Edit: Ư Ư
Bạch Tửu lấy lại tinh thần, cô nắm lấy tay Hứa Khâm, "Cậu không muốn sống nữa à mà dám nhảy xuống từ trên tầng hai!"
Vừa nãy nhìn cậu nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, cả trái tim của cô đều bị nhấc lên tới tận cổ họng, cô sợ nhìn thấy nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tuy cuối cùng cậu vẫn bình thường đi đến trước mặt cô, nhưng cô không thể không khẳng định cậu không bị thương.
"Không cần lo lắng, thành tích thể dục của tôi vẫn rất tốt." Hứa Khâm nắm tay cô với khuôn mặt không cảm xúc, khóe mắt liếc về phía Lam Trạch, ánh mắt u ám rồi kéo Bạch Tửu lùi về phía sau một bước, hành động này giống như một con chó săn đang bảo vệ đồ ăn của mình vậy.
Chưa chạm vào đồ ăn của cậu mà chỉ cần đứng gần thôi cậu cũng sẽ xông lên cắn một miếng.
Lam Trạch bật cười, có lẽ là tâm tình không tồi nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng ông vẫn nhìn nhìn Bạch Tửu cười nói: "Cô Bạch, cô nói không sai, nhìn thấy cậu ấy sẽ cảm thấy thanh xuân thật đẹp."
Bạch Tửu ló đầu ra từ sau lưng Hứa Khâm, cô cười cười với Lam Trạch, nhưng chỉ một giây sau đã bị một bàn tay che lại.
Bạch Tửu nhìn cậu bất đắc dĩ thở dài.
Lam Trạch lại cười, "Cậu không cần phải lo lắng, tôi không có ác ý."
"Tôi không lo lắng." Hứa Khâm cầm lấy tay Bạch Tửu, đứng thẳng lưng rồi: "Ông không thể cướp được cô ấy."
Lam Trạch nhướng mày, "Không phải cậu quá tự tin rồi à, cậu cũng biết, thân phận của tôi và cậu khác nhau một trời một vực."
"Một ngày nào đó tôi sẽ hơn ông." Thiếu niên bình tĩnh, làm người cảm thấy đây không phải là một lời nói đùa.
Nụ cười bên khóe môi Lam Trạch hơi thu lại, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt nói: "Cậu lúc này làm tôi nhớ lại bản thân mình hơn hai mươi năm trước."
Đều là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi một nghèo hai trắng, lại có thể có quyết tâm người khác thấy không thể hoàn thành, Lam Trạch lúc đó cũng thu hút như vậy
Điều khác nhau là, thân thể của ông kém hơn Hứa Khâm rất nhiều, ông cũng không thể vì một người mà nhảy từ tầng hai xuống rồi chạy như điên tới, trừ phi ông không muốn sống nữa.
Không muốn sống nữa sao?
Bỗng nhiên Lam Trạch lại có chút tiếc nuối, trong những năm tháng tuổi trẻ của ông, ông chưa từng gặp được người nào làm mình rung động, ông có chút tò mò, loại cảm giác này sẽ như thế nào.
Lam Trạch im lặng,
Hứa Khâm cũng không chào hỏi mà kéo Bạch Tửu đi về phía trước, ngay lúc đi ngang qua Lam Trạch, ông cười một tiếng, "Tương lai của cậu không thể nói trước được."
Hứa Khâm nghiêng mắt nhìn mắt Lam Trạch bình tĩnh nói: "Tôi vẫn luôn biết."
Nói xong, cậu nắm tay Bạch Tửu đi xa, để lại Lam Trạch đứng im tại chỗ.
Sau một lúc lâu, trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng cười của Lam Trạch, "Thật là cuồng vọng tự đại."
Giống như lúc ông còn trẻ vậy.
Bạch Tửu bị Hứa Khâm kéo ra ngoài khách sạn, cô rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, giật giật tay, cũng không rút ra mà hỏi: "Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?"
