An Vương thế tử ra hiệu cho hắn ta lát nữa kiểm tra kỹ xem lục hoàng tử có bị hạ thuốc hay không.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, phủ y lắc đầu với An vương thế tử: “Lục điện hạ, đây là đau đầu sau khi say rượu, ngủ một đêm là khỏi.”
Lục hoàng tử ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi đó, rốt cuộc cũng nhớ tới A Ngư, lúng túng hỏi: “Sao Nhan cô nương lại không tới?”
An vương thế tử sắc mặt trầm xuống: “Nàng ta bị phát ban đỏ.”
Lục hoàng tử kêu lên: “Làm sao vậy, có nghiêm trọng không?”
An Vương thế tử thiếu chút nữa vung nắm đấm vào hắn ta: “Không vấn đề gì!”
Lục hoàng tử an tâm thở phào nhìn khuôn mặt tối sầm của mình, xấu hổ sờ sờ mũi, xoa xoa đầu rồi lại co rúm lại một bên.
Nếu không phải là hoàng tử, An vương thế tử thật muốn gi ết chết hắn ta để hả giận.
Ở một nơi khác, trong căn phòng, An Vương phi lau khô nước mắt, đỡ vai Tấn Dương quận chúa, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Đừng khóc nữa, con thích Lục Minh Viễn phải không, được, mẫu phi bắt hắn lấy con.”
Tấn Dương quận chúa cúi đầu không dám nhìn thẳng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
An Vương phi hai tay ôm chặt lấy mặt nàng ta, đau lòng nói: “Mẫu phi sẽ biến tâm nguyện của con thành hiện thực.” Nếu không phải vì Lục Minh Viễn, làm sao nữ nhi lại đi đến bước này, danh tiết nữ nhi của bà ta bị huỷ hoại trong chốc lát, Lục Minh Viễn phải chịu trách nhiệm.
“Ta,” Tấn Dương quận chúa che mặt lại: “Ta không có mặt mũi nào gả cho hắn!”
An Vương phi trong lòng nóng như lửa đốt, ngữ khí kiên định: “Con yên tâm, mẫu phi sẽ bắt hắn lấy con.” Không muốn lấy cũng phải lấy.
…
Bữa tiệc Quế Hoa không còn vui nên giải tán, khách mời lần lượt cáo từ.
Lục phu nhân cũng cùng với người của Lục gia rời đi, A Ngư hôn mê bất tỉnh được một nữ nhân khiêng vào xe ngựa.
Lục Nhược Linh bần thần ngồi trong xe ngựa, Tấn Dương quận chúa bị lục hoàng tử say rượu xong làm nhục, vậy ca của nàng ta thì sao? Lúc trước nàng ta âm thầm nghĩ trong lòng nếu Nhan Gia Dục kịp lúc lâm bệnh chết, hay là Tấn Dương quận chúa dâng tiền của quận chúa để đoạt hôn, nàng ta cảm thấy Tấn Dương quận chúa vẫn còn có hy vọng trở thành tẩu tẩu của nàng ta.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, thanh danh của Tấn Dương quận chúa đã bị hủy hoại hoàn toàn, hết mọi hy vọng rồi, Lục Nhược Linh lạnh lẽo trong lòng, không khỏi thầm trách Tấn Dương quận chúa bất cẩn.
Lục lão phu nhân từ Lục phu nhân biết được chuyện xảy ra ở An Vương phủ, cũng cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi như có hàn khí bốc ra từ giữa các khớp xương.
Để cho Lục Minh Viễn được gả cho Tấn Dương quận chúa xuất thân cao quý, bà ấy rõ ràng biết Bách thị hạ độc hại Gia Dục nhưng chỉ biết ngồi nhìn không làm gì, bây giờ thì tính sao.
“Mẫu thân?” Lục phu nhân dè dặt gọi một tiếng, không hiểu vì sao sắc mặt của Lục lão phu nhân lại trở nên khó coi như vậy, sau khi nghe tin cháu gái mình bị nổi mẩn đỏ khắp mặt, còn hôn mê bất tỉnh bà ấy vẫn không sao, nhưng khi nghe xong chuyện của An vương phủ thì sắc mặt bà ấy lại thay đổi rõ rệt.
Lục lão phu nhân cố nén vẻ mặt: “Chuyện của hoàng tộc, chớ có nói lung tung.”
Lục phu nhân nói: “Ta chỉ muốn bẩm báo cho người biết, đối với người ngoài ta sẽ không nói một chữ.”
Lục lão phu nhân lơ đãng gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Lục phu nhân rời đi, Lục lão phu nhân đi tới phật đường nhỏ, nhìn vào bồ tát từ bi, từng nếp nhăn trên mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương. Vì Tấn Dương quận chúa, bà ấy mặc kệ Gia Dục bị người ta sát hại nhưng cuối cùng cũng không có gì cả.
Bỏ lỡ Tấn Dương quận chúa, liệu Minh Viễn còn có thể gặp được quý nữ hào môn nào nữa không? Cho dù có gặp được, e rằng cũng không có xuất thân nổi bật bằng Tấn Dương quận chúa. Vậy tương lai của Minh Viễn làm sao đây, liệu Minh Viễn có hy vọng đoạt lại được địa vị gia chủ từ tay của nhị phòng hay không?
/320
|