"Sao lại mua nhiều đồ như vậy!" Thấy Tống Kiến Bang và Diệp Hinh Ngọc xách túi lớn túi nhỏ, mẹ Diệp rất ngượng ngùng, âm thầm liếc mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc một cái, con gái lớn cũng không chịu khuyên người ta cứ như vậy chỉ sợ là nhà họ Tống sẽ ở sau lưng nói cô ấy lấy tiền nhà chồng đem về cho nhà mẹ đẻ.
"Con đã nói không cần mua nhiều như vậy, là Kiến Bang nhất định phải mua." Diệp Hinh Ngọc và Tống Kiến Bang đối với lễ nghĩa nhà mẹ đẻ chu đáo như vậy, còn không phải nể mặt cô ấy sao.
Mẹ Diệp nghe vậy rất vui, người con rể này ngoại trừ có một chút lớn tuổi còn có ba đứa con, những chuyện khác đều ổn, đương nhiên, quan trọng nhất là con gái lớn được hạnh phúc.
Mẹ Diệp hét vào nhà chính: "Muội nhi, đi ra ruộng gọi cha con về."
A Ngư đang làm giỏ cỏ bên trong đáp một tiếng, đi ra.
Diệp Hinh Ngọc sững người khi nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng của cô, mái tóc là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ, khi cô thay đổi kiểu tóc, cũng giống như cô thay đổi một khuôn mặt khác vậy.
Cho dù là Tống Kiến Bang cũng giật mình, thoạt nhìn hai chị em đều không giống song sinh.
"Chị, anh rể." A Ngư ngoan ngoãn chào hỏi.
Rốt cuộc sau khi kéo dài nửa tháng, Diệp Hinh Ngọc đã không còn khống chế được oán hận trong lòng như mấy ngày đầu, cười nói: "Em cắt tóc rồi sao?"
A Ngư: "Tóc dài khó chăm sóc."
Diệp Hinh Ngọc trái với lương tâm khen một câu: "Cắt rất đẹp." Ánh mắt cô ấy nhìn Tống Kiến Bang, vẻ mặt anh ta vẫn như thường, cô ấy không nhìn A Ngư nữa, lập tức trong lòng cảm thấy yên tâm.
A Ngư cười cười, ra khỏi sân tìm cha Diệp.
Sau khi cha Diệp trở về, cùng Tống Kiến Bang ở nhà chính nói chuyện, mẹ Diệp đi ra sân sau tiếp tục giặt quần áo đang giặt dang dở giữa chừng.
Trong phòng chính có khách, A Ngư đành phải chuyển đến bóng cây đan sọt.
"Em đan cái này làm gì?" Diệp Hinh Ngọc nhịn không được hỏi A Ngư.
A Ngư liếc mắt cô ấy một cái, trước đó không lâu, bọn họ từng cùng nhau đan giỏ.
"Bán kiếm tiền." Lúc người nhà họ Diệp rảnh họ sẽ đan một số giỏ rơm và giỏ tre rồi mang ra chợ bán cho người dân thành phố với giá 15 đồng. Nguyên chủ tan học về nhà, cũng sẽ tranh thủ thời gian đan. Con gái ở độ tuổi của cô trong làng không phải làm việc nhà thì cũng đã kết hôn, nhưng cô vẫn phải để gia đình trang trải chi phí học tập, trong lòng nguyên chủ vẫn luôn áy náy, cho nên lúc không đi học, cô sẽ cố gắng làm việc nhiều nhất có thể.
A Ngư phải giữ gìn hình ảnh con gái ngoan ngoãn của nguyên chủ, hơn nữa cái giỏ cỏ này còn rất thú vị. Đợi nhà họ Diệp tìm được đường phát tài, tự nhiên ai cũng không cần kiếm tiền vất vả như này nữa.
Lúc này Diệp Hinh Ngọc mới tìm ra tình tiết này từ trí nhớ của mình, hậm hực cười, lại nhìn A Ngư ngồi trên ghế nhỏ mười ngón tay thoăn thoắt, tự nhiên sinh ra một cảm giác hơn người. Diệp Phức Ngọc cô cũng chỉ có thể dựa vào chút đồ vật này để kiếm tiền.
Mấy ngày nay, cô ấy đã nghĩ ra cách kiếm tiền nhanh chóng. Vào những năm 1990, một người mà cô ấy biết từng làm việc ở Đại Lục nói rằng ông chủ của họ đã mở một xưởng may ở Đại Lục và kiếm một năm một trăm tám trăm ngàn dễ dàng, làm quần áo ở Đại Lục, nó giống như nhặt tiền.
