Kéo một chút, không kéo được, Nguỵ Anh Thiều chấn động, lão Trình muốn làm gì thế? Nguỵ Anh Thiều vô cùng phẫn nộ, dùng hết sức lực hút sữa kéo về phía sau.
Trình Yến có phòng bị nhưng không phòng bị được việc Nguỵ Anh Thiều dùng lực như vậy lập tức bị kéo cho loạng choạng, Nguỵ Anh Thiều cũng lảo đảo lùi về sau theo, hai huynh đệ loạng choạng lui về sau ba bốn bước mới đứng vững được.
Cung ma ma: “...”
Đào Liễu: “...”
A Ngư: “...”
Hai vị đại ca này tới diễn xiếc sao?
Trình Yến đỏ mặt.
Nguỵ Anh Thiều ngại ngùng vuốt da mặt: “Chuyện đó, chuyện đó ha ha, cái mặt nạ này trông đẹp ghê.”
Đám người nhìn cái mặt nạ Chung Quỳ hung thần ác sát, rơi vào im lặng.
“Ha ha, ha ha.” Nguỵ Anh Thiều muốn tát mình một cái, viện cớ vớ vẩn gì thế, cười khan hai tiếng: “Huyện chúa, người nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta không làm phiền người nữa.” Nói rồi kéo Trình Yến định đi.
Trình Yến không đạt được mục đích, nghĩ lại hành vi của mình không khác gì tên háo sắc, chỉ sợ Nhan cô nương đã coi hắn là quỷ đói háo sắc. Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ đến thì gò má Trình Yến đã giật giật vài cái.
Đợi khi người đã đi rồi, Đào Liễu đang nghẹn họng nhìn trân trối liền quay qua nhìn A Ngư, tiểu vương gia này cũng quá thất lễ rồi, lẽ nào còn muốn lặp lại chuyện cũ, không biết xấu hổ mà xích đến trước mặt Nhan cô nương như lần trước, vẫn may có Nguỵ đại nhân ở đây, bằng không khó mà đảm bảo rằng tiểu vương gia không đến gần.
Đào Liễu đỏ mặt, không biết xấu hổ, đúng là quá không biết xấu hổ rồi, cho dù hắn là tiểu vương gia thì cũng không thể coi thường người khác như vậy chứ.
Cung ma ma cũng cảm thấy không thể tin được, tiểu vương gia trời sinh phong lưu phóng khoáng, nhưng thực ra không phải là người phong lưu, trong cung không ít cung nữ đánh tiếng ngầm nhưng đều phí công vô ích. Nhưng đối với vị huyện chúa mới này, tiểu vương gia lại không ngừng tiếp cận, lẽ nào tiểu vương gia cuối cùng cũng đả thông tư tưởng rồi.
Lúc này, A Ngư che miệng ho khan vài tiếng, cả người toát vẻ ngượng ngùng giận dỗi.
Trong lòng Cung ma ma lộp bộp một tiếng, Gia Nghĩa huyện chúa tất nhiên là một cô nương tốt, chỉ là cơ thể này thực sự khiến người khác sầu muộn.
Nguỵ Anh Thiều cũng sầu, tức giận trừng mắt với Trình Yến: “Ngươi nói xem ngươi bị làm sao thế, cả đoạn đường ta phí công nói với ngươi rồi, ta bảo ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Ngươi thì hay rồi, vội vàng thành thế này, nếu không phải ta kéo ngươi lại thì có phải ngươi còn muốn nhân cơ hội tiến đến trước mặt Nhan cô nương không, thể diện đâu rồi?”
Trình Yến vào tai này ra tai kia, phớt lờ tiếng ồn ào của Nguỵ Anh Thiều.
Là hắn hiểu lầm rồi, Nhan Gia Dục không phải là cô nương đeo mặt nạ kia, tảng đá đè trong lòng không cánh mà bay, Trình Yến đột nhiên vui vẻ, mặt mày thả lỏng.
Rơi vào trong mắt Nguỵ Anh Thiều chính là: Xem ra lão Trình đối với Nhan cô nương tình sâu nghĩa nặng, lúc đến còn đầy ắp tâm sự, sau khi nhìn thấy Nhan cô nương thì tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn nhiều rồi.
