Vinh Vương Phi sốt ruột dảy dựng lên, biết nàng đã bắt đầu rạn nứt. Chuyện tới nước này chỉ có thể cứng miệng nói không nghĩ đến, chẳng lẽ nói cho nàng biết, từ lâu bà ta đã nghĩ đến cách mà Đại Trưởng Công Chúa vừa nói, nhưng lại cảm thấy thêm một người biết là thêm một lần nguy hiểm nên không muốn làm.
Vinh Vương Phi đột nhiên kêu rên: “Uyển Dư, mấy năm nay mẫu phi đối xử với con như thế nào, chẳng lẽ con thật sự không cảm nhận được sao. Quan tâm quá hoá thành ngớ ngẩn, ta không biết đúng sai là thật nhưng thật sự không cố ý."
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lạnh lùng nói: "Nói hay như hát, người thông minh như ngươi mà không nghĩ đến những cách này à. Trước kia ngươi chẳng thèm ngó ngàng tới, bây giờ cũng không cần làm nữa đâu."
Vinh Vương Phi run bần bật sợ hãi nhìn Đại Trưởng Công Chúa Chân Định.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lạnh lùng nói ra hai chữ: "Hòa li."
Vinh Vương Phi hụt hẫng, giọng gấp gáp: "Cô mẫu không thể được, hai đứa nhỏ tình cảm phu thê nhiều năm như vậy không thể nói bỏ là bỏ. Cô mẫu, nhi thần đã phái người đi tìm danh y, bệnh tình chắc chắn sẽ chuyển biến tốt, nhất định sẽ tốt. Uyển Dư đối với Phục Lễ ân trọng như núi, chúng nhi thần nhất định sẽ khắc ghi, tuyệt đối không để con bé tiếp tục chịu uất ức gì."
Vinh Vương Phi run bần bật sợ hãi nhìn Đại Trưởng Công Chúa Chân Định.
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lạnh lùng nói ra hai chữ: "Hòa li."
Vinh Vương Phi hụt hẫng, giọng nói gấp gáp: "Cô mẫu không thể được, hai đứa nhỏ tình cảm phu thê nhiều năm như vậy không dễ dàng nói bỏ là bỏ. Cô mẫu, nhi thần đã phái người đi tìm danh y, bệnh tình chắc chắn sẽ chuyển biến tốt, nhất định sẽ tốt. Uyển Dư đối với Phục Lễ ân trọng như núi, chúng nhi thần nhất định sẽ khắc ghi, tuyệt đối không để con bé tiếp tục chịu nữa phân uát ức."
Dù sao hòa li cũng phải có lý do, dùng bảy nguyên tắc à sao? Tạ gia há lại chịu để cho nữ nhi mang ô danh trên người. Chắc chắn bọn họ sẽ nói ra, đến lúc đấy con trai sẽ thân bại danh liệt, ngay cả Vinh Vương phủ bọn họ cũng sẽ bị cười nhạo. Nói không chừng không giữ được vị trí của con trai bọn họ. Còn phải đắc đại tội với Tạ gia, mẹ con bọn họ chết chắc rồi.
"Lưu lại trong phủ nhà các người mới là nỗi uất ức lớn nhất." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định tức giận: "Cháu gái kim tôn ngọc quý của ta lại bị các ngươi lừa vào hố lửa, bảy năm sống cô quạnh không nói lại còn phải gánh trên lưng nỗi ô nhục. Tạ gia bọ ta đắc tội Vinh Vương phủ chỗ nào mà các ngươi lại hại bọn ta như vậy. Ngươi cũng có con gái, nếu con gái ngươi bị đối xử như vậy ngươi có đau lòng không?"
"Ta nói cho các người biết, hôm nay các người không muốn li cũng phải li." Đại Trưởng Công Chúa Chân Định hùng hồn nói.
Vinh Vương Phi vốn định hưng sư vấn tội nhưng lại bị vặn ngược nên đành câm nín không dám lên tiếng nữa. Giờ phút này, mắt thấy tình hình chuyển biến xấu, không thể không căng não nói: "Cô mẫu bớt giận."
