Tấn Dương quận chúa tư thông với Lục Minh Viễn, nên đã cấu kết với lục hoàng tử bày ra chuyện này. Trời à, thật là đáng sợ! Trong mắt của những người có mặt ở đây xuất hiện một tia sáng kỳ diệu.
Mà người của Lục gia sắp lo lắng đến phát điên lên, những lời này nếu truyền ra ngoài, bất kể là thật hay giả, Lục Minh Viễn cũng đừng mơ đến chuyện lấy Tấn Dương quận chúa nữa, như vậy chả khác nào bọn họ đã bày mưu tính kế một cách vô ích.
Lục Mậu Điển hận không thể bịt miệng lục hoàng tử lại, hắn ta cắn răng hòa giải: “Điện hạ, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Lục hoàng tử nổi giận lôi đình, một chân đá Lục Mậu Điển đang ồn ào tránh ra một bên: “Chính là bọn ngươi, chính bọn ngươi đã hại chết Gia Dục.”
Nghe lục hoàng tử nhắc đến tên, Lục Mậu Điển tim đập lỡ nhịp.
Bởi vì hành động tùy tiện của lục hoàng tử mà tang lễ của Lục gia trở thành trò hề.
Nghĩ đến ánh mắt của binh khách, đám người Lục Mậu Điển khiếp sợ, bọn họ đã tin, họ đã tin lời của lục hoàng tử nói. Đừng nói họ, ngay cả người của Lục gia cũng có vài người đã tin.
Bọn họ đã sớm biết Lục Minh Viễn và Tấn Dương quận chúa có tình ý với nhau, biết đâu Tấn Dương quận chúa thực sự đã can thiệp vào chuyện này, họ bất giác hận nàng ta đã không làm được việc còn khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm Lục Minh Viễn, muốn hỏi lại không dám. Bà ấy có thể dung thứ cho Bách thị hãm hại Nhan Gia Dục, nhưng lại không muốn tôn tử của mình nhúng tay vào chuyện này. Tôn tử của bà ấy lòng dạ ngay thẳng, sao có thể dính vào những chuyện bẩn thỉu này.
Lục Minh Viễn giống như bị người khác dùng búa sắt bổ vào đầu, ba hồn sáu phách rối ren bất an. Là Tấn Dương quận chúa đã vạch ra toàn bộ âm mưu, không thể nào, quận chúa quang minh lỗi lạc, tâm địa lương thiện, nàng ta làm sao có thể hại biểu muội của mình, lại còn dùng thủ đoạn hèn hạ để hủy hoại sự thanh bạch của người khác.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Lục Minh Viễn muốn lao ra ngoài, hắn muốn đích thân hỏi Tấn Dương quận chúa, nhất định là lục hoàng tử vì muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới ngậm máu phun người.
“Ngươi muốn đi đâu, quay lại cho ta!” Lục Mậu Điển vô cùng sốt ruột, lập tức hạ lệnh người hầu ngăn Lục Minh Viễn lại, hắn đang muốn đi An Vương phủ, đi đến đó có khác gì không đánh mà khai, thừa nhận hắn và Tấn Dương quận chúa có tư tình.
Bị chặn lại, Lục Minh Viễn quỳ xuống ôm lấy đầu, đau khổ đập vào đầu mình giống như bị một cái búa đập trên đỉnh đầu. Không phải là sự thật, tất cả những chuyện này đều không phải là sự thật!
Hoàng đế cũng hy vọng đây không phải là sự thật, nhưng nó lại là sự thật.
Vào ngày xảy ra chuyện, ông ấy đã tra hỏi được sự thật khó tin này từ chỗ lục nhi tử, ông ấy đã biết được tất cả chuyện này đều là âm mưu mà nhi tử và Tấn Dương đã vạch ra. Vì thể diện của hoàng thất, ông ấy để An Vương phủ sống trong sự thái bình giả tạo, nhưng ông ấy không có ý định bỏ qua chuyện này.
Lương tâm của hoàng đế vẫn còn trong mức chấp nhận được. Ông ấy muốn đợi sóng gió qua đi rồi mới nghiêm trị lão lục và Tấn Dương, hai kẻ khốn kiếp này lại dám vì tư tình mà âm mưu tước đoạt đi sự thanh bạch của một nữ tử cô nhi oanh liệt, thiệt là vô pháp vô thiên.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Tấn Dương và Lục Minh Viễn ở bên nhau, đã đi hại người thì không thể để cho nàng ta đạt được điều mình muốn, đó gọi là dung túng. Lần này nếm được quả ngọt, nếu không cương quyết giáo huấn nàng ta, nàng ta sẽ đi hại người ngày càng táo tợn hơn.
