Hoàng đế sắc mặt tối sầm, khó khăn lắm mới che đậy được tai tiếng, lục hoàng tử, cái tên gậy gỗ này thì hay rồi, tự tay xé rách tấm vải khố, chính những lời hắn ta nói cũng đủ để người ngoài đoán được chân tướng. Lập tức bọn họ sẽ biết lục hoàng tử và Tấn Dương vì tranh giành tình ái mà bày mưu tính kế hãm hại Nhan Gia Dục, cuối cùng thì tự vác đá đập chính mình. Nhan Gia Dục đang được người dân khắp kinh thành đồng cảm và thương hại, vì chuyện quyên góp mà mọi người từ trên xuống dưới đều có hảo cảm với nàng. Bọn họ sẽ nghĩ gì về hoàng thất?
Còn cả Tấn Dương, đã phạm sai lầm còn không muốn hối cải, lại dám tiếp tục câu thông với Lục gia. Đáng giận hơn nữa là dám chia rẽ mối quan hệ giữa tiểu lục và Trình Yến.
Hoàng đế mắng lục hoàng tử điên loạn cuồng quấy một trận thậm tệ, sắc mặt. rũ ra lệnh: “Nhốt. trong phủ, không được sự cho phép của trẫm thì không được bước chân khỏi phủ nửa bước.” Đáng tiếc là hắn ta bị bệnh, nhưng không phải vì hắn ta cậy vào việc bị bệnh mà khiến người khác mất mặt không kiêng nể gì. Cứ hễ ra ngoài là lại gậy chuyện, thế thì cứ. lại trong phủ mà lo trị cho khỏi bệnh đi.
“Phụ hoàng!” lục hoàng tử giật mình một cái, lấy lại lí trí, đây chẳng khác gì bị giam cầm.
Hoàng đế nháy mắt một cái, liền có mấy người trong cung tiến lên cưỡng chế dẫn lục hoàng tử đang run rẩy đi.
An Vương trên trán toát mồ hôi lạnh, ngay cả lục hoàng tử cũng bị giam lỏng, còn nữ nhi thì sao?
Tấn Dương quận chúa mồ hôi như nước, đồ bên trong cũng bị ướt đẫm.
Hoàng đế không có nói sẽ trừng phạt Tấn Dương quận chúa như thế nào, mà để An vương tự tính.
An Vương choáng váng, ông ta thà rằng hoàng đế đích thân trừng phạt Tấn Dương, còn nhẹ hơn, để ông ta tự mình làm, ông ta sao dám nhấc cao lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống. An Vương phi, hoàng đế chỉ nói một câu nói nhẹ nhàng tùy. ông ta xử trí.
An Vương kinh hồn khiếp vía dẫn Tấn Dương quận chúa đang hồn bay phách lạc cáo lui.
Trong điện chỉ còn lại Trình Yến cùng hoàng đế, hoàng đế ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Trình Yến: “Ngươi không có gì muốn nói?”. Truyện Thám Hiểm
Trình Yến vẻ mặt chân thành: “Ta không hại Lục điện hạ.”
Hoàng đế lườm hắn một cái: “Điều trẫm muốn nghe không phải điều này.” Ông ấy đương nhiên biết cháu trai mình không thể nào lại đi hại tiểu lục, ngoại tôn mặc dù không ưa tiểu lục, có thể kiếm chuyện để đánh nhau với tiểu lục, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu như vậy.
Trình Yến hơi mím lại: “Thoạt đầu chỉ là đồng cảm, cảm thấy nàng trải qua nhiều chông gai nên bất giác muốn chiếu cố nàng nhiều hơn, cũng không biết thế nào lại phải lòng nàng.”
Hoàng đế trong lòng thở dài, ngoại tôn rất ít tiếp xúc với nữ tử, Nhan thị nữ nghe nói trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp, mỏng manh yếu đuối, lại trải qua bao nhiêu khổ cực, mấy ai lại không thương xót. Ngoại tôn chưa có kinh nghiệm nên cảm thấy thương xót, sau khi tiếp xúc nhiều hơn thì trở thành thương hại. Tại sao ông ấy không sớm hơn phát hiện ra đầu mối, để đến bây giờ, chỉ sợ ngoại tôn đã chìm đắm trong đó rồi.
“Sức khoẻ của nàng ta, ngươi chắc hẳn phải rõ.”
