Vừa nói chuyện vừa ăn kem que, uống nước mua xong, ánh hoàng hôn phía tây hừng hực thiêu đốt, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, người trên đường dần dần đông lên, đều là công nhân tan làm.
Cha Diệp xoa xoa mắt cá chân tê rần: "Chúng ta tìm một đêm ở qua đêm thôi, ngày mai lại đến, đợi thêm hai ngày nữa, nếu không đợi được thì chúng ta về."
Mẹ Diệp đứng dậy với vẻ mặt buồn bã, đau khổ.
Diệp Hoằng Dương giúp mẹ Diệp một tay.
Một nhà ba người tìm được một khách sạn đơn sơ, thuê phòng tiêu chuẩn qua đêm, sáng sớm hôm sau đã dậy ra ngồi chờ tiếp ở nhà máy.
Mặt trời từ phương đông từ từ di chuyển lên đ ỉnh đầu, Diệp Hoằng Dương buồn chán nhổ mấy cọng cỏ trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ, tùy ý ngước mắt lên, rồi đơ người ra.
Cửa kính thủy tinh trong xe đã hạ xuống, Lý tổng vuốt mặt Diệp Hinh Ngọc: "Em cứ ngoan ngoãn theo tôi làm việc, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với em."
Diệp Hinh Ngọc hừ nhẹ một tiếng: "Không đối xử tệ với tôi, vậy chuyện những hợp đồng kia thì sao?" Tên khốn dám lừa cô ta.
Lý tổng cười ha hả: “Chuyện đó dễ mà, có thể thương lượng được hết."
Diệp Hinh Ngọc cong nhẹ môi lên, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ quyến rũ: "Thương lượng thế nào?"
“Em muốn thương lượng thế nào?” Lý tổng nắm tay cô ta kéo về phía mình, cười đầy ẩn ý.
"Ông làm gì vậy? Muốn chết à!" Người tài xế ngồi ở ghế trước đạp mạnh phanh xe, thò đầu ra ngoài và hét vào mặt cha Diệp đang chặn phía trước xe.
Lý tổng và Diệp Hinh Ngọc ở hàng ghế sau va vào thành ghế, vẻ mặt cả hai đều thay đổi.
Mẹ Diệp mở to mắt, cứng đờ tại chỗ như người mất hồn nhìn Diệp Hình Ngọc.
Diệp Hinh Ngọc tái mặt, theo bản năng rụt tay về, bọn họ sao lại ở đây?
Lý tổng nheo mắt, ánh mắt chuyển qua lại giữa người Diệp gia ngoài xe và Diệp Hinh Ngọc.
Cha Diệp đi một vòng từ trước đến bên cạnh xe, ông không biết cách mở cửa nên nắm lấy cửa sổ xe và tức giận hét lên: "Ra ngoài, mày ra ngoài ngay cho tao!"
"Lý tổng?" Người tài xế hỏi ông chủ ngồi phía sau, đây không phải gây sự, mà là, tài xế liếc nhìn Diệp Hinh Ngọc ngồi bên cạnh ông chủ, anh ta biết cô Diệp này đã có chồng, mà người chồng đó còn là sĩ quan, và cũng biết cô ta và ông chủ của mình có mối quan hệ không rõ ràng.
Khi nghe thấy hai từ này, đôi mắt của cha Diệp tối sầm lại, Lý tổng? Lý tổng! Hôm qua cô ta còn hét toáng lên rằng bọn họ không có gì cả, nhưng ông vừa thấy cái gì? Hôm qua vừa mới chia tay, hôm nay đã thế này rồi, sao có thể chỉ mới bắt đầu từ hôm nay được. Cô ta còn không nói được một câu thật thà, sao cô ta có thể nói dối một cách tự tin như vậy chứ.
"Trước khi đến đây, tao còn nghĩ đến khả năng mày bị oan trong chuyện này không, vì thấy mày cũng hài lòng với Kiến Bang, nhưng mày không hề như vậy, hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu, còn chưa tới ba tháng, mày, mày!"
