"Anh, em muốn mặc đồ đỏ, em muốn làm cô dâu mới." Em gái nhà họ Tống cầm tay Tống Đại Bảo lắc lắc, suy nghĩ của trẻ con bao giờ cũng xuất hiện không ngừng.
Đại Bảo là người anh tốt, mắt xoay một vòng, biết đi chỗ nào tìm đồ đỏ rồi, thừa dịp người lớn không chú ý, kéo em gái nhà họ Tống đi tới phòng ba mình, đẩy một cái thăm dò, cửa đã khóa. Điều này không làm khó được đứa bé thông minh, đi ra cửa sau, đông sờ tây đâm, cửa sổ mở ra. Trước kia ba không có ở nhà, lúc dì đáng ghét kia chưa tới, chúng có thể tùy tiện vào phòng này nên rất quen thuộc.
Tống Đại Bảo: "Em ở đây trông chừng, có người tới thì gọi anh."
Em gái Tống nghiêm túc nghiêm mặt gật đầu, đưa mắt nhìn anh trai mình nhảy vào trong như con khỉ.
Tống Đại Bảo tóm lấy một cái ra giường đẹp nhất theo như cậu bé thấy, có thể bọc em gái từ đầu tới chân, đó mới được gọi là cô dâu mới.
Ngoài ga giường đỏ, cậu bé còn cầm mấy quả bong bóng khá kỳ lạ, chắc chắn là ba mua cho chúng chơi, cậu bé cầm đi trước.
"Bong bóng kìa!"
Em gái Tống vỗ tay mừng rỡ, ngay cả cô dâu mới cũng quên.
Tống Đại Bảo lo lắng liếc nhìn cô bé một cái, lộn trở lại, trả ga giường lại, kéo cô bé đi tìm em trai.
Tống Đại Bảo thở dài một hơi, cầm lấy tự thổi, thổi không lên: "Cái này rách rồi."
Lại thổi cái khác: "A, cũng rách rồi."
Thay cái khác: "Sao vẫn rách vậy!"
"Đại Bảo." Tống Kiến Bang đang định tìm con trai lớn nói chuyện, tới gần thấy rõ thứ trên tay cậu bé, vẻ mặt có chút không ổn: "Ai cho con vào phòng lấy bậy đồ."
"Ba, ba bị lừa rồi, bong bóng ba mua bị xì hết rồi." Tống Đại Bảo giơ "bong bóng" trong tay lên, cười nhạo ba ruột cậu bé.
Diệp Hinh Ngọc đang cầm chổi giả bộ quét rác ở trong sân bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn bao cao su ở trên tay Tống Đại Bảo giống như nhìn thấy quỷ.
Sắc mặt Tống Kiến Bang cũng đột ngột thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Diệp Hinh Ngọc, nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt tối sầm lại.
Tống Kiến Bang sải bước đi về phía con trai, lấy bao cao su: “Ừ, rách rồi, cha mua cho các con cái không rách.”
Vừa lơ đãng “bóng bay” liền rơi vào tay cha cậu, Tống Đại Bảo vươn tay giật lại: “Rách rồi vẫn có thể chơi.”
Tống Kiến Bang rút từ trong túi một đồng đưa cho cậu: “Mang theo em trai em gái đi mua đồ ăn đi.”
Có tiền thì việc gì cũng dễ thương lượng, cầm lấy tiền, Tống Đại Bảo lanh lẹ mang theo em gái xông về phía quầy bán quà vặt, quay đầu gân cổ hét lên: “Nhị bảo, lại đây.”
Thấy thế, Tống Nhị Bảo đang chơi bùn cùng với bạn ở phía xa chạy như bay đến: “Bọn anh đi đâu, đợi em.”
“Mấy quả bóng bay rách hết rồi.” Mẹ Tống không thể hiểu được bao cao su là thứ thời thượng như vậy.
“Mua cái này ở đâu, trong nhà Quần Anh à, sao cô ấy lại bán cho con cái bị rách, mẹ phải đi tìm bọn họ tranh luận.” Mẹ Tống không chịu thiệt tràn đầy sức chiến đấu.
