Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 17: Cô ngoại trừ mỹ mạo chỉ còn hai bàn tay trắng (17)
/408
|
Bạch Tửu cảm thấy mình rất đẹp trai.
Thật sự rất đẹp trai.
Cô nghĩ tới dáng người phập phồng quyến rũ của Tằng Thiến, cũng nghĩ đến đôi chân dài trắng nõn của Tống Nhất Nhất, khi nghĩ tới Văn Bỉnh... Cô lắc đầu thở dài một tiếng, do em gái ngực không mềm, hay là chân không trắng, mà những tác giả đó lại viết ra những nữ phụ độc ác say mê nam chính nhỉ?
So với nam chủ động cái là phát ra hơi lạnh, những em gái mềm mại tất nhiên sẽ đáng yêu hơn rồi.
Đúng vậy...
Nếu lần sau có cơ hội, cô thật sự muốn sờ sờ cặp đùi kia của Tống Nhất Nhất.
Bạch Tửu vừa nghĩ vừa đi ra trung tâm thương mại, cô nghe tiếng mưa rơi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cô bị người ta ghét như vậy, nếu cứ đi ra ngoài như này thì không được.
Huống chi, cô còn phải đợi chị Lan tới đón.
Bạch Tửu giơ tay đỡ trán, nhất thời sơ ý, cô chỉ cảm thấy quẹt thẻ xong không nên quay đầu lại, như vậy sẽ có vẻ rất khốc, khi đi ra mới phát hiện cốt truyện "Người đàn ông thật sự không nên quay đầu lại" cũng không thích hợp với cô.
Bạch Tửu đeo kính râm, tuy bầu trời đầy mây mà đeo kính có vẻ hơi quá, nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô do dự mình hẳn là quay về trung tâm thương mại, nhưng nếu chặm mặt Văn Bỉnh và Tống Nhất Nhất, sự đẹp trai của cô sẽ giảm bớt vài phần.
"Người kia giống Bạch Tửu a."
"Không thể nào... sao Bạch Tửu có thể xuất hiện ở đây?"
Người kia kéo kéo tay bin mình, chỉ vào người đang đeo kính nói: "Cậu xem, có phải rất giống Bạch Tửu không?"
"Là có hơi giống..." Một người khác nhíu mày, còn có hơi hoài nghi, thấp giọng nói: "Nếu thật là Bạch Tửu, hôm nay đáng lẽ nên mang lá cải với trứng thối ra ngoài."
Bạch Tửu nhướng mày, bình tĩnh xoay người đi, cô phải tìm chỗ ít người trốn một lát mới được.
Nhưng cho dù Bạch Tửu cúi đầu, liều mạng làm cảm giác tồn tại của mình thấp xuống, một người không che ô đi khi đang mưa cũng rất gây chú ý, cô cảm thấy phía sau có người đang đi theo mình.
Bỗng nhiên, một cánh tay từ trong ngõ nhot vươn ra cầm cổ tay cô, khi cô còn chưa phản ứng lại, đã bị người kéo vào ngõ nhỏ.
Không bao lâu, một người đàn ông cầm cameras xuất hiện ngoài đầu ngõ, gã nhíu mày, rõ ràng là đang tìm cái gì lại không tìm thấy, vì thế, hắn nhìn nhìn vào bên trong ngõ.
Ngõ nhỏ tối tăm, một người đàn ông mặc áo khoác đen, quần dài màu đen, bóng dáng cao mà gầy, một tay hắn ôm một người con gái, bởi vì thân thể người đàn ông đó che khuất, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của người được che, mà người đàn ông đó hơi hơi cong eo, tay kia cầm ô nghiêng hẳn về phía người con gái đó.
Không khí mờ ám nào đó khuếch tán trong ngõ nhỏ.
Phóng viên không thể không thừa nhận mình đã bị cắt đuôi, bởi vì Bạch Tửu, hiển nhiên sẽ không có quan hệ với người đàn ông nào trừ Văn Bỉnh, bởi vì cô đã từng chính thức nói nếu không phải Văn Bỉnh, vậy cô sẽ không bao giờ quay cảnh hôn.
Mưa đang rơi xuống, không khí ẩm ướt.
Bạch Tửu ngước mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của người kia, cô trầm mặc một lát, "Người kia đi rồi."
Cho nên anh có thể thu lại bàn tay đang ôm eo cô.
Kỳ Phụng mặt không biểu tình.