Đôi mắt của cha Diệp như muốn bắ n ra lửa, như thể ông sắp xông vào đánh chết cô ta, bóng ma do hôm qua bị đánh bán sống bán chết làm Diệp Hinh Ngọc theo bản năng co rúm người lại, mắt thấy chốt cửa xe vẫn còn đang mở, cô ta vội vàng bấm nút khóa và kéo cửa kính lên.
"Mày làm cái gì đó, mày ra đây ngay, mày ra đây nói rõ ràng cho tao." Cha Diệp không ngừng đập lên cửa kính.
Thấy không ổn, Diệp Hoằng Dương vội vàng kéo cha Diệp lại, trừng mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc: "Chị làm cái gì vậy? Đây là cha chị đó!"
Cha Diệp bị kéo ra tức giận đến mặt đỏ bừng, lồ ng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, lại lao lên đầu xe: “Hôm nay nếu mày không nói cho rõ ràng, thì mày đừng hòng rời đi, có bản lĩnh thì mày đâm chết tao đi."
Tài xế không biết làm sao, quay đầu lại nhìn phía sau.
Lý tổng dò xét nhìn Diệp Hinh Ngọc, hắn ta không ngờ đó là cha của cô ta.
Diệp Hinh Ngọc c ắn môi dưới, sợ cái gì chứ, cô ta đã không có quan hệ gì với Tống Kiến Bang nữa, cô ta thích ai thì ở bên người đó, bọn họ chẳng quản được, dù sao thì bọn họ cũng chỉ quan tâm đ ến Diệp Phức Ngọc thôi, có quan tâm gì đến cô ta đâu!
Diệp Hinh Ngọc cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, nhưng cô ta vẫn không dám xuống xe, mà chỉ hạ cửa kính xuống một nửa, cô ta không muốn lại bị cha Diệp đuổi đánh, vết đánh hôm qua vẫn còn đau.
"Còn cái gì để nói chứ? Không phải ông nói không nhận đứa con gái này rồi sao?" Diệp Hinh Ngọc lạnh lùng nói.
Cha Diệp như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vào người, lạnh đến tận xương tủy.
Mẹ Diệp ghé người trên cửa sổ xe, hai mắt nhìn thẳng vào trong, run rẩy hỏi: "Hắn ta là ai, sao con có thể ở cùng một chỗ với hắn, con xuống ngay, con xuống ngay!"
Cho dù đã ly hôn với Tống Kiến Bang, con gái lớn vừa tiền vừa có năng lực, chỉ cần con bé biết mình sai thì vẫn còn có thể làm lại từ đầu. Tại sao con bé lại dây dưa một chỗ với người đàn ông này, nhìn bề ngoài cũng chắc cũng đã ngoài ba mươi, có thể đã có vợ con ở nhà, vậy con bé thành loại người gì đây.
Diệp Hinh Ngọc cứng đờ, tránh đi ánh mắt đau lòng của mẹ Diệp: "Các người đừng quản chuyện của tôi."
“Con ngốc à, sao con có thể ngu ngốc như vậy, mẹ xin con, con đừng quậy nữa, con đừng chà đạp bản thân mình như vậy.” Mẹ Diệp khổ sở khóc lóc, ruột gan như đứt ra từng khúc, con gái lớn thật sự có người bên ngoài, con bé thật sự có người bên ngoài!
Cha Diệp tức điên người tới kéo mẹ Diệp đang khổ sở đến không thiết sống: “Bà đã tận mắt thấy rồi đó, bây giờ bà tin chưa, cái con nhỏ chết tiệt này chính là người lòng lang dạ sói, không biết xấu hổ như vậy đó.” Rồi nhìn chằm chằm Diệp Hinh Ngọc: "Mày yên tâm, mày thích làm gì thì làm, bọn tao sẽ không quản mày. Con đường mày tự chọn, tốt hay xấu tự mày lo. Nếu mày sống tốt, bọn tao sẽ không đến xin một cắc, mà nếu mày nghèo khổ thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quay lại, mày có làm ăn mày thì tao cũng không cho mày một xu."
/320
|