Bạch Tửu lấy lại tinh thần, cô nắm lấy tay Hứa Khâm, "Cậu không muốn sống nữa à mà dám nhảy xuống từ trên tầng hai!"
Vừa nãy nhìn cậu nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, cả trái tim của cô đều bị nhấc lên tới tận cổ họng, cô sợ nhìn thấy nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tuy cuối cùng cậu vẫn bình thường đi đến trước mặt cô, nhưng cô không thể không khẳng định cậu không bị thương.
"Không cần lo lắng, thành tích thể dục của tôi vẫn rất tốt." Hứa Khâm nắm tay cô với khuôn mặt không cảm xúc, khóe mắt liếc về phía Lam Trạch, ánh mắt u ám rồi kéo Bạch Tửu lùi về phía sau một bước, hành động này giống như một con chó săn đang bảo vệ đồ ăn của mình vậy.
Chưa chạm vào đồ ăn của cậu mà chỉ cần đứng gần thôi cậu cũng sẽ xông lên cắn một miếng.
Lam Trạch bật cười, có lẽ là tâm tình không tồi nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng ông vẫn nhìn nhìn Bạch Tửu cười nói: "Cô Bạch, cô nói không sai, nhìn thấy cậu ấy sẽ cảm thấy thanh xuân thật đẹp."
Bạch Tửu ló đầu ra từ sau lưng Hứa Khâm, cô cười cười với Lam Trạch, nhưng chỉ một giây sau đã bị một bàn tay che lại.
Bạch Tửu nhìn cậu bất đắc dĩ thở dài.
Lam Trạch lại cười, "Cậu không cần phải lo lắng, tôi không có ác ý."
"Tôi không lo lắng." Hứa Khâm cầm lấy tay Bạch Tửu, đứng thẳng lưng rồi: "Ông không thể cướp được cô ấy."
Lam Trạch nhướng mày, "Không phải cậu quá tự tin rồi à, cậu cũng biết, thân phận của tôi và cậu khác nhau một trời một vực."
"Một ngày nào đó tôi sẽ hơn ông." Thiếu niên bình tĩnh, làm người cảm thấy đây không phải là một lời nói đùa.
Nụ cười bên khóe môi Lam Trạch hơi thu lại, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt nói: "Cậu lúc này làm tôi nhớ lại bản thân mình hơn hai mươi năm trước."
Đều là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi một nghèo hai trắng, lại có thể có quyết tâm người khác thấy không thể hoàn thành, Lam Trạch lúc đó cũng thu hút như vậy
Điều khác nhau là, thân thể của ông kém hơn Hứa Khâm rất nhiều, ông cũng không thể vì một người mà nhảy từ tầng hai xuống rồi chạy như điên tới, trừ phi ông không muốn sống nữa.
Không muốn sống nữa sao?
Bỗng nhiên Lam Trạch lại có chút tiếc nuối, trong những năm tháng tuổi trẻ của ông, ông chưa từng gặp được người nào làm mình rung động, ông có chút tò mò, loại cảm giác này sẽ như thế nào.
Lam Trạch im lặng,
Hứa Khâm cũng không chào hỏi mà kéo Bạch Tửu đi về phía trước, ngay lúc đi ngang qua Lam Trạch, ông cười một tiếng, "Tương lai của cậu không thể nói trước được."
Hứa Khâm nghiêng mắt nhìn mắt Lam Trạch bình tĩnh nói: "Tôi vẫn luôn biết."
Nói xong, cậu nắm tay Bạch Tửu đi xa, để lại Lam Trạch đứng im tại chỗ.
Sau một lúc lâu, trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng cười của Lam Trạch, "Thật là cuồng vọng tự đại."
Giống như lúc ông còn trẻ vậy.
Bạch Tửu bị Hứa Khâm kéo ra ngoài khách sạn, cô rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, giật giật tay, cũng không rút ra mà hỏi: "Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?"
/408
|