Du thị được mời vào Vương phủ, người tiếp kiến bà ấy chính Cung Vương với vẻ mặt u ám.
Du thị quỳ rạp xuống đất: “Vương Gia, ngàn vạn sai lầm đều do ta không dạy dỗ tốt nữ nhi, xin Vương Gia tha cho nữ nhi của ta một con đường sống. Tiêu gia chúng ta sẽ tuyên bố với bên ngoài là do Nhã Du mắc phải chứng cuồng loạn. Ta sẽ đưa con bé am đường, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không cho con bé bước ra khỏi am đường nửa bước.”
Cung Vương không tỏ rõ ý kiến: “Phu nhân là cầu cứu hay là đang ép buộc ta?”
Du thị nhướng mắt, ánh mắt buồn bã: “Vương Gia, nữ nhi của ta bây giờ đã trở thành như thế này, thật sự một chút cũng không liên quan gì đến người sao?”
Cung Vương hơi nhướng mày.
Du thị rơm rớm nước mắt: “Người vì muốn bảo vệ thanh danh của Nhã Quân, mà để cho Du Nhi nghiến răng chịu đựng mọi đau đớn mà người Chu gia giáng cho con bé, giống như thể chịu đựng một nhát dao trên đầu. Con bé đã chịu đựng mười lăm năm, nhưng khi trở về Tiêu gia vẫn phải tiếp tục chịu đựng. Con bé chịu không nổi nữa nên mới thành ra nông nỗi như thế này! Ta không dám cầu xin Vương Gia không trách chuyện xưa, chỉ cầu xin Vương Gia nhìn vào con bé đã thay Nhã Quân chịu đựng bao nhiêu khổ đau mà tha cho con bé một con đường sống. Bây giờ con bé đã thân tàn rồi, chẳng còn được mấy năm nữa.”
Cung Vương sửng sốt.
Bờ vai Du thị run lên, nước mắt lăn dài: “Thân thể của con bé đã bị người Chu gia hủy hoại từ lâu.”
“Nhã Quân!” Cung Vương đột nhiên đứng dậy, sải bước lớn đi về phía [Tiêu Nhã Quân], sắc mặt tái nhợt.
[Tiêu Nhã Quân] vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay Du thị: “Mẫu thân, người mau đứng dậy.”
Du thị không đứng dậy mà quay người quỳ xuống đối mặt với [Tiêu Nhã Quân]: “Nhã Quân, ta chưa từng cầu xin ngươi, hôm nay ta cầu xin ngươi, xin ngươi hãy xem ta đã nuôi nấng ngươi như châu như ngọc trong mười lăm năm qua mà tha cho Du Nhi một con đường sống.”
“Mẫu thân người đừng như vậy.” [Tiêu Nhã Quân] ôm Du thị bật khóc: “Ta đồng ý với người, ta đồng ý với người.”
Cung Vương nhíu mày: “Thôi được, bổn Vương sẽ đi Tông Nhân phủ hủy án.”
“Đa tạ Vương Gia Vương Phi khoan dung đại lượng.” Du thị bật khóc, vái lạy tạ ơn, sau đó loạng choạng rời khỏi Cung Vương phủ.
Tiêu Nhã Quân đã nước mắt đầy mặt, làm sao lại biến thành như vậy, làm sao lại trở nên nông nỗi này.
Du thị ở trong am đường cùng với Tiêu Nhã Du bị mắc chứng [cuồng loạn].
Lần thứ hai nghe tin về Tiêu Nhã Du là nửa tháng sau khi [Tiêu Nhã Quân] bình an hạ sinh long phượng thai, nàng bị bệnh mà chết. Khi ra đi, chỉ mới mười chín tuổi.
Về sau, Du thị trở thành cư sĩ trong am đường đó, [Tiêu Nhã Quân] đến thăm bà ấy, nhưng Du thị không gặp nàng ấy.
Tiêu Nhã Quân nhân cơ hội đi gặp Du thị, tóc mai đã điểm bạc, tuy mới ngoài bốn mươi nhưng nét mặt bà ấy ôn hòa, một vẻ yên bình thanh thản mấy năm gần đây ít thấy.
Tiêu Nhã Du được giải thoát rồi, rời khỏi thế giới đầy thống khổ này, Du thị cũng được giải thoát.
Ba năm sau, Du thị lâm bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu, bệnh tình nguy kịch.
Lúc bà ấy hấp hối, [Tiêu Nhã Quân] giờ đã là thái tử phi đến tiễn đưa Du thị lần cuối.
Ba năm rồi mình không gặp mặt.
Một người sắp qua đời, còn người kia đang mang thai và sắp chào đón một sự sống mới.
Ánh mắt Du thị dừng trên khuôn mặt mềm mại đoan trang của [Tiêu Nhã Quân], sau đó chậm rãi di chuyển đến phần bụng phình to của nàng ấy: “Bụng nhọn, có lẽ là con trai, mệnh của nương nương thật tốt!”
Với một tiếng thở dài, tất cả các cảm xúc hiện hữu trong trái tim.
Tiếng thở dài còn lơ lửng trong không trung, Du thị đã ra đi mãi mãi.
Tiêu Nhã Quân đi theo [Tiêu Nhã Quân] nhìn nàng ấy từ thái tử phi trở thành hoàng hậu. Nhìn nàng ấy một mình độc sủng hậu cung, sinh con đẻ cái, sống cuộc sống mà tất cả nữ nhân thiên hạ đều khao khát nhất.
Cũng chứng kiến nàng ấy gặp riêng Chu Tiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo sau nhiều năm.
Dù sao thì [Tiêu Nhã Quân] suy cho cùng cũng giống như nàng ấy, coi trọng ơn sinh thành và coi trọng huyết thống thân nhân, cho dù biết những thân nhân này là kẻ thù của Tiêu gia, đã làm nhiều chuyện ác với Tiêu Nhã Du.
Đứng trên quan điểm của nàng ấy, đây là chí thân cốt nhục của nàng ấy, giọt máu đào hơn ao nước lã. Huống chi, nếu không có cha mẹ ruột, cũng sẽ không có nàng ấy của ngày hôm nay.
Không quan tâm không hỏi han sẽ có lỗi với người của Chu gia, lương tâm của nàng ấy không yên. Còn quan tâm và hỏi han lại làm tổn thương đến người của Tiêu gia đã có ơn với nàng ấy, và nàng ấy cũng sẽ thấy lương tâm không yên như thế.
Cuối cùng, nàng ấy đã chọn vế phía trước.
Được phu phụ [Tiêu Nhã Quân] âm thầm chiếu cố, tỷ đệ hai người sống rất tốt, tốt đến mức Tiêu Nhã Quân cắn chặt răng hàm sau, chỉ hận không thể tát vào mặt [Tiêu Nhã Quân] hai cái cho nàng ấy tỉnh táo lại. Đây là một cặp sói mắt trắng không thể nuôi, một khi gặp nạn thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Nhưng [Tiêu Nhã Quân] là hoàng hậu, nàng ấy làm sao có thể gặp chuyện, cho nên Chu Tiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo càng thêm chân thành, tốt đẹp lương thiện.
Dưới sự chiếu cố của [Tiêu Nhã Quân], Chu Tiêu Đệ thành hôn với một cử nhân, và trượng phu của nàng ta là huynh đệ có quan hệ cột kèo với Hoàng Đế, một bước lên mây, trở thành đại quan nhị phẩm. Nam nhân này ngày thường không dám nhìn nữ nhân khác, chỉ canh giữ một mình Chu Tiêu Đệ, Chu Tiêu Đệ chắc chắn là đang hạnh phúc.
/320
|