Cô dừng một chút, vừa định nói câu có phải anh định chiếm tiện nghi của tôi không, đầu vai chợt nặng trĩu, là đầu của anh đặt trên vai cô, cả người cũng vô lực dựa vào người cô.
Anh quá cao, Bạch Tửu buộc phải lùi về phía sau một bước mới đỡ được, cô hỏi: "Này, anh làm sao vậy?"
"Choáng đầu..." Giọng nói vô lực vang lên bên cổ.
Cô chỉ có thể nói: "Vậy tôi đưa anh đi bệnh viện đi bệnh viện."
Anh thong thả lắc đầu, cọ cọ làm cổ hơi ngứa, cô nhịn xuống ý tưởng đẩy anh ra, hỏi lại: "Anh làm sao vậy?"
"Tụt huyết áp..."
Tụt huyết áp?
Vậy bây giờ phải làm sao?
Kỳ Phụng rầu rĩ nói, "Ngọt..."
Bạch Tửu sửng sốt một lát, khóe mắt quét tới ly trà sữa bị ném xuống mặt đất bên cạnh, vì vừa nãy anh duỗi tay kéo cô nên không thể không ném xuống, cô nỗ lực một tay đỡ lấy anh, một tay kia móc di động ra, "Anh từ từ a..."
"Tôi sắp chết." Anh suy yếu dựa vào trên người cô nói, đúng thật là giống như sắp chết.
Mạc danh khơi dậy tình mẹ trong lòng người nào đó.
Bạch Tửu nhanh chóng lấy di động ra, cô không nhịn được giơ tay vuốt vuốt mái tóc đen của anh, giống như dỗ dành một đứa bé: "Ngoan nha, bình tĩnh, anh sẽ không sao."
Cửa hàng trà sữa gần đó nhận được một đơn đặt hàng rất kỳ quái.
"Thêm gấp ba đường."
Đây không phải chỗ kỳ quái, kỳ quái chính là, người đặt ghi chú: Đặt ở đầu ngõ rồi đi, không được xem trong ngõ có chuyện gì.
Nga, đúng là làm người ta tò mò không biết bên trong ngõ nhỏ có gì.
Anh trai cầm cốc trà sữa siêu lớn siêu ngọt mang theo tầm trạng tò mò xuất phát.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: @ChichiTrn1 đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương
Thật sự rất đẹp trai.
Cô nghĩ tới dáng người phập phồng quyến rũ của Tằng Thiến, cũng nghĩ đến đôi chân dài trắng nõn của Tống Nhất Nhất, khi nghĩ tới Văn Bỉnh... Cô lắc đầu thở dài một tiếng, do em gái ngực không mềm, hay là chân không trắng, mà những tác giả đó lại viết ra những nữ phụ độc ác say mê nam chính nhỉ?
So với nam chủ động cái là phát ra hơi lạnh, những em gái mềm mại tất nhiên sẽ đáng yêu hơn rồi.
Đúng vậy...
Nếu lần sau có cơ hội, cô thật sự muốn sờ sờ cặp đùi kia của Tống Nhất Nhất.
Bạch Tửu vừa nghĩ vừa đi ra trung tâm thương mại, cô nghe tiếng mưa rơi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cô bị người ta ghét như vậy, nếu cứ đi ra ngoài như này thì không được.
Huống chi, cô còn phải đợi chị Lan tới đón.
Bạch Tửu giơ tay đỡ trán, nhất thời sơ ý, cô chỉ cảm thấy quẹt thẻ xong không nên quay đầu lại, như vậy sẽ có vẻ rất khốc, khi đi ra mới phát hiện cốt truyện "Người đàn ông thật sự không nên quay đầu lại" cũng không thích hợp với cô.
Bạch Tửu đeo kính râm, tuy bầu trời đầy mây mà đeo kính có vẻ hơi quá, nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy, cô do dự mình hẳn là quay về trung tâm thương mại, nhưng nếu chặm mặt Văn Bỉnh và Tống Nhất Nhất, sự đẹp trai của cô sẽ giảm bớt vài phần.
"Người kia giống Bạch Tửu a."
"Không thể nào... sao Bạch Tửu có thể xuất hiện ở đây?"
Người kia kéo kéo tay bin mình, chỉ vào người đang đeo kính nói: "Cậu xem, có phải rất giống Bạch Tửu không?"
