Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 83: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (20)
/408
|
Edit: Ư Ư
Lấy lý do bệnh nặng, Bạch Tửu trải qua mấy ngày sống an nhàn, nàng nằm trên giường mấy ngày, sau khi tỉnh ngủ, nàng bỗng nhiên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.
Nàng ngồi trên giường, trong lòng nghĩ mấy ngày nay mình chỉ lo nghĩ diễn vai bạch liên hoa, hoàn toàn không có cơ hội và thời gian tìm hiểu bí mật của Giang gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.
Bạch Tửu quyết định không thể tiếp tục suy sút như vậy, nàng mặc quần áo xuống giường, Tiểu Tú ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bạch Tửu đã xuống dưới, vội la lên: "Tiểu thư, tiểu thư còn chưa khỏi bệnh đấy?"
"Không sao, ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Bạch Tửu lại quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, ban đêm, mấy ngày qua nàng ăn ngủ, ngủ ăn, có khi ban ngày ngủ nhiều quá buổi tối mới tỉnh lại.
Đêm đen, cũng là thời cơ tốt để tìm hiểu Giang gia.
Tiểu Tú lo lắng nói: "Nhưng mà thái y nói tiểu thư phải..."
Vì thành công diễn vai một đóa bạch liên hoa, Bạch Tửu cố ý nói với Giang Lưu đừng để cho người của phủ thái sư biết, để tránh làm người nhà lo lắng, lại bởi vì Giang Lưu lên tiếng, Giang Lâm Uyên cũng chỉ phái người đưa thuốc tới, không dám xuất hiện trước mặt Bạch Tửu, chọc nàng phiền lòng, vì thế mấy ngày qua, chỉ có Tiểu Tú ở bên cạnh nàng.
"Ta nằm trên giường lâu quá, lại không hoạt động, cẳng chân cũng sắp rỉ sắt rồi, ngươi yên tâm, ta cũng chỉ đi loanh quanh thôi." Bạch Tửu dịu dàng cười, "Tiểu Tú, ta bỗng nhiên muốn uống canh hạt sen, ta còn nhớ ngươi đã từng học làm canh này, ngươi tới phòng bếp nấu canh hạt sen cho ta uống được không?"
"Tiểu thư muốn uống canh hạt sen, em đương nhiên phải đi làm!" Tiểu Tú chạy đến cửa lại không yên tâm nói một câu: "Thân thể của tiểu thư còn chưa tốt, buổi tối gió lạnh, tiểu thư đừng ra ngoài kẻo lạnh."
"Được rồi, ta đã biết."
Thấy Bạch Tửu gật đầu, Tiểu Tú mới quay đầu rời đi.
Nhưng Tiểu Tú chân trước rời đi, Bạch Tửu chân sau đã ra khỏi phòng, nàng tới thế giới này cũng đã được hơn nửa tháng, nhưng bởi vì bị thân thể kéo chân sau, lại bị bắt duy trì nhân thiết bạch liên hoa, nên từ tin tức ít ỏi mà nàng có được, nếu muốn hỏi nàng cảm thấy nơi nào có vấn đề, nàng tuyệt đối sẽ nói là mai viên.
Không có nguyên nhân, chỉ vì nàng cảm thấy làm cái mai viên toàn bia mộ trong phủ là một chuyện rất đáng sợ và kỳ lạ.
Bạch Tửu cũng không sợ yêu ma quỷ quái, vì yêu ma quỷ quái gặp nàng hẳn là nên sợ hãi nàng thì đúng hơn, đương nhiên, Bạch Tửu hoàn toàn không cảm thấy trong thế giới này sẽ có yêu quái, nàng có thể yên tâm đi vào mai viên vào ban đêm.
Nhưng vừa bước vào mai viên nàng đã dừng bước.
Trước mắt nàng là một biển hoa màu đỏ, trong gió đêm, nương ánh trăng có thể nhìn thấy hoa nở rực rỡ, nhưng nguyên nhân làm nàng sửng sốt không phải cảnh đẹp này, mà là bởi vì bây giờ không phải là mùa hoa nở.
Trong bóng đêm yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng ho khan già nua.
Bạch Tửu có loại trực giác, nàng hẳn là nên đi xem, nhấc chân đi về phía trước, nàng đi qua từng ngồi mộ, cuối cùng đã cũng vào sâu bên trong, dưới ánh trăng thanh lãnh, một bóng người đang đứng.
