Chị dâu Diệp ra ngoài cho gà ăn thì nhìn thấy Diệp Hinh Ngọc lề mà lề mề đi tới, lập tức kêu lên: “Cha mẹ, em gái lớn đã trở về rồi.”
Cha Diệp mẹ Diệp đang ngồi thất thần ở trong nhà lập tức chạy ra, anh em nhà họ Diệp cũng chạy ra, ngay cả hàng xóm trái phải đều ngó đầu ra nhìn, hiện tại cả thôn đang bàn tán chuyện này, nói cái gì cũng đều có.
“Nha đầu này, cuối cùng con cũng trở về rồi.”
Trái tim treo lơ lửng của mẹ Diệp như thắt lại trong bụng, hai ngày này oán trách con gái, nhưng cũng lo lắng cô ta ở bên ngoài một mình.
Cha Diệp nhìn xung quanh, đen mặt khiển trách: “Về phòng!”
Ấn đường Diệp Hinh Ngọc nhảy lên.
Mẹ Diệp đi tới kéo cô ta, xấu hổ nhìn bác gái Diệp đi cùng Diệp Hinh Ngọc, mặc dù bác gái Diệp muốn nghe xem chuyện thế nào, nhưng cũng không quấy rầy: “Tôi còn phải nấu nướng nữa, tôi đi trước.”
Mẹ Diệp cười một cách mất tự nhiên, chờ bác gái Diệp ra sân, lập tức không thể duy trì được nụ cười, kéo Diệp Hinh Ngọc vào phòng, bà ấy có rất nhiều lời muốn hỏi con gái lớn.
Da mặt Diệp Hinh Ngọc co rút, cơ thể khó chịu như có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò lên, vừa bước vào phòng, trực tiếp đối mặt với lời chất vấn của cha Diệp: “Tại sao lại hại em gái của con?”
Cha Diệp ném túi bột Khiên Ngưu Tử lên trên bàn.
Gương mặt Diệp Hinh Ngọc trắng bệch, nắm chặt ngón tay: “Ai bảo nó dụ dỗ Kiến Bang, con tức giận không thể chịu được, dạy dỗ nó một chút thì có gì sai, nó xứng đáng bị như vậy!”
Chuyện bột Khiên Ngưu Tử, cô ta không thể phủ nhận, vì vậy chỉ có thể tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý. Diệp Phức Ngọc dụ dỗ Tống Kiến Bang, cô ta dạy dỗ Diệp Phức Ngọc là lẽ đương nhiên, cho dù thủ đoạn có hơi ác liệt, nhưng đó cũng là do Diệp Phức Ngọc đáng đời, cô ta không sai.
“Chị nói bậy!”
Lúc người nhà họ Diệp bị một câu của Diệp Hinh Ngọc làm kinh ngạc đến ngây người, Diệp Hoằng Lễ là người lên tiếng phản bác đầu tiên: “Chị hai sẽ không làm vậy.”
Cha Diệp cũng tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc: “Con nói Phức Ngọc sao, chứng cứ đâu!”
“Chính mắt Con nhìn thấy, Diệp Phức Ngọc muốn dụ dỗ Kiến Bang.”
Diệp Hinh Ngọc đường đường chính chính:
“Nếu không sao con lại đối phó nó, con tức giận không chịu được, Kiến Bang chính là anh rể của nó, sao nó có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Dáng vẻ của Diệp Hinh Ngọc quá kiên định đến nỗi trong nháy mắt mẹ Diệp đã dao động nhưng nghĩ đến con gái nhỏ trước giờ luôn ngoan ngoãn, mẹ Diệp lắc đầu:
“Không thể nào, Phức Ngọc không phải là loại người như vậy.”
“Nó không phải là người như vậy, vậy thì con là người xấu đúng không? Con biết mọi người bất công, mọi người từ nhỏ đến lớn đều luôn thiên vị Diệp Phức Ngọc.” Diệp Hinh Ngọc trừng mắt nhìn.
“Mày còn có lương tâm hay không, thật sự muốn nói thiên vị, hai chị em bọn mày, bọn tao đều thiên vị mày nhiều hơn một chút.”
