Buổi sáng, Lục Nhược Linh đến thỉnh an Bách thị thì được thông báo rạng sáng Bách thị bị sốt, còn đang mê mang. Nàng ta cẩn thận đi vào phòng, nhưng khi thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của mẫu thân, Lục Nhược Linh vừa đau lòng vừa phẫn nộ, đau lòng vì mẫu thân phẫn nộ với A Ngư, nhất định là mẫu thân bị chuyện ngày hôm qua dọa sợ.
Lúc đến Vinh Thọ Đường thỉnh an, vừa nhìn thấy A Ngư, Lục Nhược Linh đã mắng: “Ngươi là yêu tinh hại người.”
A Ngư ngẩn người.
Lục lão phu nhân nhíu mày: “Sáng sớm ngươi lại phát điên cái gì.”
Lục Nhược Linh tức giận chỉ A Ngư: “Tổ mẫu, chính là nàng dọa nương ta bị bệnh.”
Mọi người trong phòng đều nghe đến đầu óc mờ mịt, Bách thị bị bệnh các nàng đều biết, nhưng cái gì gọi là Nhan Gia Dục dọa Bách thị bị bệnh.
A Ngư cũng đang ngẩn ngơ, đột nhiên phản ứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy bất an: “Hôm qua là tử kỵ của nương ta, ta ở bên hồ đốt chút tiền giấy nến thơm để tế bái nương ta, thì bị đại cửu mẫu và Tam muội muội bắt gặp, dọa đến đại cửu mẫu thật sự là có lỗi.”
“Đây là bị dọa kiểu gì vậy.” Lục Nhược Kỳ lẩm bẩm nói thầm một câu.
Những người khác cũng cảm thấy Lục Nhược Linh gây sự vô lý, đây không phải là bắt nạt người khác quá rõ ràng sao!
Lục Nhược Linh tức giận: “Nàng còn nói cái gì mà để đại cô cô hiển linh, để cho đại cô cô đi ra tìm nàng, nói muốn thâm nhập bao nhiêu người thì tùy ý, khiến ta sợ tới mức nổi cả da gà, nương ta quay đầu lại thì bị bệnh, cũng không phải là bị nàng dọa sao.”
Nghe xong lời này, mọi người ở đây không khỏi cảm thấy Bách thị thật khoa trương, cho dù là có chút sợ hãi, cũng không đến mức dọa bệnh chứ.
Lục phu nhân nói đùa một câu: “Không nghĩ tới lá gan đại tẩu tử lại nhỏ như vậy!”
Ánh mắt Lục lão phu nhân run rẩy, trong nháy mắt khôi phục như thường, nhìn Lục Nhược Linh tức giận mà trách móc: “Ngươi đang nói nhảm cái gì, nương ngươi là bị gió đêm thổi, lạnh đến phát bệnh.”
“Mới không phải, chính là bị nàng dọa sợ.” Lục Nhược Linh không chịu buông tha, khiến người Lục gia chú ý, tam cô nương này càng lớn càng không nói lý lẽ, nếu truyền ra ngoài, còn không phải là nói Lục gia bọn họ khi dễ cô nữ sao.
Đột nhiên vẻ mặt Lục lão phu nhân tối sầm lại: “Đủ rồi, ngươi đừng có càn quấy.”
Lục Nhược Linh không phục còn muốn nói gì nữa, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Lục lão phu nhân, thì tức giận dậm chân chạy ra khỏi phòng.
Đối với việc này, nữ quyến Lục gia đều đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên chút nào, Lục lão phu nhân có hơi đau đầu, cảm thấy nhiều năm như vậy không nên thương tiếc nàng ta tang phụ mà tìm mọi cách dung túng, dung túng đến mức khiến nàng ta kiêu căng ngang ngược như thế.
“Tam nha đầu quan tâm thì loạn, ngươi chớ để trong lòng.” Lục lão phu nhân kéo tay A Ngư vỗ vỗ.
A Ngư cười nhạt: “Ta biết, vốn là lỗi của ta, dọa đến đại cữu mẫu.”
