàm Phàm khách khí mời Tống Từ lên uống ly trà, hắn đang nghĩ tới chuyện thư tình nên thất thần đồng ý, cho đến khi vào phòng và nhìn thấy ảnh chụp của Bạch Tửu và Bạch Phàm Pham thì hắn mới nghĩ ra một lý do từ chối để không làm tổn thương cô.
Kết quả Bạch Tửu lại nhìn thấy, sau đó hắn bị Bạch Phàm Phàm tức giận đuổi ra bên ngoài.
Đừng nói tới Tống Từ mà Bạch Tửu cũng cảm thấy rất là vi diệu, cô không nghĩ tới bạn học cũ của mình sẽ là nam chính, bây giờ cô chỉ cảm thấy người này cực kỳ không vừa mắt, loại cảm giác này giống như cảm giác ghét bỏ con héo muốn cướp củ cải trắng nhà mình.
Bạch Tửu kéo Bạch Phàm Phàm đi vào trong nhà.
Tống Từ càng thêm xấu hổ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng, Bạch Tửu nhìn Bạch Phàm Phàm nói: "Sau này em cách xa anh ta một chút."
"Vâng!" Bạch Phàm Phàm quyết đoán đồng ý, bây giờ cô mới hiểu câu nói lòng người hiểm ác, cô coi Tống Từ là một người thầy hòa ái dễ gần, nhưng cô không nghĩ tới Tống Từ dám mơ ước chị gái của cô!
Nhưng thấy Bạch Tửu có vẻ không hứng thú với Tống Từ, Bạch Phàm Phàm thả lòng không ít.
Bạch Phàm Phàm nhớ tới chuyện gì đó nên lại vuốt cằm hỏi: "Chị, hình như em vừa nghe thấy chị gọi tên Hứa Khâm, đúng không?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
"Lát nữa tôi sẽ gọi lại." Bạch Tửu nhẹ giọng nói rồi cúp máy, cô híp híp mắt nhìn Đường Thi, "Tuy tớ và cậu là bạn học cũ nhưng sẽ không đến nỗi bị coi như tấm chắn chứ."
Đường Thi khô cằn nói: "Chuyện này... Khụ, được rồi, xin lỗi cậu vì chuyện này."
Hắn thở dài giống như mất hết tất cả sức lực
"Chị ơi, là do em làm mất ví tiền!" Bạch Phàm Phàm ảo não nói: "Nếu không phải em bị mất vì thì em cũng sẽ không để thầy Tống đưa về nhà!"
"Thầy Tống?" Bạch Tửu nhìn về phía Đường Thi, "Cậu sửa lại họ từ lúc nào vậy?"
"Sau khi cha mẹ tới ly hôn, tớ theo họ mẹ, bây giờ tên của tới là Tống Từ."
Bạch Tửu mỉm cười, "Sao cậu không đổi tên thành Nguyên Khúc?"
Ngay sau đó cô lại ngẩn ra, cái tên Tống Từ này cô không thể không biết, đây là tên của nam chủ trong thế giới này cơ mà.
Đường Thi... Bây giờ nên gọi hắn là Tống Từ xấu hổ cười, "Không phải là do tổ tiên nhà tớ không có họ Nguyên à?"
Cha mẹ Tống Từ đều là giáo sư nghiêm cứu văn học cổ, cha hắn thích tên Đường Thi, mẹ hắn lại thích Tống Từ, nhưng nắm hắn chuẩn bị tốt nghiệp thì cha hắn lại thông đồng với một nữ sinh viên, sau đó mẹ hắn quyết đoán ly hôn nên tất nhiên hắn sẽ đứng về phía mẹ. Sau khi hai người ly hôn, cha hắn kết hôn vỡi nữ sinh kia rồi sinh ra một đứa con trai, Tống Từ cũng sửa lại tên và chặt đứt liên hệ với bên kia.
Hôm này Tống Từ tới đây cũng là do nhìn thấy Bạch Phàm Phàm đang do dự đứng ở trạm xe buýt, tuy hắn biết Bạch Phàm Phầm thích mình nhưng cũng không thể bỏ mặc học sinh ở trạm xe buýt nền đành lái xe đưa người về.
Sau khi tới chung cư, Bạch Phàm Phàm khách khí mời Tống Từ lên uống ly trà, hắn đang nghĩ tới chuyện thư tình nên thất thần đồng ý, cho đến khi vào phòng và nhìn thấy ảnh chụp của Bạch Tửu và Bạch Phàm Pham thì hắn mới nghĩ ra một lý do từ chối để không làm tổn thương cô.
Kết quả Bạch Tửu lại nhìn thấy, sau đó hắn bị Bạch Phàm Phàm tức giận đuổi ra bên ngoài.
Đừng nói tới Tống Từ mà Bạch Tửu cũng cảm thấy rất là vi diệu, cô không nghĩ tới bạn học cũ của mình sẽ là nam chính, bây giờ cô chỉ cảm thấy người này cực kỳ không vừa mắt, loại cảm giác này giống như cảm giác ghét bỏ con héo muốn cướp củ cải trắng nhà mình.
Bạch Tửu kéo Bạch Phàm Phàm đi vào trong nhà.
Tống Từ càng thêm xấu hổ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng, Bạch Tửu nhìn Bạch Phàm Phàm nói: "Sau này em cách xa anh ta một chút."
"Vâng!" Bạch Phàm Phàm quyết đoán đồng ý, bây giờ cô mới hiểu câu nói lòng người hiểm ác, cô coi Tống Từ là một người thầy hòa ái dễ gần, nhưng cô không nghĩ tới Tống Từ dám mơ ước chị gái của cô!
Nhưng thấy Bạch Tửu có vẻ không hứng thú với Tống Từ, Bạch Phàm Phàm thả lòng không ít.
Bạch Phàm Phàm nhớ tới chuyện gì đó nên lại vuốt cằm hỏi: "Chị, hình như em vừa nghe thấy chị gọi tên Hứa Khâm, đúng không?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
/408
|