Thu đi đông tới, mưa thu đổi thành những mảnh tuyết trắng.
Ngồi trong noãn các ấm áp, Tiêu Nhã Quân ngẩn người nhìn ra hoa viên ngoài cửa sổ, vườn Giang Nam, tao nhã và tinh tế, bốn mùa đều là cảnh.
Rời kinh thành đã hơn bốn tháng, càng gần cuối năm, lại càng nhớ những thân trong kinh, thế nhưng người duy nhất nàng ấy nhớ chỉ có tổ mẫu thôi.
Nhớ tới Tiêu lão phu nhân hiền lành tốt bụng, hốc mắt Tiêu Nhã Quân lại ươn ướt, nàng ấy chớp mắt kiềm chế nước mắt, giơ tay gảy cây phượng cầm ở trước mặt, tâm trạng cũng rung động như dây đàn.
“Cô nương, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, không bằng ra ngoài ngắm hoa mai đi.” Ngô Đồng nhìn vẻ mặt của Tiêu Nhã Quân, đưa ra đề nghị.
Tiêu Nhã Quân từ từ đứng lên, phía đông trạch viện này có một rừng mai, chỉ nở hoa mùa lạnh, đẹp đến không tả nổi.
Ngô Đồng lấy áo choàng lông cáo, khoác lên người Tiêu Nhã Quân, lại lấy cho nàng ấy một cái ấm tay.
Thu dọn xong, chủ tớ hai người đi ra khỏi noãn các, từ từ đi tới rừng hoa mai, hạ nhân ở dọc đường gặp được cũng phải cung kính dừng lại hành lễ, ánh mắt bọn họ cung kính mà lại khiêm tốn. Không giống hạ nhân trong biệt trang suối nước nóng, càng không giống hạ nhân trong Tĩnh Hải Hầu phủ, vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa khiến nàng ấy không thoải mái.
Ngoại trừ những ma ma quản sự, không ai biết những gì nàng ấy đã trải qua, càng không có người nào biết nàng ấy có phụ mẫu bị lưu đày.
Chắc là nàng ấy cao hứng, đúng vậy, nàng ấy có chút cao hứng, nàng ấy có thể ra ngoài, có thể quang minh chính đại đi dạo phố, không cần phải lo lắng sẽ gặp người quen nữa, nghe những lời đầy ẩn ý thậm chí là bị bọn họ cười nhạo. Nhưng càng cao hứng thì trong lòng lại càng trống rỗng, tất cả mọi thứ ở nơi này đối với nàng ấy mà nói đều rất xa lạ. Trời đất rộng lớn, giống như chỉ còn lại một mình nàng ấy.
“Hoa mai này thật thơm, cô nương, nô tỳ hái mấy cành cắm ở trong phòng…” Giọng nói của Ngô Đồng dần dần biến mất, hai mắt trợn tròn.
Tiêu Nhã Quân đang đứng đối diện với nàng ta ngạc nhiên, xoay người lại, ánh mắt dừng lại.
“Ba” một cái, lò sưởi rơi trên tuyết.
Bát hoàng tử Triệu Trạm phong trần mệt mỏi đứng cách đó mấy thước, cành cây trên đầu đung đưa theo gió, tuyết đọng và hoa mai rơi xuống, rơi trên vai hắn.
Tuyết lạnh khiến Bát hoàng tử run lên một cái, hắn ta sải bước về phía trước, đi thẳng về phía Tiêu Nhã Quân, nơi hắn ta đi qua, là một mảnh tuyết trắng hỗn độn.
Tiêu Nhã Quân nhìn Bát hoàng tử càng ngày càng đến gần trong sự khó tin, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn người từng bước đến gần mà không chớp mắt.
“Ta tìm nàng cũng không dễ dàng một chút nào.” Bát hoàng tử cắn răng, ôm lấy Tiêu Nhã Quân còn chưa phục hồi tinh thần lại, cánh tay siết chặt, hận không thể dung hòa người nọ với máu thịt của hắn ta, như vậy sẽ không thể không cánh mà bay: “Nàng thật tàn nhẫn, cứ như vậy mà đi, không để lại cho ta một câu nào, có biết ta đã tìm nàmh bao lâu không?”
