Tiếng khóc của Tiêu Nhã Quân trong chốc lát ngưng lại, nàng ấy không dám nhìn vào Tiêu lão phu nhân đang đau lòng đến tuyệt vọng.
“Tiêu gia đối với ngươi tận tình tận nghĩa, cho dù đến cuối cùng không giữ ngươi ở trong phủ, nhưng cũng đã sắp xếp cho ngươi một đường lui ổn thoả, không ai có thể nói Tiêu gia đối với ngươi vô tình vô nghĩa. Thế mà một người trong cuộc như ngươi đến một chút cảm ơn cũng không biết.”
“Không phải vậy.”
Tiêu Nhã Quân rơm rớm nước mắt phủ nhận:
“Cả đời này ta cũng không thể báo đáp được đại ân đại đức của Tiêu gia đối với ta.”
“Không báo đáp được thì thôi không cần báo đáp. Nhưng nếu thật sự đã mang ơn như vậy, sao ngươi có thể đi cứu giúp kẻ thù của Tiêu gia, đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện này sẽ làm tổn hại đến tình cảm của Tiêu gia.”
Tiêu Nhã Quân toàn thân run rẩy, bật khóc không ngừng.
A Ngư cười lạnh lùng: “Ngươi biết mà. Nhưng đối với ngươi mà nói, người Chu gia là người thân, là ân nhân của ngươi, không cứu bọn họ ra khỏi nước lửa, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu cứu được bọn họ, ngươi sẽ cảm thấy có lỗi với người của Tiêu gia.
Trong hai phía bị hại ngươi chọn bên bị nhẹ hơn, ngươi đã chọn người của Chu gia, bởi vì trong lòng ngươi, ân tình của người Chu gia quan trọng hơn người của Tiêu gia, cho dù cái gọi là ân tình của Chu gia được bao phủ bởi máu và nước mắt của Tiêu gia. Đừng phủ nhận điều đó, sự lựa chọn của ngươi đã chứng minh tất cả.
Thử nghĩ xem, nếu con trai của Chu Chiêu Đệ được ngươi nuôi nấng, lớn lên biết rõ nỗi oán hận của ngươi, nhưng vẫn bỏ qua cảm nhận của ngươi mà kết giao với Chu Chiêu Đệ, ngươi nghĩ xem nó sẽ quan tâm Chu Chiêu Đệ nhiều hơn hay là quan tâm ngươi nhiều hơn?”
Tiêu Nhã Quân hít một hơi, lời nói đầy châm chọc của nàng giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào sự thật giấu kín trong tận đáy lòng đến nàng ấy còn không thể tin nổi. Cả người nàng ấy cứng đờ như cục đá, run rẩy dữ dội một hồi, nước mắt chảy như trút.
Tiêu Nhã Quân vừa xấu hổ vừa đau đớn không thể bày tỏ, trong lòng cũng hối hận vô cùng, ngàn lời nói đều hoá thành một câu: “Xin lỗi.”
A Ngư cúi đầu nhìn Tiêu Nhã Quân đang khóc lóc thảm thiết: “Nói đến đây, ta cũng không hiểu nổi tại sao ngươi lại có tình cảm sâu đậm với người của Chu gia như vậy, chỉ vì họ đã sinh ra ngươi sao? Nhưng ngươi chẳng lẽ không biết, phu thê Chu gia sinh ra ngươi chỉ vì họ nghĩ rằng ngươi có thể là con trai, sau khi họ biết ngươi là con gái, họ đã không nghĩ đến việc nuôi nấng ngươi thành người. Phụ thân của ngươi muốn ném ngươi vào núi cho dã thú ăn, sinh mẫu của ngươi cũng đồng ý làm như vậy, ngay từ lúc đầu họ đã không muốn ngươi được tiếp tục sống.
Cho dù có để ngươi ở bên cạnh mẫu thận của ngươi cũng chưa chắc ngươi có thể sống và sống tốt như vậy. Đó là một nơi hoang vu, nếu không có ai cứu giúp, một đứa trẻ mới sinh như ngươi có thể sẽ chết. Chẳng may mẫu thân bị kẻ thù truy sát, các ngươi sẽ rơi vào tay kẻ thù. Và cũng có thể phía sau lưng mẫu thân lại là đầm rồng hang hổ.
Ngươi có thể sống như một thiên kim tiểu thư vì ngươi may mắn gặp được Tiêu gia. Nhưng ngươi lại mang công lao đặt lên người của cha mẹ ruột vốn chẳng quan tâm đến sống chết của ngươi, còn coi trọng ơn nghĩa của họ hơn cả Tiêu gia. Chậc, suy nghĩ của ngươi thật mới mẻ và tinh tế.”
Tiêu Nhã Quân nghe ù ù bên tai, máu khắp người như đông lại, nhìn chằm chằm A Ngư nhìn như cười mà không cười, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thê lương, giống như lồng ngực đã bị bóp nghẹt lại.
/320
|