Edit: Ư Ư
Bạch Tửu đi theo người dẫn đường tới bên hồ, cô nhìn thấy một chiếc du thuyền đang dừng và một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đang ngồi câu cá.
Người dẫn đường nhỏ giọng nói: "Lam tiên sinh, chủ biên Bạch của tạp chí Phong Thượng đã tới."
Người đàn ông này cũng không quay đầu lại mà chỉ cười nói: "Đi lên đi."
Bạch Tửu lên thuyền đi tới bên cạnh ông lịch sự chào hỏi, "Xin chào Lam tiên sinh."
"Chào cô." Người đàn ông này nghiêng mặt nhìn cô rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói: "Ngồi."
Bạch Tửu không khách khí ngồi xuống, khoảng cách gần cô cũng coi như đã được nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Lam Trạch nhìn trông trẻ tuổi hơn ảnh chụp một chút, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang chút lạnh lùng, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt có vẻ không khỏe mạnh.
Đây là một người đàn ông đầy khí chất, nếu nam sinh hôm trước mà Bạch Tửu nhìn thấy tràn đầy sức sống thanh xuân, thì người đàn ông này giống như một chai rượu ngon được ủ lâu năm, năm tháng trôi qua chỉ càng làm hương rượu thêm nồng nàn.
Ánh mắt Lam Trạch vẫn nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên ông lại cười một tiếng, "Nhìn chằm chằm vào đối tượng phỏng vấn là bệnh nghề nghiệp của phóng viên sao?"
"Trước khi phỏng vấn cần phải quan sát, đó là bệnh nghề nghiệp của tôi." Bạch Tửu cũng chỉ nhìn ông hơn ba giây mà thôi, dùng từ nhìn chằm chằm cũng không thích hợp lắm, nhưng cô cũng không để ý mà lấy bút ghi âm ra chuẩn bị phỏng vấn.
Lam Trạch thả cần câu xuống rồi quay mặt nhìn Bạch Tửu, ông đột nhiên hỏi: "Cô Bạch, có có hứng thú với giới giải trí không?"
Bạch Tửu vừa lấy bút ghi âm ra nghe vậy hơi dừng lại, cô nâng mắt lên nhìn ông, ngay sau đó mỉm cười, "Lam tiên sinh, ông cứ nói đùa, tôi không có hứng thú với giới giải trí."
"Đáng tiếc." Trong giọng nói ôn hòa hiền hậu của Lam Trạch lộ ra sự tiếc nuối, nếu Bạch Tửu vào giới giải trí dù không có kỹ thuật diễn thì chắc chắn vẫn sẽ nổi, nhưng mà ai có chí nấy, ông không thể bắt ép được.
Nụ cười trên mặt Bạch Tửu càng thêm rõ ràng, "Thuận miệng hỏi người khác có muốn vào giới giải trí không cũng là bệnh nghề nghiệp của Lam tiên sinh sao?"
Cô không quên sản nghiệp của công ty Thiên Thịnh cũng có trong lĩnh vực này.
Khóe mắt Lam Trạch cong lên cười đến ôn hòa, "Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao không phải ai trên thế giới này cũng làm người chú ý như cô Bạch."
"Lam tiên sinh nói đùa." Bạch Tửu thầm nghĩ người đàn ông này đúng là biết cách nói chuyện, nếu cô trẻ lại vài tuổi chắc sẽ cực kỳ vui mừng vì lời nói của ông, cô bật bút ghi âm lên, cười nói: "Không chậm trễ thời gian của Lam tiên sinh, chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé."
Lam Trạch mỉm cười gật đầu.
Bạch Tửu hỏi: "Mười tám năm trước Lam tiên sinh cũng đã định cư ở nước ngoài, ngẫu nhiên sẽ về xử lý chuyện của công ty, nhưng lần này nghe nói Lam tiên sinh quyết định về nước định cư, ngài có lí do gì không?"
"Người già rồi, lá rụng muốn về cội."
Cô bật cười, "Lam tiên sinh lại nói đùa rồi, ngài nào đã già?"
"Sang năm là bốn mươi, tóc bạc cũng đã mọc lên, già rồi." Lam Trạch nghiêm túc nói giống thật mà là giả, cũng làm người khác không biết có phải ông đang nói đùa không.