Còn về lão lục, chuyện ban hôn sẽ không thể nào xảy ra. Nhan thị nữ đã bị mất trinh tiết trước mặt đông người, nếu như không gả cho lão lục thì đời này của nàng coi như bị hủy hoại, hơn nữa, hoàng gia cũng sẽ bị đâm chọt sau lưng. Sau này, ông ấy đương nhiên phải trừng phạt lão lục.
Không không ngờ tính tình của Nhan thị nữ lại mạnh mẽ như vậy, nàng lại treo cổ tự tử. Điều không ngờ hơn chính là lão lục, trong lúc đau khổ và phẫn uất, cái tên cây gậy này đã tiết lộ sự thật ra ngoài, hắn ta còn sợ mọi người không biết nên làm càn làm quấy cho tấtt cả mọi người đều biết.
Hoàng đế đau đầu hỏi tôn tử: “Theo như ngươi thấy, chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?”
Trình Yến ngẫm nghĩ một lúc: “Ngăn chặn chi bằng để nó được khai thông.”
Hoàng đế sầu não thở dài một hơi: “Gia môn bất hạnh nuôi phải hai kẻ nghiệp chướng này, đi bức chết một cô nương đang sống yên ổn như vậy.”
Trình Yến biết được mọi chuyện, trong lòng cũng cảm thấy buồn rầu.
“Ngươi đi nghe ngóng xem, bên ngoài đang lan truyền như thế nào rồi?”
Trình Yến tuân lệnh.
Ngày thứ hai Trình Yếu hồi cung bẩm báo tình hình, nói những vấn đề trọng điểm.
Bên ngoài đang trở nên vô cùng náo loạn, lục hoàng tử không chỉ quậy ầm lên ở Lục phủ mà còn chạy đến An Vương phủ làm ầm ĩ lên.
Hoàng đế bực mình xoa xoa huyệt thái dương, ông ấy không muốn bị mất mặt, nhưng hắn ta gây chuyện ầm ĩ đến nông nỗi này rồi, nếu tiếp tục giả ngu sẽ càng mất mặt hơn.
Hoàng đế sai nội thị mài mực, ông ấy cầm bút lên, viết thánh chỉ phế truất phong hiệu của Tấn Dương quận chúa, rồi lệnh cho nội thị truyền khẩu dụ dừng bổng lộc của lục hoàng tử, đợi hắn ta dưỡng thương xong sẽ cho hắn ta đến quân doanh Mạc Bắc. Một hoàng tử mà bị đưa đến Mạc Bắc thì giống với việc bị trục xuất lưu đày. Đáng lý nên sớm đưa hắn ta đến vùng đất khô cằn để hắn ta được nếm mùi khổ cực, để hắn ta không đến nỗi lớn ngần này rồi vẫn giống như một kẻ vô lại.
Nội thị mang thánh chỉ đến, giống như sấm sét đánh xuống từ chín tầng mây, khiến cho đám người An vương phủ hồn lìa khỏi xác.
“Mẫu phi mẫu phi!” Tấn Dương quận chúa kinh hãi, bất lực kêu An vương phi.
An Vương phi trong lòng bâng khuâng, không ngờ hoàng đế lại nhẫn tâm tước bỏ phong hiệu của nữ nhi, đó chẳng qua chỉ là một cô nhi mà thôi, còn nữ nhi mới là cháu gái ruột của ông ấy, Vương gia bọn họ đã cúc cung tận tụy nhiều năm như thế, lẽ nào một chút hương hoả tình cũng không có.
“Vương gia, làm sao bây giờ?” An vương phi hy vọng nhìn sang An vương.
An Vương vô cùng tức giận: “Đừng hỏi ta, ta không biết gì cả, đây chẳng phải là do nó đã hao tâm tổn sức cầu được hay sao? Nhan Gia Dục và An Vương phủ chúng ta dù sao cũng có chút quan hệ, bây giờ người người đều biết nó vì nam nhân mà dùng thủ đoạn hạ lưu để huỷ hoại sự thanh bạch của người ta, còn bức chết người ta. Giờ thì hay rồi, toàn bộ An Vương phủ đều mất mặt cùng với người.”
Tấn Dương quận chúa sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thật sự rất hoảng hốt, lúc trước bị cấm túc, nàng ta không sợ, gỗ đá đóng thành thuyền, phụ vương chỉ tức giận một lát rồi hết.
/320
|