Một lát sau, A Ngư nghẹn ra một câu: "Đa tạ sự yêu thích của thái tử, thần nữ hổ thẹn không dám nhận."
Triệu Tông lại cười một tiếng, tựa như thở dài: "Cô biết ngươi sẽ nói như vậy, A Du năm nay đã mười bảy tuổi, không nghĩ tới việc lập gia đình sao?"
A Ngư nghiêm trang nói bậy: "Ta không có ý định lập gia đình, chỉ muốn dâng hiến cả đời cho dân chúng trong thiên hạ."
"..." Lần này đến lượt Triệu Tông không nói gì, một lát sau, hắn lại rót đầy rượu vào chén:
"A Du có chí hướng cao xa, quả thực làm cô tâm phục khẩu phục, có A Du quả là may mắn của Đại Tần ta. "
A Ngư rụt rè cười cười: "Không dám nhận sự tán thưởng của thái tử, chẳng qua là làm hết sức mình mà thôi."
"Nhưng cho dù A Du lòng mang thiên hạ, nhưng cũng không cần phải hy sinh cả đời mình. Với tài hoa của ngươi, có ai nhẫn tâm giam giữ ngươi ở hậu trạch, cho dù là dân chúng thiên hạ cũng sẽ không đồng ý."
A Ngư lắc đầu: "Nhưng năng lượng của mỗi người có hạn, việc vặt nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh lực dùng vào việc chính sự. Hơn nữa tính cách của ta cũng khá tẻ nhạt, so với việc lập gia đình, ta càng thích gửi gắm tình cảm cho ruộng đồng, làm bạn với nghề nông."
Ánh mắt Triệu Tông nhìn nàng thật sâu, tính cách của nàng quả thật là đạm bạc, cũng không quá thân cận với người của Tiêu gia, nhiều năm như vậy cũng không có một người bạn tốt: "Trong mắt A Du, cô có phải là một người bạn hay không?"
A Ngư ngẩn người một lúc, sau đó bật cười: "Có thể làm bạn với thái tử, đó chính là sự may mắn của ta."
Triệu Tông nở nụ cười, có chút sung sướng uống một ngụm rượu, thở dài nói: "Vậy là đủ rồi."
Uống xong một bầu rượu, Triệu Tông giống như muốn nói điều gì đó, sau đó lại nhịn xuống. Nếu có thể gặp lại, nói cũng không muộn.
Triệu Tông đứng dậy cáo từ, ánh mắt lưu luyến trên người A Ngư, dường như muốn nhớ kỹ nàng.
A Ngư mỉm cười đưa hắn đến cửa viện, nhìn bóng lưng cao ngất của hắn dần dần đi xa, nhớ tới tin tức gần đây nghe được. Nụ cười dần dần tắt đi, Triệu Tông chuẩn bị động thủ, cũng nên kết thúc rồi.
“Ha ha ha...” Tiếng cười vô tư lự của đứa trẻ vang vọng trong phòng.
“Con cười cái gì mà vui vẻ thế.”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Giọng Tiêu Nhã Quân dịu dàng đến mức có thể nhỏ thành giọt nước, nàng ấy dùng hổ bông âu yếm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Thằng bé vừa tròn trăm ngày, suốt ngày cứ tươi cười không ngớt.
Dùng hổ bông xù trêu chọc lại khiến đứa bé cười lên “ha ha”.
“Khang Ca Nhi cười vui vẻ thế.”
Người vẫn chưa đến nhưng giọng nói đã đến trước.
Chu Chiêu Đệ với dáng vẻ đẫy đà bước vào, một năm qua nàng ta được nuôi dưỡng khá tốt, ăn toàn món ngon sơn hào hải vị, ăn đến mức sau khi sinh vẫn không thể gầy đi.
Liếc nhìn vòng eo chỉ cần hai tay là có thể nắm chặt của Tiêu Nhã Quân, Chu Chiêu Đệ trong mắt lóe lên một chút ghen tị. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười của con trai, sự ghen tị này lập tức tan thành mây khói.
Chu Chiêu Đệ đi đến bên chiếc giường gỗ nhỏ tinh xảo, hơi nghiêng người, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Khang Ca Nhi của chúng ta mỗi ngày mỗi khác, càng lớn càng khôi ngô.”