"Là có hơi giống..." Một người khác nhíu mày, còn có hơi hoài nghi, thấp giọng nói: "Nếu thật là Bạch Tửu, hôm nay đáng lẽ nên mang lá cải với trứng thối ra ngoài."
Bạch Tửu nhướng mày, bình tĩnh xoay người đi, cô phải tìm chỗ ít người trốn một lát mới được.
Nhưng cho dù Bạch Tửu cúi đầu, liều mạng làm cảm giác tồn tại của mình thấp xuống, một người không che ô đi khi đang mưa cũng rất gây chú ý, cô cảm thấy phía sau có người đang đi theo mình.
Bỗng nhiên, một cánh tay từ trong ngõ nhot vươn ra cầm cổ tay cô, khi cô còn chưa phản ứng lại, đã bị người kéo vào ngõ nhỏ.
Không bao lâu, một người đàn ông cầm cameras xuất hiện ngoài đầu ngõ, gã nhíu mày, rõ ràng là đang tìm cái gì lại không tìm thấy, vì thế, hắn nhìn nhìn vào bên trong ngõ.
Ngõ nhỏ tối tăm, một người đàn ông mặc áo khoác đen, quần dài màu đen, bóng dáng cao mà gầy, một tay hắn ôm một người con gái, bởi vì thân thể người đàn ông đó che khuất, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của người được che, mà người đàn ông đó hơi hơi cong eo, tay kia cầm ô nghiêng hẳn về phía người con gái đó.
Không khí mờ ám nào đó khuếch tán trong ngõ nhỏ.
Phóng viên không thể không thừa nhận mình đã bị cắt đuôi, bởi vì Bạch Tửu, hiển nhiên sẽ không có quan hệ với người đàn ông nào trừ Văn Bỉnh, bởi vì cô đã từng chính thức nói nếu không phải Văn Bỉnh, vậy cô sẽ không bao giờ quay cảnh hôn.
Mưa đang rơi xuống, không khí ẩm ướt.
Bạch Tửu ngước mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của người kia, cô trầm mặc một lát, "Người kia đi rồi."
Cho nên anh có thể thu lại bàn tay đang ôm eo cô.
Kỳ Phụng mặt không biểu tình.
Cô dừng một chút, vừa định nói câu có phải anh định chiếm tiện nghi của tôi không, đầu vai chợt nặng trĩu, là đầu của anh đặt trên vai cô, cả người cũng vô lực dựa vào người cô.
Anh quá cao, Bạch Tửu buộc phải lùi về phía sau một bước mới đỡ được, cô hỏi: "Này, anh làm sao vậy?"
"Choáng đầu..." Giọng nói vô lực vang lên bên cổ.
Cô chỉ có thể nói: "Vậy tôi đưa anh đi bệnh viện đi bệnh viện."
Anh thong thả lắc đầu, cọ cọ làm cổ hơi ngứa, cô nhịn xuống ý tưởng đẩy anh ra, hỏi lại: "Anh làm sao vậy?"
"Tụt huyết áp..."
Tụt huyết áp?
Vậy bây giờ phải làm sao?
Kỳ Phụng rầu rĩ nói, "Ngọt..."
Bạch Tửu sửng sốt một lát, khóe mắt quét tới ly trà sữa bị ném xuống mặt đất bên cạnh, vì vừa nãy anh duỗi tay kéo cô nên không thể không ném xuống, cô nỗ lực một tay đỡ lấy anh, một tay kia móc di động ra, "Anh từ từ a..."
"Tôi sắp chết." Anh suy yếu dựa vào trên người cô nói, đúng thật là giống như sắp chết.
Mạc danh khơi dậy tình mẹ trong lòng người nào đó.
Bạch Tửu nhanh chóng lấy di động ra, cô không nhịn được giơ tay vuốt vuốt mái tóc đen của anh, giống như dỗ dành một đứa bé: "Ngoan nha, bình tĩnh, anh sẽ không sao."
Cửa hàng trà sữa gần đó nhận được một đơn đặt hàng rất kỳ quái.
"Thêm gấp ba đường."
Đây không phải chỗ kỳ quái, kỳ quái chính là, người đặt ghi chú: Đặt ở đầu ngõ rồi đi, không được xem trong ngõ có chuyện gì.
Nga, đúng là làm người ta tò mò không biết bên trong ngõ nhỏ có gì.
Anh trai cầm cốc trà sữa siêu lớn siêu ngọt mang theo tầm trạng tò mò xuất phát.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: @ChichiTrn1 đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương
/408
|