Lục lão phu nhân nhìn vào mắt A Ngư: “Sao ngươi cũng nói những lời này, đại cửu mẫu ngươi bị cảm lạnh mới bệnh, có liên quan gì đến ngươi.”
A Ngư nghe vậy, lộ ra nụ cười thoải mái rất nhỏ.
Thỉnh an xong, mọi người hẹn nhau đi thăm Bách thị bị bệnh.
Lục Nhược Linh đang cáo trạng với Bách thị, người vừa mới tỉnh lại, vừa nghe Lục Nhược Linh ở trước mặt mọi người nói bà ta bị bệnh vì sợ hãi, những người đó sẽ nghĩ như thế nào, nhất thời vẻ mặt của Bách thị trở nên tái nhợt gần như trong suốt, cái đồ ngu xuẩn này!
“Ngươi nói bậy cái gì, là ta bị trúng gió đến cảm lạnh, có liên quan gì với Gia Dục, ngươi mau đi xin lỗi.”
Lục Nhược Linh nhìn Bách thị với vẻ mặt không dám tin: “Nương là bị nàng ta dọa sợ mà, nương, người cần gì phải bảo vệ nàng.”
Bách thị tức giận, hận không thể xé miệng nàng ta: “Ngươi câm miệng!”
Lục Nhược Linh tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Còn không phải là do ta đau lòng người sao, vậy mà người hung dữ với ta, đáng ghét!” Gạt nước mắt, quay người bỏ chạy.
Bách thị không rảnh để ý tới nàng ta, run sợ nhìn Bách ma ma.
Bách ma ma cũng nhận thấy phiền phức, nếu thật sự có người tin Bách thị bị bệnh do sợ hãi, không chắc là hoàn toàn không nghĩ nhiều, vì sao lại sợ hãi như vậy, chẳng lẽ trong lòng có quỷ. Trong lòng bản thân bọn họ có quỷ, nghĩ cái gì cũng nhịn không được mà hướng về phía này.
“Phu nhân chớ nóng nảy, tính tình cô nương kia, ai mà không biết, không ai sẽ xem lời nói của nàng làm thật, ta sẽ truyền ra ngoài, tối hôm qua người bị trúng gió.”
Bách thị quẫn trí: “Mau.” Lại giữ chặt Bách ma ma: “Ngày hôm qua, có phải ta đã lộ ra dấu vết gì hay không, có phải Gia Dục đã nghi ngờ hay không?”
Bách ma ma dừng một chút: “Nô tỳ nhìn không giống lắm, phu nhân yên tâm, có bà vú họ Tống ở đây, biểu cô nương có động tĩnh gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của chúng ta, người ngàn vạn lần đừng tự làm mọi chuyện rối tung lên.”
Bách thị ổn định lại tinh thần.
Lúc này, nha hoàn đến báo, Lục phu nhân đến thăm bệnh.
Bách thị hăng hái tiếp đón, vừa thấy A Ngư đã vô cùng áy náy nói: “Ta vừa mắng nha đầu Linh Nhi này, hai ngày trước trong người ta hơi khó chịu, hôm qua lại trúng gió, lúc này mới ngã bệnh, không có liên quan gì đến ngươi. Đứa nhỏ kia lo lắng cho ta, vội vàng không có chừng mực, nên mạo phạm ngươi, ta thay nàng xin lỗi ngươi.”
A Ngư lắc đầu: “Tam muội muội cũng là quan tâm đến người.”
Bách thị thở dài một tiếng: “Nếu nàng có thể hiểu chuyện như ngươi, ta cũng sẽ không bị bệnh.”
Đám người Lục phu nhân ở đó cũng nói vài câu khách sao, nói không quấy rầy bà ta nghỉ ngơi, đứng dậy cáo từ.
Bách thị bảo Bách ma ma đưa ra ngoài.
Bách ma ma đưa người xong trở về: “Nô tỳ nhìn vẻ mặt của biểu cô nương cũng giống như thường ngày.”
Trong lòng Bách thị chắc chắn, vậy thì tốt rồi.
/320
|