Bạch Tửu đi theo người dẫn đường tới bên hồ, cô nhìn thấy một chiếc du thuyền đang dừng và một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đang ngồi câu cá.
Người dẫn đường nhỏ giọng nói: "Lam tiên sinh, chủ biên Bạch của tạp chí Phong Thượng đã tới."
Người đàn ông này cũng không quay đầu lại mà chỉ cười nói: "Đi lên đi."
Bạch Tửu lên thuyền đi tới bên cạnh ông lịch sự chào hỏi, "Xin chào Lam tiên sinh."
"Chào cô." Người đàn ông này nghiêng mặt nhìn cô rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói: "Ngồi."
Bạch Tửu không khách khí ngồi xuống, khoảng cách gần cô cũng coi như đã được nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Lam Trạch nhìn trông trẻ tuổi hơn ảnh chụp một chút, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang chút lạnh lùng, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt có vẻ không khỏe mạnh.
Đây là một người đàn ông đầy khí chất, nếu nam sinh hôm trước mà Bạch Tửu nhìn thấy tràn đầy sức sống thanh xuân, thì người đàn ông này giống như một chai rượu ngon được ủ lâu năm, năm tháng trôi qua chỉ càng làm hương rượu thêm nồng nàn.
Ánh mắt Lam Trạch vẫn nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên ông lại cười một tiếng, "Nhìn chằm chằm vào đối tượng phỏng vấn là bệnh nghề nghiệp của phóng viên sao?"
"Trước khi phỏng vấn cần phải quan sát, đó là bệnh nghề nghiệp của tôi." Bạch Tửu cũng chỉ nhìn ông hơn ba giây mà thôi, dùng từ nhìn chằm chằm cũng không thích hợp lắm, nhưng cô cũng không để ý mà lấy bút ghi âm ra chuẩn bị phỏng vấn.
Lam Trạch thả cần câu xuống rồi quay mặt nhìn Bạch Tửu, ông đột nhiên hỏi: "Cô Bạch, có có hứng thú với giới giải trí không?"
Bạch Tửu vừa lấy bút ghi âm ra nghe vậy hơi dừng lại, cô nâng mắt lên nhìn ông, ngay sau đó mỉm cười, "Lam tiên sinh, ông cứ nói đùa, tôi không có hứng thú với giới giải trí."
"Đáng tiếc." Trong giọng nói ôn hòa hiền hậu của Lam Trạch lộ ra sự tiếc nuối, nếu Bạch Tửu vào giới giải trí dù không có kỹ thuật diễn thì chắc chắn vẫn sẽ nổi, nhưng mà ai có chí nấy, ông không thể bắt ép được.
Nụ cười trên mặt Bạch Tửu càng thêm rõ ràng, "Thuận miệng hỏi người khác có muốn vào giới giải trí không cũng là bệnh nghề nghiệp của Lam tiên sinh sao?"
Cô không quên sản nghiệp của công ty Thiên Thịnh cũng có trong lĩnh vực này.
Khóe mắt Lam Trạch cong lên cười đến ôn hòa, "Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao không phải ai trên thế giới này cũng làm người chú ý như cô Bạch."
"Lam tiên sinh nói đùa." Bạch Tửu thầm nghĩ người đàn ông này đúng là biết cách nói chuyện, nếu cô trẻ lại vài tuổi chắc sẽ cực kỳ vui mừng vì lời nói của ông, cô bật bút ghi âm lên, cười nói: "Không chậm trễ thời gian của Lam tiên sinh, chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé."
Lam Trạch mỉm cười gật đầu.
Bạch Tửu hỏi: "Mười tám năm trước Lam tiên sinh cũng đã định cư ở nước ngoài, ngẫu nhiên sẽ về xử lý chuyện của công ty, nhưng lần này nghe nói Lam tiên sinh quyết định về nước định cư, ngài có lí do gì không?"
"Người già rồi, lá rụng muốn về cội."
Cô bật cười, "Lam tiên sinh lại nói đùa rồi, ngài nào đã già?"
"Sang năm là bốn mươi, tóc bạc cũng đã mọc lên, già rồi." Lam Trạch nghiêm túc nói giống thật mà là giả, cũng làm người khác không biết có phải ông đang nói đùa không.
/408
|