Vinh Vương Phi nuốt nước bọt một cách khó khăn, mặt mũi cả đời gây dựng hôm nay coi như vứt bỏ hết: "Là chúng nhi thần xin lỗi Uyển Dư, nhưng hòa ly không phải chuyện nhỏ, vẫn xin thỉnh cô mẫu suy nghĩ lại."
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định mia mai: "Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Chà, thế hệ này của nhà Vinh Vương các ngươi mà xong là xong luôn, chuyện vô hậu không phải lỗi của Uyển Dư nhà ta. Tạ gia bọn ta đã tận tình tận nghĩa. Là do các người được nước lấn tới ép người quá đáng."
Bị chính lời nói của mình đánh ngược lại, mặt Vinh Vương lúc đỏ lúc trắng cực kỳ sinh động, không thể không trút giận lên Vinh Vương Phi cùng với Thẩm Khắc Kỷ. Đều tại họ hết, làm hắn hiểu lầm rồi cứ như tự tát vào mặt."
Đại Trưởng Công Chúa Chân Định lại chuyển sang tên Thẩm Khắc Kỷ giả chết kia: "Không phải ngươi nói muốn như thế nào thì làm như thế đó sao, ta muốn ngươi viết một phong thư hòa li, ngươi chưa chịu viết nhanh lên."
Thẩm Khắc Ký chân tay lạnh cứng, cơ mặt không ngừng run rẩy, hắn ta nhìn về phía A Ngư, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
A Ngư lộ vẻ đau khổ nhưng trong lòng cười nhạo, sao hắn ta dám viết, thiếu đi sự yểm hộ của Tạ Uyển Dư, sau này sao hắn ta có thể duy trì hình tượng quân tử.
Thấy vậy, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định chỉ thấy buồn cười, hy vọng cháu gái có thể hoàn toàn nhìn thấu tên nam nhân này, chớ có bị hắn ta dùng ba cái lời lẽ văn hoa lừa dối.
“Uyển Dư, con nỡ sao, trước kia tất cả là do mẫu phi không tốt, là mẫu phi không chu toàn, mẫu phi biết lỗi rồi, mẫu phi sẽ cố gắng bù đắp cho con. Không phải bọn ta nói sẽ tìm đại phu tốt chữa bệnh cho Phục Lễ rồi sao, nó sẽ khỏi. Chờ nó hết bệnh rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tình ý ân đức của con Phục Lễ sẽ luôn ghi nhớ." Vinh Vương Phi vắt óc nghĩ cách khiến Uyển Dư hồi tâm chuyển ý: "Tuyệt đối nó sẽ không phụ con, sau này nó hết bệnh đi nữa cũng chắc chắn không dám liếc mắt với kẻ khác, vẫn sẽ luôn toàn tâm toàn ý yêu thương con."
A Ngư run lên, hình như có hơi xúc động, nhìn về phía Thẩm Khắc Kỷ mặt mũi tái nhợt.
Tròng mắt cứng đờ của Thẩm Khắc Kỷ khẽ giật
Hy vọng trong lòng Vinh Vương Phi trào ra như thể nắng hạn gặp mưa sa nói: "Uyển Dư, ta biết con chịu oan khuất, ta sẽ bồi thường thật tốt cho con. Còn Phục Lễ, trong lòng nó có con, chỉ là bản thân thấy hổ thẹn nên mới không dám đối diện với con thôi."
A Ngư nhìn thẳng vào Thẩm Khắc Kỷ, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.
Vinh Vương Phi vội đẩy Thẩm Khắc Kỷ, giục hắn ta mau dỗ dành A Ngư. Quả nhiên bà ta không nhìn lầm, Tạ Uyển Dư vẫn luôn chân thành với con trai bà ta, chỉ cần lòng nàng còn có hắn ta thì sự việc cũng không đến nỗi nào.
Trong lúc bất ngờ, gương mặt ngây thơ trong sáng của Nguyễn Mộ Tình xuất hiện trước mắt hắn ta. Chỉ có ở trước mặt Nguyễn Mộ Tình, hắn ta mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, quên đi bệnh tật không phải cảm giác tội lỗi và mang ơn với Tạ Uyển Dư.
/320
|