"Chị." A Ngư cười nhìn Diệp Hinh Ngọc, vẫy tay.
Diệp Hinh Ngọc ngồi yên không động đậy.
"Mẹ tìm chị đó." A Ngư nói dối.
Diệp Hinh Ngọc không còn cách nào đành phải đứng lên.
Ba người đàn ông trong nhà liếc nhìn rồi nói chuyện tiếp.
Ra ngoài, Diệp Hinh Ngọc đi vào bếp, bị A Ngư duỗi tay kéo lại. A Ngư kéo Diệp Hinh Ngọc tới cạnh chuồng gà, mùi khai đập vào mặt.
Diệp Hinh Ngọc cau mày, vội vàng lùi lại mấy bước.
A Ngư nhìn cô ta đầy kỳ lạ tựa như đang bực vì sao cô ta có phản ứng lớn như thế. Đa phần đều là nàng ta cho gà ăn ở nhà mà.
Nhận ra mình thất thố, Diệp Hinh Ngọc căng thẳng trong lòng. Hai mươi năm trước đều sống trong cảnh phú quý, nào đâu tiếp xúc với chỗ dơ bẩn như chuồng gà. Ngày đầu tiên trở về đã là cô dâu mới. Hai ngày làm cô dâu mới ở nhà họ Tống, không ai bảo cô ta làm việc, đúng là nhất thời không quen được.
"Nếu không cẩn thận dính phải mùi thúi của gà, để anh rể em ngửi thấy sẽ chê cười đó."
"Anh rể đau lòng cho chị như thế, nào đâu nỡ cười chị." A Ngư cười híp mắt nói một câu: "Chị ở bên đó quen chưa?" Như một cô em gái tốt đang quan tâm chị.
Đương nhiên quen, nếu không quen có phải cô leo lên không? Diệp Hinh Ngọc thầm cười khẩy, e là cô em gái tốt này lúc này đang cười nhưng trong lòng đã đau khổ không chịu được, cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu.
"Chị tốt lắm." Diệp Hinh Ngọc nở nụ cười ngại ngùng: "Anh rể em thương người, mẹ chồng cũng dễ chịu, mấy đứa nhóc rất nghe lời, những người khác đối xử với chị tốt lắm."
Ngay trước mặt A Ngư, dù có không tốt Diệp Hinh Ngọc cũng phải nói tốt, để cô thấy mà hâm mộ cô ta chết mới đúng. Huống hồ vốn mình sống rất tốt, người nhà họ Tống cũng không tệ, ngoài hình như hai đứa con trai lớn có vẻ có địch ý với cô ta, đối xử hờ hững với cô ta thì những người khác rất tốt.
Năm đó ba mẹ còn nói gì mà Diệp Phức Ngọc chịu mấy năm đau khổ ở nhà họ Tống, không ngờ là cố ý lừa cô ta. nhà họ Tống đối xử không tốt với Diệp Phức Ngọc mà có thể đồng ý cho cô đã gả đi còn đi thi đại học.
Diệp Hinh Ngọc nào đâu có nghĩ gì, hay nói đúng hơn là bằng lòng nghĩ gì. Tình huống Diệp Phức Ngọc gả đi có thể so sánh với cô ta à?
Cô dâu mới bỏ trốn ngay ngày kết hôn khác gì vả một cái thật mạnh lên mặt nhà chú rể, lại để mọi người đều biết đội một cái mũ xanh lớn trên đầu, người nhà họ Tống biết rõ chân tướng há có thể không vì Diệp Hinh Ngọc mà giận cá chém thớt lên Diệp Phức Ngọc.
Dù là Tống Kiến Bang lòng dạ rộng rãi cũng có bực dọc trong lòng vì bị đội nón xanh. Dù biết Diệp Phức Ngọc là vô tội nhưng không thể tránh khỏi hơi lạnh nhạt và xét nét cô.
Diệp Phức Ngọc từng bước thận trọng ở nhà họ Tống, chịu biết bao nhiêu ấm ức, thầm chảy bao nhiêu nước mắt mới từng chút từng chút một thay đổi thành kiến của người nhà họ Tống, khiến họ từ từ đón nhận cô.
