Nghe lời kể lại của người đầy tớ, Kỷ phu nhân tức giận đến phát run, quả thật là khinh người quá đáng. Sau khi ổn định tâm tâm trạng, Kỷ phu nhân lập tức đến Tĩnh Hải Hầu phủ.
"Hôm nay cơn gió nào lại thổi tỷ đến đây vậy."
Du thị cười khanh khách nắm chặt tay Kỷ phu nhân. Dù đã gần bốn mươi nhưng Du thị vẫn vô cùng thướt tha, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều ngày càng phát triển, trượng phu kính trọng, sinh được ba đứa con trai và một cô con gái, người nào cũng rất có tiền đồ.
Tất cả mọi chuyện trong cuộc sống đều như ý nên tinh thần của bà ấy rất phấn chấn, sắc mặt hồng hào, trông như mới ngoài ba mươi.
Kỷ phu nhân chợt có chút không đành lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, bỗng nhiên trong lòng Du thị có dự cảm chẳng lành.
Kỷ phu nhân ổn định cảm xúc rồi hỏi: "Biểu muội, tỷ hỏi muội chuyện này, có phải trên mông Nhã Quân có vết bớt hay không?"
Du thị giật mình, vì vết bớt ở chỗ riêng tư, sợ có người lấy chuyện này làm vui, tổn hại đến thanh danh của khuê nữ nên ngoại trừ một số người thân ra thì cũng chỉ có một vài hạ nhân hầu hạ bên người mới biết.
Dường như Du thị đã nghĩ đến chuyện gì đó, nhất thời tức giận: "Chẳng nhẽ có người giễu cợt Quân Nhi sao?"
Thấy bà ấy lo lắng cho Tiêu Nhã Quân như thế, tâm tình Kỷ phu nhân vô cùng phức tạp, cố gắng nói ra chuyện đứa nhỏ bị đánh tráo.
Tin tức này chắc chắn giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Du thị mất hồn mất vía, vô cùng hoảng sợ.
Du thị muốn nói, biểu tỷ người đừng trêu đùa muội, chuyện này sao có thể mang ra làm trò đùa. Nhưng cổ họng bà ấy lại giống như bị nhét một nắm cát, Du thị biết, Kỷ phu nhân không thể lấy chuyện này ra để trêu đùa bà ấy được.
Bên kia đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều có cả, thậm chí vết bớt bí ẩn trên người Quân Nhi cũng được tiết lộ.
Quân Nhi không phải là con gái của bà ấy, con gái của bà ấy đã bị người ta đánh tráo mất rồi.
Du thị nói cho cùng cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, bà ấy cố gắng tự trấn an bản thân: "Con bé, mấy năm nay con bé có khoẻ mạnh không?"
Giọng nói của Du thị vô cùng run rẩy, Kỷ phu nhân thương tiếc nhìn Du thị. Bà ấy cũng có con gái, con cái đều là cục thịt trong lòng người mẹ, chuyện này giống như bị người ta xẻo mất một miếng thịt vậy.
Cuộc sống của đứa nhỏ kia, nghe đầy tớ nói thực sự không hề tốt một chút nào… Đừng nói Chu gia không chăm sóc đứa nhỏ như con của mình, mà còn coi nó như kẻ thù rồi ngược đãi, trên đời làm sao lại có loại người ác độc như vậy.
Kỷ phu nhân nắm chặt tay, nhắm mắt: "Con bé sống không tốt một chút nào, đôi vợ chồng kia không hề đối xử tử tế với nó. Cặp súc sinh đó vì cầu xin con trai mà giết con gái, sao có thể đối xử tốt với con gái được. Con bé đã không còn sự lựa chọn nào khác, nếu không sao có thể chọn phương thức cực đoan là báo quan chứ."
Hốc mắt của Du thị phiếm hồng: "Tỷ nói đi, muội có thể chấp nhận được."
Kỷ phu nhân âm thầm thở dài: "Tình trạng của con bé không được tốt, đã chịu rất nhiều khổ cực.”
Ngừng một chút sau đó mới nói tiếp: "Bọn họ vì tránh để người ta phát hiện đứa nhỏ có vết bớt rồi sinh nghi, đã dùng nước sôi làm bỏng đứa nhỏ."
Du thị bấm gãy móng tay, máu tươi chảy ra, nhưng có vẻ như bà ấy không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có hàm răng cắn chặt phát ra thành tiếng.
Từ trước đến nay, Kỷ phu nhân chưa bao giờ thấy Du thị như vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng, nắm tay bà ấy nói: "Đều đã là chuyện quá khứ, đã tìm thấy đứa nhỏ, sau này chúng ta phải yêu thương con bé thật tốt, muội đừng như thế."
Du thị nước mắt lưng tròng, che mặt khóc rống lên: "Đều tại muội, là do muội đã làm lạc mất con bé, là muội không bảo vệ tốt con bé, chính muội đã hại con bé."
Kỷ phu nhân đỏ mắt theo, rút khăn tay ra lau nước mắt cho Du Thị: "Sao có thể trách muội được, là đôi vợ chồng kia vô nhân tính, mẹ con hai người đều là người bị hại, muội đừng nghĩ linh tinh nữa, muốn trách thì trách hai tên súc sinh đáng chịu ngàn đao kia."
Tiêu Nhã Quân và tiểu muội đến Hương Sơn ngắm lá phong, sau khi trở về, đang chuẩn bị vào nhà thỉnh an thì nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của Du thị, lòng nóng như lửa đốt chạy vào nhà: "Nương, sao người..."
Nhìn thấy ánh mắt căm hận của Du thị, Tiêu Nhã Quân như rơi vào hầm băng, bị đông cứng tại chỗ.
Du thị với khuôn mặt đầy nước mặt bình tĩnh nhìn Tiêu Nhã Quân vừa chạy vào, vẻ mặt dần biến thành căm hận.
Cha mẹ Tiêu Nhã Quân vì muốn cho con mình một cuốc sống tốt đẹp, đã trộm đi con gái của bà ấy. Vì bảo vệ Tiêu Nhã Quân mà không chút ngại ngần dùng nước sôi làm bỏng cốt nhục của bà ấy, đau xót biết bao.
Khi nữ nhi của bà ấy đang sống không bằng chết, Tiêu Nhã Quân lại đang sống trong sự sung sướng.
Mười ba năm qua, kẻ thù tìm mọi cách tra tấn con gái của mình, mà một nhà bọn họ lại tìm mọi cách yêu thương con gái của kẻ thù.
Cả gia đình bọn họ giống như đứa ngốc bị hai thôn dân đùa bỡn, có phải trong lúc đó, hai vợ chồng kia đã vô số lần cười nhạo bọn họ ngu xuẩn, vô cùng đắc ý khi gian kế của bản thân đã thực hiện được.
Lục phủ ngũ tạng của Du thị như bị thiêu đốt, sự oán hận trong mắt ngày càng sâu.
Dưới ánh mắt như vậy, Tiêu Nhã Quân cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nỗi sợ vô danh như bóp lấy trái tim, nàng ấy run rẩy gọi một tiếng: "Nương?"
Du thị nhớ tới đứa con gái đáng thương mà mình chưa từng gặp mặt, nhớ tới cặp vợ chồng tội ác chồng chất kia.
Du thị nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Quân, gằn từng chữ một:" Ta không phải nương của ngươi!"
***
Sant: Hẹn các bạn vào 21h hàng ngày nhé <3
/320
|