Vì vậy, cô ấy cũng muốn mở một nhà máy may mặc. Trước kia cô ấy cũng không ít lần nghiên cứu tạp chí thời trang, còn mở một cửa hàng quần áo, trong đầu cô ấy có những kiểu dáng này, đừng nói Cảng Thành ngay cả thế giới cũng chưa có, càng đừng nói đến Đại Lục từ trước đến nay luôn dựa theo sự thịnh hành của Cảng Thành, đến lúc đó tùy tiện nghĩ ra mấy kiểu dáng, nhất định sẽ chấn động.
Sau này, cố ấy phụ trách kiếm tiền, Tống Kiến Bang phụ trách tranh quyền ở bộ đội, quan thương kết hợp mới có địa vị bất bại. Bằng không, người có tiền vĩnh viễn đấu không lại người có quyền.
Trong nháy mắt Diệp Hinh Ngọc thấy mẹ Diệp bưng một chậu quần áo đi tới, giũ quần áo ướt và bắt đầu phơi quần áo trên sào tre. Phát hiện trong đó còn có quần lót của mẹ Diệp, Diệp Hinh Ngọc nhất thời lúng túng: "Mẹ, sao mẹ lại phơi quần lót ở đây, bị người ta nhìn thấy khó xử biết bao." Lại nói: "Đều đã rách, còn giữ lại làm gì." Đợi lát nữa bị Tống Kiến Bang nhìn thấy, cũng không nhịn được chê cười nhà bọn họ.
Mẹ Diệp dừng một chút, nhìn quần lót bị thủng, nhận ra rằng chiếc quần lót mà cô ấy nhắc đến hẳn là nói đến chiếc quần cộc, cũng không biết cô ấy học ở đâu, trong thôn nhà nào cũng phơi ở sân trước, sân trước đầy nắng. Chẳng qua mẹ Diệp càng để ý chính là một câu 'đều bị rách còn giữ lại làm gì củ cô ấy' ba năm mới, ba năm cũ, may vá thêm ba năm nữa, mới kết hôn mấy ngày mà nha đầu này đã trở nên ngông cuồng.
Nhìn Tống Kiến Bang trong phòng một cái, hẳn là không nghe thấy, mẹ Diệp lôi kéo con gái lớn đi xa hơn, hạ thấp giọng giáo huấn: "Nha đầu con nói cái gì, có mặc đã không tệ còn ghét bỏ, rách thì vá lại sao phải ném đi, mẹ biết nhà họ Tống có tiền, nhưng con cũng không có tiễn như vậy, cha mẹ chồng con đều là người tiết kiệm, bị bọn họ biết, bọn họ nghĩ con như thế nào."
Diệp Hinh Ngọc ảo não một trận. Sao cô ấy lại quên, lúc này là năm tám mươi, Đại Lục rất nghèo.
Đuôi lông mày A Ngư khẽ nhướng lên, nửa tháng nay, cô ở trường cẩn thận nhớ lại lới nói và cử chỉ của Diệp Hinh Ngọc trong trí nhớ kiếp trước một lần, 100% xác định người này là từ đời sau tới, thời gian chắc là mấy ngày trước và sau khi kết hôn. Xét thấy Diệp Hinh Ngọc đối với nhà họ Diệp ngoại trừ nguyên chủ ra, thì rất thân cậu với những người khác, thích nghi tốt với cuộc hôn nhân mà không có thái độ mờ mịt thất thố, hẳn là sống lại chứ không phải xuyên không.
Diệp Hinh Ngọc là một người sống lại, tốt xấu gì cũng có thêm chút kiến thức về hậu thế. Diệp Hinh Ngọc lại nghèo túng như vậy, sự nghiệp gia đình lại nát bét, có tiếng xấu nợ nần chồng chất, còn liên lụy đến người nhà, bạn bè, thực sự khiến mọi người không thể tìm thấy từ nào khác để hình dung ngoài từ sao chổi.
Nếu Diệp Hinh Ngọc kiếp trước đã sống lại, như vậy kiếp trước của Diệp Hinh Ngọc nên là một phiên bản khác, cũng không biết ở kiếp trước của Diệp Hinh Ngọc, Diệp Phức Ngọc đắc tội cô ấy như thế nào, thế nên Diệp Hinh Ngọc đối với Diệp Phức Ngọc có địch ý lớn như vậy.
/320
|