Edit: Ư Ư
Bạch Tửu có một loại ảo giác bản thân biến thành học sinh, cô nghĩ nguyên nhân là do cô đang mặc bộ đồng phục thể dục trên người này, cảm giác này có chút mới lạ, nhưng Hứa Khâm đứng trước mặt cô lại im lặng.
Cậu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, cũng không nhúc nhích nên không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Người đàn ông trung niên kia nhìn nhìn lại cảm thấy bầu không khí giữa Bạch Tửu và Hứa Khâm có chút kỳ quái, do dự mà mở miệng hỏi: "Cô đây quen Tiểu Hứa à?"
"Đúng vậy." Bạch Tửu thoải mái hào phóng nói: "Cậu ấy là bạn của tôi."
"Hóa ra là như vậy, chuyện này..."
"Không sao đâu, cậu ấy cũng không cố ý, ông chủ cũng đừng trừ tiền lương của cậu ấy."
Người đàn ông trung niên vội vàng cười làm lành, "Được, được"
"Vậy... Ông chủ, hôm nay cậu ấy có thể tan làm sớm một chút không?"
"Có thể, có thể, không thành vấn đề!" Ông chủ có vẻ rất thoải mái, đối mặt với những người phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông thường rất khách khí.
Bạch Tửu nhìn về phía Hứa Khâm, Hứa Khâm im lặng đeo cặp sách rồi đi ra bên ngoài.
Lúc Bạch Tửu lái xe đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Hứa Khâm đang đứng như một cục đá, cô hạ cửa xe xuống, "Lên xe."
Hứa Khâm đứng ở đây đương nhiên là để chờ cô, cậu cũng không làm ra vẻ mà lên xe ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe buồn buồn nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ mua chỗ này."
Bạch Tửu quay đầu nhìn lại, kính cửa xe chiếu lại sườn mặt lãnh ngạnh của nam sinh, đáy mắt đen nhánh, lại có một loại quyết đoán làm người muốn tin tưởng điều cậu nói.
Bạch Tửu thu mắt nhẹ nhàng nói: "Tuy lúc trước em đợi người của công ty bảo hiểm tới là vì bản thân, nhưng nhìn từ kết quả cuối cùng thì em đã giúp tôi, nếu hôm nay đã gặp thì tôi mời em một bữa cơm nhé."
Giống như sợ cậu từ chối nên cô còn nói thêm: "Tôi cũng muốn hỏi em về tình trạng của Phàm Phàm, tôi nghe nói gần đây em là người học bù cho con bé, nếu hôm nay em không muốn ăn cơm thì ngày mai tôi sẽ mua đồ tới trường tặng cho em xem như cảm ơn."
Bộ dáng lúc này của cô cũng không tới nơi khác được nên cô quyết định đưa Hứa Khâm về chung cư, dù sao nấu cho hai người cũng là nấu, cho ba người cũng là nấu, huống chi, cô còn có thể mượn cơ hội này thăm dò thái độ của Hứa Khâm với Phàm Phàm, nếu tình trạng không tốt lắm thì đành làm một người chị nghiêm khắc cắt đứt tình cảm của hai người vậy.
"Em ngồi đi." Bạch Tửu dẫn cậu vào phòng khách, cô không nghe thấy tiếng chào của Phàm Phàm cũng không thấy cặp sách trên ghế, khó hiểu, "Phàm Phàm còn chưa về nhà sao?"
Hứa Khâm im lặng đi theo sau cô, ánh mắt đảo quanh căn phòng, chung cư tầm hớn một trăm mét vuông, lại còn ở trung tâm thành phố nên giá sẽ không thấp.
Cậu và cô là hai người của hai thế giới.
Bạch Tửu vừa định gọi điện cho Phàm Phàm thì cô ấy đã nhắn tin tới, "Chị ơi, em ở lại giúp thầy sửa bài thi nên sẽ về muộn."
Bạch Phàm Phàm là học sinh bên khoa học tự nhiên nhưng lịch sử lại học không tồi, nguyên nhân cũng giống như những nữ sinh khác, là do thầy dạy lịch sử đẹp trai.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đánh giá của bợn Khâm về bợn Phàm Phàm là gì???
