Sau khi tỷ đệ Chu gia ở lại thì vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khác hoàn toàn những gì nàng ấy nghe được từ chỗ Du thị. Tiêu Nhã Quân thở phào nhẹ nhõm, thấy mặt bọn họ hoảng hốt bất an, nàng ấy vừa thương hại, vừa hơi áy náy một cách khó hiểu.
Chu Chiêu Đệ thấy thế lặng lẽ bảo Chu Tiểu Bảo kể khổ, hai tỷ đệ khóc lóc thảm thiết kể ra hai năm nay đã phải chịu những gì làm Tiêu Nhã Quân nghe mà phát sầu.
“Hu hu hu, lúc trước chúng ta còn nhỏ không hiểu chuyện, học cha mẹ nên mới đối xử với Phán Đệ như vậy, chúng ta thật sự biết lỗi rồi. Nếu có thể, chúng ta thật lòng muốn xin lỗi Phán Đệ.”
Chu Tiểu Bảo khóc sướt mướt trả lời.
Tiêu Nhã Quân lau nước mắt cho hắn ta: “Các ngươi biết lỗi là được.”
Cũng không thể toàn trách bọn họ, trẻ nhỏ dễ bị ảnh hưởng từ cha mẹ, chỉ có thể trách cha mẹ không làm gương tốt. Nếu họ đối xử tử tế Tiêu Nhã Du thì nhờ ơn dưỡng dục, làm sao họ có thể bị lưu đày chứ, càng sẽ không bị trừng phạt, liên luỵ đến con cái. Thậm chí có thể còn được mọi người tôn kính vì đã nuôi dưỡng được một đứa con gái có công với nước.
Lúc này, một tiểu nha hoàn kích động tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, gia tới.”
Chu Chiêu Đệ ngừng khóc, nhìn búi tóc của Tiêu Nhã Quân, lại nghe hạ nhân xưng hô là biết nàng ấy đã lấy chồng. Bọn họ đã đến được ba ngày, nhưng chưa gặp muội phu cứu bọn họ ra khỏi địa ngục.
Lúc trước nàng ta hỏi, Tiêu Nhã Quân chỉ nói là bận, bận đến mức không về nhà. Chu Chiêu Đệ thấy là lạ nhưng cũng biết điều không hỏi tiếp.
Bát hoàng tử nhanh chóng tiến vào, mới vào đã thấy mắt Tiêu Nhã Quân đỏ hoe, nhìn thoáng qua Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo đang khóc lóc, hắn ta nháy mắt đã hiểu.
Trông thấy Bát hoàng tử, Tiêu Nhã Quân bất giác mỉm cười, bước về phía trước vài bước giới thiệu: “Đây là Chiêu Đệ, Tiểu Bảo.”
Mặc dù nàng ấy cho phép Chu Tiểu Bảo gọi nàng ấy là nhị tỷ nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ gọi bọn họ là tỷ tỷ đệ đệ. Cho dù cùng một mẹ sinh ra nhưng lại vô cùng xa lạ, nên mới không thể thốt ra khỏi miệng.
Bát hoàng tử gật đầu, cười nói: “Ta là hôn phu của Nhã Quân, nên đến gặp các ngươi từ sớm nhưng lại bận việc, thứ lỗi.”
Nhìn nam nhân cao lớn tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc, Chu Chiêu Đệ bối rối, không biết để tay chân ở đâu, cũng không biết nên chào hỏi thế nào, chỉ có thể học theo Ngô Đồng, khuỵu gối: “Chính sự quan trọng, chính sự quan trọng.”
Vì lo lắng nên giọng hơi run, mặt đỏ ửng lên.
Bát hoàng tử cười cười.
“Tỷ phu.”
Chu Tiểu Bảo tươi cười, tự giác khuỵu gối.
Bát hoàng tử nhíu nhẹ mày nhưng cũng lập tức mỉm cười gật đầu.
Tiêu Nhã Quân sửng sốt nhìn Bát hoàng tử.
Bát hoàng tử cười trấn an nàng ấy, lấy khối ngọc bội làm quà gặp mặt trong tay áo ra.
Lòng Tiêu Nhã Quân ấm áp, hắn ta đang nể mặt nàng, đối xử với Chu Tiểu Bảo như em vợ.
Chu Tiểu Bảo vui vẻ ra mặt, liên tục nói cảm ơn.
Tiêu Nhã Quân lại chau nhẹ mày, cảm thấy hắn ta quá nịnh nọt, thầm nghĩ hai năm nay tỷ đệ bọn họ giãy dụa sinh tồn, không nơi nương tựa nên cũng thôi cau mày, thầm nghĩ sau này dạy lại hẳn là vẫn kịp.
Nói vài câu đơn giản, Ngô Đồng dẫn Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo lui ra, nhường không gian cho Tiêu Nhã Quân và Bát hoàng tử đã vài ngày rồi không gặp.
Chu Chiêu Đệ quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Bát hoàng tử kéo Tiêu Nhã Quân ngồi lên đùi hắn ta, mặt nàng ấy vô cùng ngại ngùng.
Nam thanh nữ tú đẹp như một bức tranh.
Sao Tiêu Nhã Quân lại tốt số đến vậy, xuất thân bình thường nhưng lại được Hầu phủ coi như thiên kim mà nuôi lớn, dù đã bị phát hiện không phải con ruột nhưng vẫn được gả cho một nhà tốt. Trượng phu cao lớn anh tuấn, trông cũng rất có tiền, còn yêu thương nàng ấy.
Bản thân nàng ta vì không có cha, không có mẫu thân nên không có căn nhà để ở. Mấy năm nay vì để sống sót, đau khổ gì nàng ta cũng từng ăn qua.
Bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh đó cực kỳ ghê tởm, Chu Chiêu Đệ quay mặt, cơn chua xót lập tức dâng trào trong lòng.
Chu Chiêu Đệ che miệng vọt tới nôn ở gốc cây bên cạnh, nhưng chỉ nôn được vài ngụm nước chua.
Ngô Đồng hoảng sợ, sợ nàng ta bị bệnh gì đó nên nhanh chóng sai người đi mời đại phu, suy nghĩ một lúc thì quyết định không thông báo cho Tiêu Nhã Quân. Khó khăn lắm Bát hoàng tử mới đến một chuyến, để họ có thời gian bên nhau nhiều hơn.
Chỉ chốc lát sau lang trung tới, thông báo một tin tức như sét đánh ngang tai. Chu Chiêu Đệ có thai hơn một tháng.
Chu Chiêu Đệ như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Ngô Đồng choáng váng: “Hình như ngươi khám sai rồi.”
Chu Chiêu Đệ còn chưa lấy chồng mà.
Lang trung tức giận: “Lão phu rõ ràng đã sờ được hỉ mạch, không tin các ngươi mời người khác tới khám mà xem.”
Ngô Đồng sực tỉnh, vội xin lỗi.
/320
|