Cô tốn biết bao nhiêu tâm tư mới tranh thủ được cơ hội đi học lại, hoàn thành việc học lần nữa, thi đậu trường đại học gần nơi Tống Kiến Bang đóng quân, dẫn theo ba đứa bé qua, cuộc đời mới coi như đỡ khổ chút.
Diệp Phức Ngọc ở nhà họ Tống là địa ngục. Lần này Diệp Hinh Ngọc cô ta không đào hôn, an phận gả đi. Đại cô nương mười tám xinh tươi gả cho Tống Kiến Bang hai mươi tám tuổi, vừa vào cửa đã là mẹ kế, lại không thể theo quân ngay, phải phòng không gối chiếc, lại là tân hôn yến nhĩ (vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.), người nhà họ Tống có thể không vui vui vẻ vẻ với Diệp Hinh Ngọc được à.
A Ngư cười, đúng là Diệp Hinh Ngọc và người nhà họ Tống có một thời gian trăng mật theo như trí nhớ của cô, là sau này mới ồn ào gà bay chó sủa. Giả vờ không thấy được sự khó chịu và đề phòng của Diệp Hinh Ngọc, A Ngư nói nhăng nói cuội hỏi cuộc sống sau khi cưới của cô ta, nói chuyện vô cùng niềm nở và tràn đầy tình cảm.
Đại cô nương lại mặt trong thôn, không ai thiếu được lần này nhưng Diệp Hinh Ngọc lại bị hỏi tới nổi trận lôi đình, cảm thấy A Ngư không có lòng tốt, vẫn như hổ rình mồi với cuộc hôn nhân của mình.
Càng nói A Ngư càng cảm thấy kỳ lạ. Thái độ của Diệp Hinh Ngọc với cô như thể chính thất gặp kẻ thứ ba, thực sự muốn xem nhẹ thái độ thù địch kia cũng không được.
Diệp Hinh Ngọc ừ ừ à à mấy câu, liếc thấy bác cả Diệp trong thôn dẫn theo một đám cháu chắt qua giúp vui, lập tức quăng A Ngư qua một bên: "Bác cả!"
A Ngư mỉm cười, không đuổi tận cùng không buông. Cô đã xác định một trăm phần trăm vị chị gái sinh đôi này có vấn đề, còn vấn đề là gì thì trước mắt chưa xác định được.
Lúc trưa ngồi ăn cơm cùng, Diệp Hinh Ngọc không kiềm được mà để ý giữa A Ngư và Tống Kiến Bang có trao đổi ánh mắt gì quá đáng không. Kiếp này cô ta tuyệt đối không để hạnh phúc của mình bị người ta phá hỏng lần nữa.
Ăn cơm cùng trên cái bàn nhỏ như thế, A Ngư và Tống Kiến Bang, Diệp Hinh Ngọc mặt đối mặt, khó tránh khỏi có khoảnh khắc chạm mắt nhau, hai người đều cười khách sáo.
Diệp Hinh Ngọc thấy thế lại đứng ngồi không yên, chỉ ước gì A Ngư hoàn toàn biến mất, kiếp này không xuất hiện trước mặt họ nữa mới tốt.
Bữa cơm này Diệp Hinh Ngọc ăn không biết ngon. Trên bàn có cá có gà, với nhà họ Diệp mà nói là đồ ăn ngon hiếm thấy nhưng Diệp Hinh Ngọc lại không động đụa nhiều, gắng gượng gắp vài miếng rau xanh. Ở Cảng Thành, người càng giàu càng coi trọng dưỡng sinh, cô ta cũng học theo không ít, miệng cũng nuôi thành kén chọn.
Cha Diệp mẹ Diệp nhìn trong mắt, cũng cảm thấy điều kiện nhà họ Tống tốt, con gái ăn nhiều thịt cá nên ngay cả món thịt thích nhất cũng không ăn, nếu không đã gắp đùi gà lâu rồi.
"Kiến Bang, em muốn ăn cá." Diệp Hinh Ngọc khó mà bình tĩnh được nhìn Tống Kiến Bang, khẽ nói.
Tống Kiến Bang mù mờ nhìn cô ta, chẳng phải cá đang ở trước mặt cô ta à?
/320
|