Tống Kiến Bang tốn chút lời nói an ủi mẹ Tống không chịu một chút thiệt thòi, lúc này mẹ Tống mới từ bỏ ý định đi tranh luận, cằn nhằn anh ta lần sau phải cẩn thận, xoay người đi đến ao cá.
Tống Kiến Bang nhìn thoáng qua Diệp Hinh Ngọc đang sững sờ, nhấc chân bước vào phòng.
Ngón tay cầm cây chổi của Diệp Hinh Ngọc trắng bệch, thấp thoáng thấy được gân xanh trên mu bàn tay. Hai đứa nhóc con sinh ra là để khắc chế cô ta, Tống Kiến Bang nhất định nghi ngờ cô ta làm, cô ta phải giải thích như thế nào đây? Liều chết không nhận hay là thẳng thắn thú nhận?
Đầu óc Diệp Hinh Ngọc nhanh chóng xoay chuyển, toàn thân cảm thấy ớn lạnh, cũng không biết bản thân bước vào phòng như thế nào.
Trong phòng lộn xộn không ai chú ý.
Tống Kiến Bang sắc mặt trầm như nước, không giận tự uy, yên lặng nhìn Diệp Hinh Ngọc, chờ cô ta chủ động giải thích.
Bắp chân Diệp Hinh Ngọc không nhịn được run lên, trên mặt hoảng loạn không chút huyết sắc, cô ta cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào Tống Kiến Bang.
Đợi hồi lâu không thấy cô ta lên tiếng, Tống Kiến Bang phá vỡ sự yên lặng: “Là em làm?”
Một cái có thể là trùng hợp, bốn cái đều rách rồi, làm sao có thể trùng hợp như vậy được. Hơn nữa biểu hiện hiện tại của Diệp Hinh Ngọc chính là bằng chứng tốt nhất, việc nhà không phải việc phá án của công an, hơn nữa cần phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng mới được.
Sắc mặt của Diệp Hinh Ngọc trắng bệch: “Em, em.” nước mắt rơi lã chã: “Anh sắp phải đi rồi, em ở nhà một mình cô đơn, chỉ muốn có một đứa con chăm sóc em, như vậy em cũng có cái để mà hi vọng.”
Diệp Hinh Ngọc than thở khóc lóc: “Bọn Đại bảo không thích em lắm, nếu có con, bọn chúng sẽ luôn thân thiết với em trai em gái, sẽ có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa em và bọn chúng, cho nên em liền…… Ô ô ô” Diệp Hinh Ngọc che mặt ngồi xổm xuống ôm đầu gối khóc nức nở.
Tống Kiến Bang cảm xúc phức tạp, Diệp Hinh Ngọc muốn có con là lẽ thường tình, nhưng bọn họ đã nói trước, trung thực là phẩm đức cơ bản nhất của một người. Lùi một bước nói, nếu cô ta sớm muốn có con có thể thương lượng cùng với anh ta, lén lút làm chuyện mờ ám này là có ý gì?
Hai việc lần lượt xảy ra, Tống Kiến Bang nhìn Diệp Hinh Ngọc với ánh mắt dò xét, việc đã đến nước này, anh ta không thể không thừa nhận, người vợ trẻ tuổi mới cưới này cũng không đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh ta.. Lúc này đây Tống Kiến Bang cảm thấy bế tắc, liệu có thể thực hiện được cuộc sống gia đình yên ấm như anh ta mong muốn hay không? Tống Kiến Bang không xác định được.
“Về sau em có ý nghĩ gì, em cứ trực tiếp nói với anh, giữa vợ chồng nên thành thật với nhau.”
Tống Kiến Bang bất đắc dĩ nhéo ấn đường, chỉ có thể tự nói với mình, cô vẫn còn nhỏ, mới 18 tuổi, khó tránh khỏi một số chỗ làm không tốt, anh ta lớn hơn cô, nên bao dung chỉ dẫn cô.
/320
|