Ngô Đồng vừa vui vừa xấu hổ, cụp mắt xuống, rón rén rời đi, để lại không gian cho cặp tình nhân đã lâu không gặp.
Ngô Đồng đứng ở bên ngoài rừng canh chừng, lúc thì nhìn xung quanh, lúc thì nhìn vào rừng mai, trong lòng cảm thấy hạnh phúc thay cho cô nương nhà mình. Từ khi Bát cô nương trở về, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, chỉ có lão phu nhân và Bát hoàng tử vẫn đối xử với cô nương như trước, thậm chí là càng đau lòng hơn.
Ngô Đồng thấy rõ ràng, Bát hoàng tử đang để ý đến cô nương nhà nàng ta, trong lòng cô nương nhà nàng ta cũng có Bát hoàng tử, chỉ là dường như cô nương cảm thấy mình không xứng với Bát hoàng tử, nên đau khổ kiềm chế tình cảm, thậm chí rời khỏi Kinh Thành cũng không nói một lời nào.
Nhưng Bát hoàng tử tìm đến, đủ để thấy Bát hoàng tử thật lòng với cô nương.
Chỉ là, lấy thân phận hiện tại của cô nương, Ngô Đồng đang vui mừng bèn trở nên buồn bã, nếu là lúc trước, tất nhiên hai người môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ địa vị lại có sự chênh lệch rất lớn. Niềm vui như thủy triều rút đi, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
...
Ngạo tuyết hàn mai lặng lẽ khô héo, liễu vàng đâm chồi non, một cơn mưa xuân ấm áp.
Mưa mùa xuân như dầu, nhỏ giọt như vàng, cây trồng trên cánh đồng, sinh sôi nảy nở.
A Ngư vô cùng vui mừng, sau một năm, nàng bắt đầu nghiện làm ruộng, hóa ra làm ruộng lại thú vị như vậy. Nhìn những hạt giống nhỏ nảy mầm, lớn lên, nở hoa, ra trái và cuối cùng ăn nó vào bụng. Cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng.
A Ngư cảm thấy mỹ mãn sờ những mầm non trên ruộng, tưởng tượng mấy tháng sau sẽ thu hoạch, bèn nở nụ cười như mẹ già.
Cho đến khi nha hoàn nói với nàng, Tiêu lão phu nhân bị bệnh, A Ngư mới thu lại nụ cười, trên đường đi bộ về hỏi sao bà ta lại bị bệnh?
Nha hoàn nói không biết, người đến đưa tin cũng không nói tỉ mỉ.
A Ngư quay lại Tĩnh Hải Hầu phủ, thấy tâm trạng của Du thị không ổn, giống như vừa khóc xong, trong lòng run lên, vội vàng hỏi thăm tình hình.
“Nhã Quân đi rồi.”
Du thị đau lòng không muốn nàng nghĩ nhiều, cố gắng kìm nén sự đau lòng, vẻ mặt lại không khống chế được lộ ra vẻ bi thương.
A Ngư sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay Du thị an ủi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Du thị khàn khàn: “Nó lên chùa thắp hương, sơ ý rớt xuống vách núi, không tìm thấy thi thể.”
A Ngư cảm thấy tay của bà ấy run lên, có thể hiểu được nỗi đau của bà ấy. Dù sao cũng thương yêu nàng ấy mười ba năm, bây giờ lại chết trẻ. Nàng đứng lên, đi qua ôm lấy Du thị, dịu dàng nói: “Mẫu thân, người khóc đi, đừng để trong lòng.”
Du thị bật khóc, cho dù phu thê Chu thị ghẻ lạnh, nhưng bà ấy vẫn hy vọng đứa nhỏ này có thể sống tốt. Vốn tưởng rằng nàng ấy đi Tô Châu, có thể đường đường chính chính sống một cuộc sống đàng hoàng, như thế nào cũng không ngờ, sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cứ như vậy mà chết đi, nàng ấy mới đến tuổi cập kê, còn chưa kết hôn và sinh con.
Du thị không thể ngừng khóc.
/320
|