Mẹ Mã kinh hỉ nhìn Diệp Hinh Ngọc: “Ai nha, Hinh Ngọc dậy đi mua cơm sáng à? Học Minh nhà thímcũng dậy rồi, còn đang ngồi đọc sách nên thím định xuống mua cho nó mấy món ăn sáng, để nó trong phòng đọc thêm chút nữa.”
Mẹ Mã đột nhiên xuất hiện dọa Diệp Hinh Ngọc đang chột dạ một cú sốc, cố gắng kiềm nén phiền chán mà đáp, lại còn thấp giọng nói nhỏ: “Thím à, thím nhẹ nhàng thôi, Phức Ngọc còn đang ngủ.”
“Còn ngủ à, đúng là học sinh giỏi có khác, Học Minh nhà thím ngủ quá bốn tiếng đã không ngủ được mà dậy đọc sách rồi đấy.”
Mẹ Mã kinh ngạc.
Diệp Hinh Ngọc muốn che miệng bà ta lại kéo xuống lầu, sợ cái người đàn bà giọng to này đánh thức Diệp Phức Ngọc, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô ta.
Sau khi hai người rời khỏi, A Ngư cũng đứng dậy, mở cái túi của Diệp Hinh Ngọc ra, vẫn còn lưu lại mùi hương rất nhẹ, nhưng sau khi xác định được đây là mùi gì, trong lòng A Ngư lại cảm thấy như trút được một gánh nặng, mọi thứ cô nghi ngờ đều là sự thật. Kiếp trước nguyên chủ ba lần thi đại học đều trượt, công của Diệp Hinh Ngọc quả nhiên không ít.
Để túi trở lại chỗ cũ, A Ngư lại về giường nằm, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt. Đó là mùi của Khiên Ngưu Tử, thứ tên là Khiên Ngưu Tử chính là hạt giống của cây bìm bìm, loại hoa này vào mùa hạ ở nông thôn chỗ nào cũng thấy được, sáng ra hoa chiều tàn. Khiên Ngưu Tử có tác dụng thông đại tiện, nhưng dùng liều lượng lớn sẽ gây ra nôn mửa đau bụng.
Khi còn nhỏ lúc nguyên chủ bị đầy bụng, cha Diệp sẽ lấy Khiên Ngưu Tử nghiền nát cho nguyên chủ ăn, không nghĩ tới cô lại dị ứng với loại thuốc thông thường này, lúc đó chút thiếu chút nữa đã đi nửa cái mạng. Xem ra Diệp Hinh Ngọc vẫn nhớ rõ chuyện này, cho nên mới muốn dùng Khiên Ngưu Tử để ngăn cản nguyên chủ thi đại học.
Kiếp trước cô ta thực hiện thành công mà nguyên chủ với nhà họ Diệp lại không một ai nghi ngờ cả, bởi ai lại đi nghi ngờ chính người thân ruột thịt mình lại đi hại tiền đồ cả người trong nhà chứ. Lúc đó chỉ nghĩ là do nguyên chủ lo lắng quá độ, dù sao mỗi năm trong trường thi cũng sẽ có không ít tình huống như vậy, mọi người đều cho rằng nguyên chủ cũng là một trong những người đáng thương đó.
Đứng trước quầy ăn sáng, Diệp Hinh Ngọc gọi một cốc sữa đậu nành, đây chính là thứ Diệp Phức Ngọc thích nhất: “Ông chủ cho nhiều nước tương hơn chút.”
Mẹ Mã truyền đạt lại kinh nghiệm: “Cho thêm nước tương sẽ dễ bị khát nước, khát nước thì phải uống nước, mà uống nhiều nước sẽ phải đi vệ sinh, như vậy ảnh hưởng đến kỳ thi. Tốt nhất trước khi thi đừng có ăn uống nước, bữa sáng cứ mua bánh quẩy với trứng gà là được, những thứ này rất tốt, dễ đạt một trăm điểm. Bánh rán cũng được, tròn tròn giống trứng gà”
Diệp Hinh Ngọc đã rất phiền chán bà ta, cái miệng nói linh tinh không ngừng được, cố nén lại chút không kiên nhẫn: “Cách giờ thi còn hơn hai tiếng, ăn một ít cũng không làm sao, Phức Ngọc lại thích ăn cái này.”