Bỏ đi bỏ đi, sống hơn hai mươi năm nay, lão Trình chưa từng nghiêm túc tiếp xúc với bất kỳ cô nương nào không phải Trình Yến muội, lần đầu mở lòng với đại cô nương, vội vàng đến mức mất phong thái cũng là điều dễ hiểu.
Bản thân cũng đừng châm chọc để làm giảm nhuệ khí của hắn nữa, phải mau nghĩ cách giúp hắn hoàn thành tâm nguyện mới là chuyện mà huynh đệ nên làm.
Nguỵ Anh Thiều khẽ ho khan, đổi chủ đề: “Bên phía người nhà Lục gia đành giao cho ngươi rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Trình Yến nhìn chằm chằm hắn hai cái, nghĩ đến việc bản thân lại đường đột mạo phạm Nhan Gia Dục lần nữa liền gật gật đầu. Đừng nói hiện tại gia nhân nhà này đã sa cơ thất thế không quyền không thế, kể cả trước khi xảy ra chuyện thì hắn cũng không sợ bọn họ.
Người nhà Lục gia lập tức gặp hoạ. Chuyển đến trạch viện nhỏ thứ hai này chưa được vài ngày, người nhà Lục gia đã kêu than không ngớt. Sống như một cái chuồng heo, người nhà Lục gia cho là như vậy, những thứ khác còn có thể nhẫn nhịn, nhưng đồ ăn giống như đồ cho heo ăn này thì thực sự không nhịn được nữa.
Về phương diện ăn uống, Lục gia trước giờ đều theo quan điểm gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt, một bữa ăn mấy trăm lượng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ, đầu bếp với trù nghệ siêu phàm, không còn; sơn hào hải vị thượng đẳng, không còn; quả tươi rượu ngon, không còn. Đồ ăn đều là nguyên liệu tầm thường mua ngoài chợ, người nhà Lục gia đã được chăm bẵm làm sao ăn quen, đứa bé khóc lóc không chịu ăn, đến cả người lớn cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.
Cả nhà càng nghĩ càng hoài niệm những ngày tháng chăn ấm nệm êm trước kia, Tam phòng phóng lửa sang Nhị phòng, người Nhị phòng thế lớn không chịu ấm ức, hai phòng cãi nhau như bắp rang.
Làm loạn xong rồi, Tam phòng có người nhớ đến A Ngư.
“Cháu gái có tàn nhẫn hơn nữa còn có thể hoàn toàn bỏ mặc lão thái thái, lão thái thái là ngoại tổ mẫu ruột của nàng ta đó, vậy mà lại thành bộ dạng này.” Lục Tam phu nhân lau nước mắt: “Cháu gái là người dễ mềm lòng nhất, tức giận một trận như vậy thì cũng nên nguôi bớt rồi, chúng ta nói vài lời hoà hoãn chút, không chừng đã tha thứ cho chúng ta rồi. Những chuyện bẩn thỉu đó đều là chúng ta làm, nhưng chúng ta không hề làm hại cháu gái.”
Ngăn cách bởi mối thù giết mẹ, chi trưởng Nhị phòng không nghĩ đến việc dựa dẫm nữa. Nhưng Tam phòng bọn họ thì khác, bọn họ không hại Nhan Lục thị cũng chưa từng hại Nhan Gia Dục, bọn họ vô tội.
Lục tam lão gia đảo tròng mắt, đúng vậy, bọn họ không làm gì có lỗi với cháu gái, nhiều nhất chỉ là tốn chút bạc, cháu gái có thể quyên góp cả trăm vạn gia tài, chứng minh rằng nàng không phải là người để ý đến tiền tài. Trước mắt cháu gái không có người thân bên cạnh, bọn họ chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của nàng rồi.
Lục tam lão gia ôm hi vọng đến Đại Lý Tự, bị chế giễu một trận rồi bị đuổi đi, chịu một bụng lửa giận, bây giờ đến cả hai nha dịch nhỏ bé cũng dám chế giễu ông ta.
Cả đoạn đường, Lục tam lão gia đều mắng Lục Mậu Điển và Bách thị, về đến phủ, Xuân Hạnh tiến đến nói rằng lão thái thái đã uống thuốc xong, phải bốc lần nữa.
/320
|