Ông trời cũng giúp nàng ta, hai đứa trẻ lớn lên đều không giống phụ thân mà giống mẫu thân hơn, còn nàng ta và Tiêu Nhã Quân là tỷ muội ruột của nhau, ngũ quan có phần giống nhau nhưng không tinh tế bằng nàng ấy.
Nghe thấy nàng ta khen con trai, Tiêu Nhã Quân cười hỏi Chu Chiêu Đệ sao không dẫn cháu trai Tiểu Thạch Đầu qua đây?
Chu Chiêu Đệ đáp: “Thằng bé ngủ rồi.”
Tiêu Nhã Quân mỉm cười, nàng ấy lờ mờ cảm nhận được Chu Chiêu Đệ không thích Tiểu Thạch Đầu, nhưng nàng ấy có thể hiểu được. Suy cho cùng, phụ thân của đứa trẻ không phải là ý trung nhân của Chu Chiêu Đệ, và sự xuất hiện của đứa trẻ cũng không đúng lúc, chỉ vì sức khỏe của Chu Chiêu Đệ không cho phép sảy thai nên mới bắt buộc phải giữ lại.
Nói ra, đứa cháu trai nhỏ này cũng thật đáng thương, phụ thân không biết đến sự tồn tại của nó, mẫu thân nó lại có nút thắt trong lòng với nó.
Sợ Chu Chiêu Đệ sẽ vì nút thắt trong lòng đó mà bỏ rơi đứa trẻ, Tiêu Nhã Quân đã sắp xếp hai bà vú chăm sóc cháu trai nhỏ của mình, dưới sự chăm sóc cẩn thận của người hầu, đứa bé sinh ra bụ bẫm dễ thương.
Hai đứa trẻ có duyên sinh ra cùng một ngày, sau này cùng nhau lớn lên sẽ rất tốt.
Xem con trai xong, Chu Chiêu Đệ hài lòng rời đi.
Trở về căn phòng của mình, liền nghe thấy tiếng gào khóc trong cổ họng của đứa trẻ do Tiêu Nhã Quân sinh ra, cũng không biết là gào khóc cái gì, không giống con trai của nàng ta chút nào, không khóc cũng không quấy, rất chi là ngoan ngoãn.
Chu Chiêu Đệ khó chịu mắng hai tiếng: “Có biết chăm sóc không, sao không đổi người khác đến?”
Làm chủ tử được một năm, tính tình nóng nảy của nàng ta lại bùng phát trở lại, còn nghiêm trọng hơn trước.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai con trai mình không bị giới hạn, Chu Chiêu Đệ liền có lòng tin khó tả. Nàng ta đã biết thân phận thật sự của Cung Vương, hắn ta chính là con trai của hoàng đế, còn là một vị Vương gia. Con trai của mình sẽ là trưởng tử của hắn ta, biết đâu có một ngày nào đó, con trai của nàng ta cũng có thể kế thừa vương vị.
Chính bởi vì nàng ta biết được điều này, nên cuối cùng đã quyết định gạt đi sự do dự và sợ hãi của mình để liều một phen. Nàng ta không muốn cả đời này chỉ nhìn vào sắc mặt Tiêu Nhã Quân mà sống, càng không muốn con trai của mình cũng giống mình, cũng nhìn sắc mặt của con trai Tiêu Nhã Quân. Dựa vào đâu mà con trai của Tiêu Nhã Quân lại có thể làm tiểu thiếu gia, còn con trai của mình thì lại phải ăn nhờ ở đậu làm tùy tùng.
Đây vốn dĩ là Tiêu Nhã Quân nợ nàng ta, nếu không phải tại nàng ấy, sao nàng ta có thể lâm vào cảnh khốn cùng như vậy.
Tiêu Nhã Quân đã có bao nhiêu năm sống những ngày tháng tốt đẹp, cũng đã đến lúc tới lượt nàng ta được hưởng thụ sung sướng rồi.
Đợi con trai của nàng ta lớn lên, nàng ta sẽ lặng lẽ đi nhận lại, con t rai chắc chắn sẽ cảm kích nàng ta hiếu kính với nàng ta, giống như Tiêu Nhã Quân đối với phụ mẫu của mình vậy.
/320
|