Lấy lý do bệnh nặng, Bạch Tửu trải qua mấy ngày sống an nhàn, nàng nằm trên giường mấy ngày, sau khi tỉnh ngủ, nàng bỗng nhiên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.
Nàng ngồi trên giường, trong lòng nghĩ mấy ngày nay mình chỉ lo nghĩ diễn vai bạch liên hoa, hoàn toàn không có cơ hội và thời gian tìm hiểu bí mật của Giang gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.
Bạch Tửu quyết định không thể tiếp tục suy sút như vậy, nàng mặc quần áo xuống giường, Tiểu Tú ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bạch Tửu đã xuống dưới, vội la lên: "Tiểu thư, tiểu thư còn chưa khỏi bệnh đấy?"
"Không sao, ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Bạch Tửu lại quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, ban đêm, mấy ngày qua nàng ăn ngủ, ngủ ăn, có khi ban ngày ngủ nhiều quá buổi tối mới tỉnh lại.
Đêm đen, cũng là thời cơ tốt để tìm hiểu Giang gia.
Tiểu Tú lo lắng nói: "Nhưng mà thái y nói tiểu thư phải..."
Vì thành công diễn vai một đóa bạch liên hoa, Bạch Tửu cố ý nói với Giang Lưu đừng để cho người của phủ thái sư biết, để tránh làm người nhà lo lắng, lại bởi vì Giang Lưu lên tiếng, Giang Lâm Uyên cũng chỉ phái người đưa thuốc tới, không dám xuất hiện trước mặt Bạch Tửu, chọc nàng phiền lòng, vì thế mấy ngày qua, chỉ có Tiểu Tú ở bên cạnh nàng.
"Ta nằm trên giường lâu quá, lại không hoạt động, cẳng chân cũng sắp rỉ sắt rồi, ngươi yên tâm, ta cũng chỉ đi loanh quanh thôi." Bạch Tửu dịu dàng cười, "Tiểu Tú, ta bỗng nhiên muốn uống canh hạt sen, ta còn nhớ ngươi đã từng học làm canh này, ngươi tới phòng bếp nấu canh hạt sen cho ta uống được không?"
"Tiểu thư muốn uống canh hạt sen, em đương nhiên phải đi làm!" Tiểu Tú chạy đến cửa lại không yên tâm nói một câu: "Thân thể của tiểu thư còn chưa tốt, buổi tối gió lạnh, tiểu thư đừng ra ngoài kẻo lạnh."
"Được rồi, ta đã biết."
Thấy Bạch Tửu gật đầu, Tiểu Tú mới quay đầu rời đi.
Nhưng Tiểu Tú chân trước rời đi, Bạch Tửu chân sau đã ra khỏi phòng, nàng tới thế giới này cũng đã được hơn nửa tháng, nhưng bởi vì bị thân thể kéo chân sau, lại bị bắt duy trì nhân thiết bạch liên hoa, nên từ tin tức ít ỏi mà nàng có được, nếu muốn hỏi nàng cảm thấy nơi nào có vấn đề, nàng tuyệt đối sẽ nói là mai viên.
Không có nguyên nhân, chỉ vì nàng cảm thấy làm cái mai viên toàn bia mộ trong phủ là một chuyện rất đáng sợ và kỳ lạ.
Bạch Tửu cũng không sợ yêu ma quỷ quái, vì yêu ma quỷ quái gặp nàng hẳn là nên sợ hãi nàng thì đúng hơn, đương nhiên, Bạch Tửu hoàn toàn không cảm thấy trong thế giới này sẽ có yêu quái, nàng có thể yên tâm đi vào mai viên vào ban đêm.
Nhưng vừa bước vào mai viên nàng đã dừng bước.
Trước mắt nàng là một biển hoa màu đỏ, trong gió đêm, nương ánh trăng có thể nhìn thấy hoa nở rực rỡ, nhưng nguyên nhân làm nàng sửng sốt không phải cảnh đẹp này, mà là bởi vì bây giờ không phải là mùa hoa nở.
Trong bóng đêm yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng ho khan già nua.
Bạch Tửu có loại trực giác, nàng hẳn là nên đi xem, nhấc chân đi về phía trước, nàng đi qua từng ngồi mộ, cuối cùng đã cũng vào sâu bên trong, dưới ánh trăng thanh lãnh, một bóng người đang đứng.
/408
|