Bạch Tửu có một loại ảo giác bản thân biến thành học sinh, cô nghĩ nguyên nhân là do cô đang mặc bộ đồng phục thể dục trên người này, cảm giác này có chút mới lạ, nhưng Hứa Khâm đứng trước mặt cô lại im lặng.
Cậu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, cũng không nhúc nhích nên không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Người đàn ông trung niên kia nhìn nhìn lại cảm thấy bầu không khí giữa Bạch Tửu và Hứa Khâm có chút kỳ quái, do dự mà mở miệng hỏi: "Cô đây quen Tiểu Hứa à?"
"Đúng vậy." Bạch Tửu thoải mái hào phóng nói: "Cậu ấy là bạn của tôi."
"Hóa ra là như vậy, chuyện này..."
"Không sao đâu, cậu ấy cũng không cố ý, ông chủ cũng đừng trừ tiền lương của cậu ấy."
Người đàn ông trung niên vội vàng cười làm lành, "Được, được"
"Vậy... Ông chủ, hôm nay cậu ấy có thể tan làm sớm một chút không?"
"Có thể, có thể, không thành vấn đề!" Ông chủ có vẻ rất thoải mái, đối mặt với những người phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông thường rất khách khí.
Bạch Tửu nhìn về phía Hứa Khâm, Hứa Khâm im lặng đeo cặp sách rồi đi ra bên ngoài.
Lúc Bạch Tửu lái xe đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Hứa Khâm đang đứng như một cục đá, cô hạ cửa xe xuống, "Lên xe."
Hứa Khâm đứng ở đây đương nhiên là để chờ cô, cậu cũng không làm ra vẻ mà lên xe ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe buồn buồn nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ mua chỗ này."
Bạch Tửu quay đầu nhìn lại, kính cửa xe chiếu lại sườn mặt lãnh ngạnh của nam sinh, đáy mắt đen nhánh, lại có một loại quyết đoán làm người muốn tin tưởng điều cậu nói.
Bạch Tửu thu mắt nhẹ nhàng nói: "Tuy lúc trước em đợi người của công ty bảo hiểm tới là vì bản thân, nhưng nhìn từ kết quả cuối cùng thì em đã giúp tôi, nếu hôm nay đã gặp thì tôi mời em một bữa cơm nhé."
Giống như sợ cậu từ chối nên cô còn nói thêm: "Tôi cũng muốn hỏi em về tình trạng của Phàm Phàm, tôi nghe nói gần đây em là người học bù cho con bé, nếu hôm nay em không muốn ăn cơm thì ngày mai tôi sẽ mua đồ tới trường tặng cho em xem như cảm ơn."
Bộ dáng lúc này của cô cũng không tới nơi khác được nên cô quyết định đưa Hứa Khâm về chung cư, dù sao nấu cho hai người cũng là nấu, cho ba người cũng là nấu, huống chi, cô còn có thể mượn cơ hội này thăm dò thái độ của Hứa Khâm với Phàm Phàm, nếu tình trạng không tốt lắm thì đành làm một người chị nghiêm khắc cắt đứt tình cảm của hai người vậy.
"Em ngồi đi." Bạch Tửu dẫn cậu vào phòng khách, cô không nghe thấy tiếng chào của Phàm Phàm cũng không thấy cặp sách trên ghế, khó hiểu, "Phàm Phàm còn chưa về nhà sao?"
Hứa Khâm im lặng đi theo sau cô, ánh mắt đảo quanh căn phòng, chung cư tầm hớn một trăm mét vuông, lại còn ở trung tâm thành phố nên giá sẽ không thấp.
Cậu và cô là hai người của hai thế giới.
Bạch Tửu vừa định gọi điện cho Phàm Phàm thì cô ấy đã nhắn tin tới, "Chị ơi, em ở lại giúp thầy sửa bài thi nên sẽ về muộn."
Bạch Phàm Phàm là học sinh bên khoa học tự nhiên nhưng lịch sử lại học không tồi, nguyên nhân cũng giống như những nữ sinh khác, là do thầy dạy lịch sử đẹp trai.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đánh giá của bợn Khâm về bợn Phàm Phàm là gì???
/408
|