Trình Yến đôi mắt trở nên. ám: “Dù sao cũng đã mấy năm rồi, cữu cữu, ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mười sáu năm qua nàng đã sống một cuộc sống quá nhiều khổ cực, khổ tận cam lai. Mấy năm gần đây, ta giúp được gì thì ta sẽ giúp nàng một chút, cố gắng để cho cuộc sống của nàng được thuận lợi hơn chút.”
Hoàng đế nhìn hắn hồi lâu, sau đó hít một hơi dài: “Hài tử ngươi, tội gì phải tìm cái khổ vào mình!”
Trình Yến biết hoàng đế đã ưng thuận, liền vái đầu lạy một cái.
An Vương ngậm đắng nuốt cay mang theo Tấn Dương quận chúa mặt không chút sắc trở về Vương phủ, bị An Vương thế tử nghênh đón với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Trong lúc hai cha con An Vương. trong cung, An Vương thế tử lần lượt tra khảo nha hoàn bên cạnh Tấn Dương quận chúa.
Hoa Điền không thể che giấu bất cứ điều gì nữa, khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ra rất thảm thiết và kể lại mọi chuyện. An vương thế tử vừa mới băng bó vết thương xong liền bị cơn tức giận làm cho vết thương rách ra, máu thấm vào vải.
An Vương thế tử lúc này do mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt.
Nghe xong lời nói của An Vương thế tử, sắc mặt An Vương tối sầm âm u, dần dần biến thành màu đen, trên trán nổi lên mấy đường gân xanh.
Tấn Dương quận chúa sợ tới mức sắc mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, mồ hôi lạnh trước đó khó lắm mới hết tuôn ra nhưng giờ lại tuôn ra nữa: “Phụ, phụ vương!”
An Vương tức giận cực điểm giơ tay tát một cái, gầm lên: “Ta không có nữ nhi vô liêm sỉ như ngươi.”
Tấn Dương quận chúa ngã xuống đất, nửa khuôn mặt lập tức sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, liền khóc lóc thảm thiết: “Phụ vương, phụ vương, ta sai rồi.”
“Mẫu phi của ngươi gặp nguy hiểm cận kề, vậy mà ngươi còn rảnh rỗi ảo tưởng nam nhân, tâm can của ngươi rốt cuộc là làm bằng gì vậy?” An vương tức giận không nguôi, nỗi thất vọng khó tả chiếm cứ trọn cõi lòng: “Mẫu phi của ngươi là vì chuyện ngươi và Lục Minh Viễn, mới hạ thủ với Nhan Gia Dục, đến mức phải mất cả mạng. Chỉ vì cái gọi là tình tình ái ái của ngươi mà mẫu phi của ngươi phải đánh đổi cả tính mạng, vậy mà ngươi còn luyến tiếc nam nhân này. Ngoài miệng thì ngươi hứa với mẫu phi sẽ từ bỏ Lục Minh Viễn, nhưng trong tối thì còn lén lút bám lấy hắn, sao ngươi lại rẻ rúng như vậy! Chỉ vì một nam nhân mà phản nghịch phụ mẫu, ngươi thà để mẫu phi chết không thể nhắm mắt, ngươi giỏi thật, giỏi lắm. Ta làm sao lại có một nữ nhi lòng lang dạ sói như ngươi!”
Tấn Dương quận chúa chịu không nổi lời mắng trách như vậy, bò dậy ôm lấy chân của An vương, khóc nói: “Phụ hoàng phụ vương!”
An vương một chân đá nàng ta ra, trong mắt tràn đầy tức giận và thất vọng: “Ta không có nữ nhi lòng lang dạ sói như ngươi.” An vương chỉ vào Tấn Dương quận chúa đang khóc run rẩy toàn thân: “Ngươi thích Lục Minh Viễn, thích đến mức cả mẫu phi bị bệnh sống hay chết ôm hận xuống suối vàng ngươi cũng không quan tâm có phải khôngA Người đâu, Lục Minh Viễn trộm cướp tài sản của Vương phủ, đánh gãy cái chân chó của hắn cho ta.”
“Phụ vương, đừng!” Tấn Dương quận chúa há miệng kêu một tiếng, giờ phút này tim nàng ta như ngừng đập, trên mặt không còn giọt máu nào.
/320
|