Bên trong Đại Lý Tự, A Ngư còn đang hôn mê được sắp xếp trong một sân tốt nhất.
Diệp ngự y kiểm tra một lượt, lấy ra một lọ thuốc, để tỳ nữ bên cạnh đút cho nàng uống, Diệp ngự y yên lặng quan sát tình hình.
Thuốc này là do Thái y viện bọn họ gần đây có được một đơn thuốc, có tác dụng giải độc, chắc hẳn sẽ có chút tác dụng đối với chất độc trong người cô nương này.
Ở sân bên cạnh, Ngụy Anh Thiều và Trình Yến ngồi đối mặt với nhau.
Ngụy Anh Thiều có một chức quan nhàn tản ở Đại Lý Tự, tình cờ hôm nay có mặt ở nha môn. Nghe xong vụ án, hắn không khỏi cảm thán người càng đẹp số càng khổ. Hắn còn đang tự hỏi mình có nên giúp một chút hay không, mỹ nhân này thật sự quá thảm mà.
Sau đó, hắn thấy Trình Yến mang ngự y đến, hóa ra mấy tên lang trung Đại Lý Tự nuôi không nghĩ được cách chữa trị chất độc trên người Nhan Gia Dục, đành xin ngự y ra tay. Dù sao Nhan Gia Dục cũng là đứa nhỏ mồ côi của Tuyên Bình Hầu phủ, phụ thân anh dũng hy sinh, để ngự y khám cho nàng cũng là bình thường. Mà hoàng đế cũng đúng lúc biết được chuyện, rồi nhớ đến phụ tử Nhan gia, nên lệnh cho Trình Yến mang ngự y đến đây.
Đây là lý do Trình Yến bịa ra với Ngụy Anh Thiều, thật ra, Trình Yến chủ động xin hoàng đế làm việc vặt này. Hoàn cảnh của Nhan Gia Dục làm hắn khá xúc động, bởi vì trước đây có thành kiến với nàng nên có chút xấu hổ, muốn đến xem có thể giúp được gì không.
Ngụy Anh Thiều hết chuyện để nói, nghiêng người nhìn Trình Yến một đỗi: "Ngươi xem, không phải tất cả những nữ tử yếu đuối, nhẹ nhàng, đáng yêu đều có tâm cơ thâm trầm. Ài, ta thà rằng nàng có tâm cơ thâm trầm hoặc thậm chí xấu xa một chút, để nàng không bị hại thảm đến như vậy. Tài sản của cả nhà đều để lại cho người khác, mẫu thân bị giết người diệt khẩu, bản thân còn bị hạ độc đến tận lục phủ ngũ tạng. Nếu không phải lần này gặp may, chỉ sợ nàng chết mất, người xung quanh nàng đều bụng dạ khó lường, chỉ coi nàng phúc bạc mà bệnh chết. Mấy người Lục gia đó chỉ cần vẩy vài giọt nước mắt không mặn mà rồi quay đi hưởng thụ di sản của nàng."
Ngụy Anh Thiều khịt mũi: "Còn có thể lấy của hồi môn của nàng để hạ sính lễ cho tân nương của Lục Minh Viễn. Ông trời ơi, ta nghĩ đến thôi đã nổi hết da gà."
Trình Yến xoay chén trà, im lặng không nói.
Ngụy Anh Thiều khó có dịp mở mày mở mặt một lần, hắn thích những cô nương thanh tú và yếu ớt, nhưng may mắn dường như không mỉm cười với hắn. Lần nào hắn cũng gặp phải mấy cô nương trong ngoài không đồng nhất, mà lần nào cũng do Trình Yến chỉ ra. Đến mức bây giờ hắn coi trọng cô nương nào cũng đều phải tìm Trình Yến nhìn qua một lần. Chuyện này bị lừa lần một lần hai thì không sao, lần ba lần bốn vẫn còn thừa nhận được, chứ đến lần bảy lần tám thì... lòng hắn cũng có phải được làm bằng đá đâu.
Ngụy Anh Thiều kiêu ngạo hất cằm, từ người bị dạy dỗ trở thành người dạy dỗ: "Ngươi không thể chỉ bởi vì mình gặp nữ tử yếu đuối đều xấu mà cho rằng tất cả nữ tử như vậy đều xấu, như ngươi sẽ bị gọi là thành kiến, không được như vậy, không được! "
Trình Yến gật đầu: “Trước đây, ta từng cho tất cả đều vậy, vơ đũa cả nắm."
Hắn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình như vậy, Ngụy Anh Thiều như bị nghẹn giữa chừng, vừa khó chịu vừa luống cuống. Sao không mạnh miệng cãi lại để hắn mượn đề tài phát huy chuyện của mình, thật hiếm khi gặp được một cô nương thật sự yếu đuối, tài liệu thực tế để dạy dỗ tốt biết bao nhiêu. Hắn chờ mãi mới có một cơ hội như thế này, dễ dàng lắm sao!
Ngụy Anh Thiều cố gắng dẫn dắt: "Ngươi biết sai thì tốt, lần sau đừng có mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tâm tư sao lại xấu xa như vậy làm gì."
Trình Yến bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái.
Ngụy Anh Thiều rụt cổ, lão đại không vui thì nên im lặng thôi. Trong bụng lại mắng thầm, đuối lý nói không lại hắn cái dọa người mà, thật không biết xấu hổ!
Đúng lúc đó, sát vách truyền đến tiếng reo vui mừng rõ ràng của tiểu nha hoàn: "Ngự y đại nhân, Nhan cô nương tỉnh rồi."
Ngụy Anh Thiều đột nhiên nhảy dựng lên.
Trình Yến nheo mắt: "Ngươi định làm gì?"
“Ta muốn đi an ủi mỹ nhân!” Ngụy Anh Thiều nhấc chân bước ra ngoài: “Mười tám loại cực hình, nàng muốn chiêu đãi đám người Lục gia cái nào?"
Trình Yến cau mày: "Ngươi quay lại cho ta, đừng có mạo phạm cô nương người ta!"
Ngụy Anh Thiều giả vờ không nghe không thấy, còn tự lẩm bẩm: "Ngươi nói xem ta có nên nhân lúc này tấn công không?"
Trình Yến mắng một câu: "Đồ không biết xấu hổ!"
A Ngư chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn tiểu cô nương đang vừa vui vừa mừng, khuôn mặt tròn trịa và đường nét mặt mũi cong cong của tiểu cô nương đều ánh lên sự vui mừng.
“Ngự y đại nhân, Nhan cô nương đã tỉnh rồi ạ.” Đào Liễu vui vẻ quay đầu lại nói to với Diệp ngự y đang ngồi một bên viết kết quả mạch tượng.
Diệp ngự y đang viết kết quả mạch tượng của A Ngư, có thể dùng làm bằng chứng để trình bày trước án kiện. Diệp ngự y vừa viết vừa thở dài, nàng đã trúng độc hơn nửa năm rồi, độc dược đã ngấm vào tim phổi, thời gian còn lại của cô nương này chỉ sợ không còn nhiều. Nàng mới có bao tuổi đâu, Lục thị thật sự quá ác độc, một nữ tử yếu đuối, đáng thương, không nơi nương tựa như thế này mà cũng không tha.
Nghe vậy, Diệp ngự y đặt bút xuống, đi tới.
/320
|