Mẹ Mã: “Con bé thích sữa đậu nành sao, sữa đậu nành đúng là rất ngon...”
Vừa thanh toán tiền xong, Diệp Hinh Ngọc lập tức quay đầu muốn đi.
Mẹ Mã vẫn vô cùng nhiệt tình: “Thím sắp xong rồi, đợi một tí chúng ta cùng đi.”
Diệp Hinh Ngọc còn có thể làm sao nữa, chỉ có thể nán lại chờ bà ta. Một đường này phải chịu đựng mẹ Mã lải nhải đủ thứ chuyện, nói được ba câu lại quay về con trai bảo bối của mình, lúc thì nói không biết hắn ôn tập thế nào, sau mấy câu lại nói hắn sắp phải thi đại học, lại chuyển chủ đề, thành tích Phức Ngọc nhà cháu tốt như thế, chắc chắn sẽ có thể thi đậu.
Diệp Hinh Ngọc cố gắng nở nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nói thầm, thi không đậu, cả hai thi không đậu là tốt nhất.
“Chị, thím.”
A Ngư cười tươi mở cửa:
“Hai người vừa đi mua đồ ăn sáng ạ?”
Mẹ Mã: “Đúng vậy, ăn no rồi hai đứa mới có sức thi, chị con tốt với con thật đấy, vừa mới sớm đã dậy đi mua bữa sáng rồi.”
A Ngư cong miệng cười: “Đúng vậy, chị là người đối xử với con tốt nhất.”
Mẹ Mã: “Hai đứa vào ăn đi, thím đi trước đây, Học Minh chắc cũng đói bụng rồi.”
“Thím đi thong thả.” A Ngư khách sáonói.
Đợi đến khi bà ta đi xa, Diệp Hinh Ngọc mới dám trợn mắt, ả đàn bà này hại cô ta cả đường không có cơ hội động thủ, tức chết mất.
“Sao em dậy sớm thế, không ngủ thêm lúc nữa à?”
A Ngư khép cửa lại “Em không ngủ được, chị mua nhiều đồ vậy”
“Ăn no mới có sức.”
Diệp Hinh Ngọc nhìn cốc sữa đậu nành trắng ngà, hỏi A Ngư:
“Em rửa mặt chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cô phải dành chút không gian biểu diễn cho Diệp Hinh Ngọc chứ.
Trong lòng cô ta mừng thầm, đúng là trời cũng giúp mình: “Vậy em đi rửa mặt đi.”
A Ngư lập tức đi vào nhà tắm rửa mặt.
Diệp Hinh Ngọc còn cẩn thận quay lưng vào nhà tắm, vừa nhìn vào phòng tắm vừa lấy bột Khiên Ngưu Tử được bọc bằng tờ báo ra, nghe tiếng nước chảy ào ào, nhanh chóng quay đầu mở bao giấy ra, đổ một lượng bằng móng tay vào cốc sữa, lấy thìa quấy đều.
Khiên Ngưu Tử có chút đắng, nhưng nếu trộn với sữa đậu nành chắc Diệp Phức Ngọc không nếm ra được.
Một chút này đủ không nhỉ? Diệp Hinh Ngọc qua đầu lại thử nhìn vào nhà tắm, đột nhiên lại đối diện với hai mắt của A Ngư.
Diệp Hinh Ngọc sợ giật nảy mình, trên khuôn mặt trong phút chốc trắng bệch, không còn chút máu.
A Ngư bước một bước lớn tới.
Diệp Hinh Ngọc khẽ run run, nắm chặt bao giấy định bảo vào trong túi, nhưng lại bị A Ngư cầm lấy cổ tay, cô nhìn thẳng vào con ngươi đang co rút của Diệp Hinh Ngọc: “Chị, chị bỏ gì vào sữa đậu nành thế?”
/320
|