Cha Diệp giận dữ: “Mày thích khóc thích gây chuyện, đồ ăn ngon cuối cùng trong nhà phần lớn đều để cho mày, ngay cả em trai mày cũng phải nhường cho mày. Mày lại còn có mặt mũi ở đây nói bọn tao thiên vị, mày còn có lương tâm hay không.”
Diệp Hinh Ngọc trong giây lát không nói nên lời.
Cha Diệp chỉ chỉ: “Mày nói Phức Ngọc dụ dỗ Kiến Bang, được, tao tự mình gọi điện thoại hỏi Kiến Bang, nếu Kiến Bang nói có chuyện này, tao đánh gãy chân nó.”
Một tia hoảng loạn thoáng qua trên mặt Diệp Hinh Ngọc: “Kiến Bang không biết.”
Cha Diệp trông thấy sắc mặt chột dạ của cô ta thì tâm như tro tàn: “Vì vậy có một mình mày biết, đúng không, không có bằng chứng, mày vừa mở miệng đã muốn gán cho em gái mày một cái danh dụ dỗ anh rể.”
Diệp Hinh Ngọc bi phẫn: “Cha, cha có ý gì, nó đương nhiên cẩn thận che giấu loại chuyện này với người khác, sao có thể ầm ĩ đến mức ai nấy đều biết. Nhưng con là phụ nữ, con có thể phát hiện được.”
“Bắt giặc phải bắt tận tay, mày vừa mở miệng đã muốn kết tội em gái mày, không có đạo lý như vậy. Mày đi ra bên ngoài hỏi xem, ai sẽ tin mày.”
Cha Diệp không thể kiềm chế cơn giận: “Thành tích thi đại học của em gái mày ổn định, nó cần gì phải làm thế. Mày coi Tống Kiến Bang là bảo bối, nhưng em gái của mày nó không thèm đâu.”
Diệp Hinh Ngọc thẹn quá hóa giận: “Nó cố tình giành giật với con, cướp đi người đàn ông của con, trong lòng nó sẽ vui sướng.”
“Mày bớt bớt lại đi, từ nhỏ tao chỉ thấy mày cướp đồ của nó, Hinh Ngọc à Hinh Ngọc, sao mày lại thành ra thế này.”
Cha Diệp vô cùng thất vọng.
Diệp Hinh Ngọc gào lên: “Nói đi nói lại, các người chỉ tin nó không tin tôi, nó là người tốt, nó không có khả năng làm chuyện xấu, tôi chính là kẻ hư hỏng, chuyện xấu gì cũng làm. Trong lòng các người đều kết tội tôi, còn giả vờ hỏi tôi làm gì!”
Cha Diệp ngã ngửa ra sau vì tức giận.
Diệp Hoằng Dương thật thà không thể chịu đựng được nữa: “Mày bảo mọi người tin mày, vậy mày cũng phải cho bọn tao lý do để tin mày chứ. Nhiều người đã thấy việc mày làm, chính mày cũng đã thừa nhận. Nhưng mày lại nói Phức Ngọc...”
Diệp Hoằng Dương không tiện nói: “Chỉ có một mình mày nói, không có một chút chứng cứ nào, sao có thể khiến người khác tin tưởng mày.”
Diệp Hinh Ngọc gân cổ: “Tôi chính là bằng chứng, nói trắng ra là các người không tin tôi.”
Diệp Hoằng Dương tức giận: “Mày thật ngang ngược vô lý!”
“Mày đừng có ở đây càn quấy, bản thân làm sai không chịu thừa nhận còn một mực bôi nhọ người khác, tao, tao...”
Cha Diệp nổi trận lôi đình nhìn trái nhìn phải, bước tới nhặt cây chổi tre ở trong góc: “Tao không có loại con gái như vậy.”
“Cha nó à!” Mẹ Diệp hoang mang lo sợ vô ý thức muốn ngăn cha Diệp lại.
Cha Diệp đẩy mẹ Diệp ra: “Bà còn muốn che chở nó, nó đáng bị đánh.”
Diệp Hoằng Lễ và chị dâu Diệp không hẹn mà cùng một trái một phải đỡ lấy mẹ Diệp.
/320
|